• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay trong cuộc họp hội đồng quản trị, Vân Hân nói ra những lời kia, chính là cố ý cùng Tô Tịnh Nhiên tranh giành vị trí người phụ trách hạng mục. Đây là kịch bản mà Mục Hàm đã dùng trong suốt nhiều năm qua.Mượn danh tiếng của Runner để tiếp nhận các dự án sau đó lại uỷ thác nó cho nhiều công ty khác nhau, những công ty đó thật chất chỉ có cái vỏ bên ngoài, tuy rằng nó không dùng danh nghĩa của Mục Hàm để thành lập nhưng cổ phần của cô ta và Tô Tịnh Nhiên đều chiếm hơn 50% số cổ phần trong các công ty rỗng ruột đó, lợi nhuận mà bọn họ thu được không phải là con số nhỏ.

Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương(*), giai đoạn đầu tiền vốn của Vân thị bỏ ra nhiều nhất, giai đoạn sau nước phù sa lại đều chảy tới ruộng ngoài(*), Mục Hàm vẫn luôn dùng sổ sách giả đưa cho Vân Hàn Thăng. Thân thể Vân Hàn Thăng không tốt, Dương San lại không cho hắn quản lý quá nhiều công việc của công ty. Vân Hân không ở công ty, Vân Trạch mặc kệ mọi thứ, tự nhiên Mục Hàm một tay che trời.

(_ Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: 36 kế, bề ngoài thì sửa đường lên núi, bên trong ngấm ngầm vượt sông qua Trần Thương. _ Nước phù sa đều chạy tới ruộng ngoài: ý chỉ lợi nhuận điều bị công ty khác nắm giữ.)

Hiện tại Vân Hân vừa trở về liền cùng nàng đối chọi gay gắt, ảnh hưởng đến địa vị quyết định của nàng, Mục Hàm hận Vân Hân cũng không phải không có lý do.

"Hạng mục mới nhất của Runner em có hứng thú tham gia không?"

Vân Hân hướng Giản Dịch hỏi. Mục Hàm quản lý Runner lâu như vậy, các mối quan hệ khẳng định so với mình có ưu thế hơn, muốn kéo nàng ta xuống đài cũng không phải chuyện dễ dàng. Thật tình mà nói, Vân Hân cũng không biết được bên trong Runner có bao nhiêu người của Mục Hàm, không biết có bao nhiêu người lén thu lợi từ nàng ta, làm việc cho nàng ta. Cho nên Vân Hân cần một nhóm có thể tin tưởng được ở bên người.

"Em?" Giản Dịch biết Vân Hân nói đến chính là hạng mục mới nhất của công ty. Đây là hạng mục lớn, có thể đảm nhiệm đương nhiên rất may mắn, chỉ là dựa vào kinh nghiệm của mình thật sự có thể đảm nhiệm sao?

"Thế nhưng... "

So với việc thay đổi ngữ khí, Vân Hân muốn nghe được một câu trả lời chính xác hơn:

"Em chỉ cần trả lời có muốn hay không?"

"Muốn!"

Lần này Giản Dịch trực tiếp khẳng định, chính là nghé con không sợ hổ, kinh nghiệm không phải đều do rèn luyện mà có sao? hơn nữa có thể đi theo Vân Hân kinh nghiệm học được khẳng định nhiều hơn, đây chẳng phải điều mình mong muốn sao?

"Chị không nắm rõ lắm về thị trường bây giờ..."

Vân Hân đem tư liệu trong tay để qua một bên, "Nếu chúng ta muốn hoàn thành tốt dự án, trong khoảng thời gian này sẽ thực sự rất vất vả, em còn muốn tham gia không?"

"Muốn. Đừng nhìn em như vậy em thật sự có thể chịu khổ."

Giản Dịch có thể nhìn thấy những tơ máu trong mắt Vân Hân. Trong khoảng thời gian này nàng không có nghỉ ngơi đủ, vẫn luôn bận rộn với công việc. Trước nay nàng chỉ nhìn thấy được một mặt lười biếng nhàn hạ của Vân Hân, hiện tại thấy Vân Hân như vậy cảm thấy cô ấy không giống lúc trước, đồng thời cũng làm người ta đau lòng.

" Ừm, chị tin tưởng em."

Để Giản Dịch tham gia tổ hạng mục lần này, Vân Hân không phải bởi vì quan hệ riêng của các nàng mà tự cấp cho Giản Dịch "đặc quyền". Trái lại, đây cũng không phải nhiệm vụ nhẹ nhàng, nếu Giản Dịch không có đủ năng lực, cô tuyệt đối sẽ không để Giản Dịch tham gia, chịu phần tội này.

Trước giữa tháng mười, nhất định phải đưa ra một bộ phương án hoàn chỉnh cho dự án, cạnh tranh với nhóm của Tô Tịnh Nhiên. Thời gian cấp bách, đồng nghĩa với một tháng tới không có thời gian nghỉ ngơi lại còn phải tăng ca liên tục.

Ngày hôm sau, Vân Hân quả nhiên thành lập nhóm hạng mục tạm thời, thành viên do cô quyết định, Giản Dịch đương nhiên cũng có tên trong đó. Lúc này không ai rảnh rỗi bàn tán những chuyện liên quan đến Giản Dịch bởi vì... nhiệm vụ khẩn cấp, chính là không còn sức làm những việc vô bổ đó, bị lựa chọn vào tổ này coi như xui xẻo tháng này đừng mong đúng giờ tan tầm.

Từ giữa tháng chín đến giữa tháng mười thời gian chỉ có một tháng, Giản Dịch chỉ có thể dùng từ mệt mỏi và hạnh phúc để hình dung, tính không xong số liệu, xem vô số báo cáo, tế bào não chết so với khi đi học còn nhiều hơn. Trong khoảng thời gian này, Vân Hân đều là người cuối cùng rời khỏi công ty, còn về phần Giản Dịch vì sao biết, là bởi vì nàng có thói quen mỗi ngày trước khi tan tầm liền đến văn phòng Vân Hân nhìn...

"Vân Hân......"

Giản Dịch gõ cửa văn phòng, tay mang theo ba bốn túi nilon, "Mì xá xíu ~"

Vân Hân ngẩng đầu nhìn Giản Dịch, dùng tay đỡ trán, trong lòng mặc niệm: Ngày thứ mười......

Giản Dịch đúng là đầu gỗ mà, cũng vì ngày hôm đó Vân Hân nói mì xá xíu ăn rất ngon, cho nên mỗi lần mang thức ăn khuya cho Vân Hân đều mua mì xá xíu, lại còn mua thêm một phần mì.

Điều này Giản Dịch quả thực là không ý thức được, nàng chỉ cần có đồ ăn, nước uống, mỗi ngày ăn giống nhau cũng được không cảm thấy như vậy có gì không ổn, dù sao ăn cơm cũng chỉ là để lấp đầy bụng.

Có điều chính vì nhờ một bát mì nho nhỏ này mà công việc ban đêm đỡ vất vả hơn một chút.

"Tiểu Dịch, em lại đây nhìn xem."

Giản Dịch đối với việc phân tích số liệu thực sự mẫn cảm, bởi vì không phải đào tạo chuyên nghiệp, tư duy không bị đóng khuôn theo cách thông thường, luôn có thể phân tích tư liệu từ các góc độ đặc biệt khác, cho nên Vân Hân luôn thích nghe ý tưởng của nàng trước.

Trạng thái như vậy vẫn luôn được duy trì đến đầu tháng mười, Giản Dịch đã mau quên chuyện còn có kỳ nghỉ. Trì Gia vẫn luôn oán trách, vì cái gì ngay cả quốc khánh cũng không trở về thành phố L cùng mọi người tụ họp.

Ngày 9 tháng 10, 23:45, trụ sở chính của Runner, phòng họp lầu 21, đèn vẫn sáng choang.

Tổ hạng mục cuối cùng cũng bàn bạc xong, chỉ cần sửa chữa lại một chút bản thảo kế hoạch. Toàn bộ mọi người của tổ hạng mục thở phào nhẹ nhõm, ngày mốt sẽ đưa các phương án ra thảo luận để lựa chọn. Mặc kệ là thành hay bại, dù sao khoảng thời gian phải tăng ca liên tục đã kết thúc.

Vân Hân cũng hiểu rõ mọi người. Vốn dĩ cường độ tăng ca cao như vậy nhất định sẽ khiến mọi người oán trời trách đất, vì thế cô cho những người khác đi về trước, bản thân ở lại sửa chữa một chút:

''Mọi người vất vả, đều trở về nghỉ ngơi sớm đi, thêm hai ngày nữa tôi sẽ mời mọi người đi ra ngoài thư giãn một chút."

Mọi người vừa nghe đến có phúc lợi, tốt xấu cũng coi như là được an ủi.

"Cảm ơn Vân tổng ~"

"Vân tổng vất vả --"

"Vậy Vân tổng chúng tôi đi trước ~"

"Vân tổng gặp lại sau."

"Tiểu Giản còn chưa đi sao?"

"Chờ lát nữa tôi đi sau."

Trong tay Giản Dịch còn lại một số việc, chuyện hôm nay phải làm xong trong hôm nay, nếu là kéo dài tới ngày mai buổi tối nhất định nàng sẽ ngủ không yên ổn.

23:59:59, Vân Hân cầm lấy di động, nhìn ngày trên điện thoại... Đột nhiên nhớ tới một việc. Gần đây bận quá cô hoàn toàn đã quên. Vân Hân nhìn Giản Dịch đang ngồi ngay ngắn một bên, đứng lên:

"Tiểu Dịch, chị có chút việc ra ngoài một tí, em ở đây chờ chị."

Giản Dịch ngoan ngoãn gật đầu, " Ừm, em không đi."

Phòng họp to như vậy, chỉ còn lại có một mình Giản Dịch, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.

Vừa tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói mang âm lượng cao rất dễ nhận biết của Trì Gia vang lên.

"Happy Birthday! Mình biết cậu ngủ rồi, nhưng mình chính là muốn đánh thức cậu. Chúc mừng bạn học Tiểu Giản nhà ta lại già thêm một tuổi a. Cậu xem, mình nhớ rõ ngày sinh nhật của cậu như vậy lần sau đến sinh nhật mình cậu phải biểu thị tốt một chút. Son môi, túi xách, giày cao gót gì đó mình không thiếu. Cậu suy nghĩ xem nên tặng quà gì, nếu cậu thật sự không biết chọn cái gì thì ở đây mình có liệt kê ra một cái danh sách. Mình đọc một chút cho cậu nghe nha, khụ %#@*&......"

Lời chúc mừng của Trì Gia lọt vào tai nàng mới làm Giản Dịch nhớ tới, thì ra hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của mình. Mỗi lần đến sinh nhật mình, Trì Gia luôn là người đầu tiên nhớ tới. Nàng ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn huỳnh quang chói mắt, xung quanh không có một bóng người, đây vẫn là lần đầu tiên mừng sinh nhật một mình. Có lẽ về sau, sẽ dần quen loại cô độc này, dù sao cũng sẽ phải học được năng lực một mình đối mặt với sự cô đơn...

"Tại sao cậu không nói lời nào?" Trì Gia rốt cuộc cũng nhận ra đầu bên kia đang trầm mặc.

"Đã biết rồi, cậu có cảm thấy mình đang làm phiền người khác không a --" Giản Dịch tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng vẫn thấy cảm động. Bốn năm nay Trì Gia thật sự chưa từng quên qua sinh nhật nàng lần nào, miệng nói tùy tiện nhưng lần nào cùng cũng thật tâm tự chuẩn bị cho mình sự kinh hỉ cùng với những món quà. Muốn trách thì trách Trì Gia, khiến mình thụ sủng nhược kinh*, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao, không ai bồi cũng chẳng có gì ghê gớm, sau khi mắng chửi xong Giản Dịch vẫn là không nhịn được dong dài với Trì Gia hai câu:

"Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya..."

(* Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

"Được được được ~ cán bộ kỳ cựu cậu cũng ngủ tiếp đi ~"

Giản Dịch không dám nói với Trì Gia hiện tại đang còn tăng ca, hơn nữa còn lại là có một thân một mình ở công ty, nàng không muốn làm đối phương lo lắng,

"Ừm, đi ngủ đi."

Cúp điện thoại nàng một mình ngồi phát ngốc một chút. Ban đêm phòng họp có hơi lạnh, Giản Dịch lại mặc có chút đơn bạc.

Vân Hân lái xe khắp khu vực trung tâm nội thành một vòng, vận khí cũng không tính là quá kém, ít nhất tìm được một cửa hàng 24 giờ bán bánh ngọt kiểu Tây.

00:35, đẩy cửa phòng họp ra, Vân Hân nhìn thấy bàn hội nghị sạch sẽ, máy tính xách tay đang ở trạng thái ngủ đông, chỉ còn có gian phòng trống... Nhìn xem thời gian trong lòng thở dài một hơi, cũng đã đến giờ này, đoán chừng đã trở về.

Vân Hân đưa tay xoa huyệt Thái Dương, gần đây thật sự có chút mệt mỏi, Giản Dịch chắc chắn là chịu không nổi.

Qua một lúc lâu......

"Chị đã trở lại, uống ít nước ấm không?"

Nghe được thanh âm Vân Hân xoay người, thấy Giản Dịch tay cầm một túi ly nước dùng một lần, ngây ngốc đứng ở cửa.

"Phòng họp không có ly nước nên em vừa đi lấy, chị vừa mới......"

Giản Dịch nói, ánh mắt ngừng ở hai tay Vân Hân đang cầm hộp bánh kem,

"...... Đi đâu?"

Mặc dù đã hỏi thành lời, nhưng mà...... Bất quá mọi thứ giống như thực rõ ràng.

"Sinh nhật vui vẻ."

Vân Hân nhẹ nhàng nói một câu, bánh kem, ngọn nến cùng những điều ước, kỳ thật không muốn mừng sinh nhật đơn giản như vậy, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm được những việc này.

"Vân Hân......"

Rõ ràng những năm qua, rõ ràng bản thân đã nghe trăm ngàn lần bốn chữ ấy, nhưng những lời từ trong miệng Vân Hân nói ra lúc này trở nên đặc biệt cảm động. Giản Dịch vừa nãy còn ủy khuất việc phải đón sinh nhật một mình, hiện tại liền... Vân Hân như thế nào sẽ biết những suy nghĩ trong lòng nàng lúc này,

"Chị làm sao biết......"

"Chính em nói, đã quên rồi sao?"

"Ừm......"

Giản Dịch cười đến mũi có chút chua xót, nàng ngày đó bất quá chỉ cùng Vân Hân nói qua một lần mà thôi. Cứ ngỡ chỉ có một mình ở trong đêm tĩnh mịch, thì ra vẫn là có người bồi ở bên cạnh bản thân mình. Nước mắt nàng vốn dĩ không có rơi xuống, nhưng tưởng tượng đến vì mình mà Vân Hân vừa mới vội vội vàng vàng chạy ra ngoài chính là vì chuyện này, hiện tại đã là rạng sáng, nàng đang bận đến đầu óc choáng váng, lại còn nhớ đến chuyện nhỏ này...Giản Dịch nhịn không được, hốc mắt vẫn đỏ lên hít hít cái mũi,

"Cảm ơn......"

"Làm sao mà khóc đến ủy khuất như vậy."

Vân Hân giúp cô lau nước mắt, ngón tay nàng hơi lạnh.

"Không ủy khuất......"

Giản Dịch cười lắc đầu, chính mình cũng dùng tay lau đi nước mắt trên mặt, giọng nói ở trong cổ phát ra,

'' Đã hơn nữa đêm chị vẫn còn đi ra ngoài......"

"Một mình em ở chỗ này sợ hãi?"

Vân Hân cười trêu ghẹo nàng, thanh âm nhẹ nhàng ấm áp,

"Chị đưa em đến nơi này."

Đây là lần đầu Giản Dịch nhìn thấy toàn cảnh thành phố S lúc về đêm. Runner tổng công ty là tòa nhà đồ sộ nhất thành phố, đứng ở trên sân thượng, toàn bộ khung cảnh thành phố S phồn hoa được thu hết vào đáy mắt.

"Mau tới đây ước một điều."

Sinh nhật đầu tiên sau khi đi làm thế nhưng lại là trôi qua ở sân thượng của công ty ấn tượng ấy khắc sâu vào trong tâm trí của Giản Dịch. Duyên phận vốn dĩ là chuyện đặc biệt kì diệu, có lẽ hiện tại cùng người trãi qua sinh nhật của mình, cũng sẽ cùng nhau đi hết cuộc đời như vậy. Giản Dịch biết Vân Hân rất muốn nhận được quyền phụ trách hạng mục này, cũng biết đối thủ cạnh tranh là Tô Tịnh Nhiên. Lần đầu tiên sinh nhật nàng không ước vì bản thân mình, nàng hy vọng phương án của Vân Hân có thể thành công, có thể vượt qua Tô Tịnh Nhiên.

"Ước điều gì?"

"Thực hiện được sẽ nói cho chị biết......"

"Được a --"

Vân Hân dùng ngón tay lặng lẽ chấm bơ chocolate, vẽ hai bên mép môi Giản Dịch, Giản Dịch ngây ngốc mà không biết vì cái gì cô lại đột nhiên cọ trên mặt mình, dùng vẻ mặt mờ mịt mà nhìn đối phương. Nhìn thấy khóe miệng cô cong lên, lúc này Giản Dịch mới cảm giác được trên mặt có cái gì, dùng tay cọ cọ, quả nhiên là bơ bánh kem.

Vân Hân như thế nào lại ấu trĩ giống Trì Gia, Giản Dịch xoa mặt, nhưng thấy Vân Hân cười đến vui vẻ, bản thân cũng cười theo

"Chị khi dễ em......"

"Khi dễ em, em có ý kiến sao?"

Vừa ngây thơ lại vừa ngu ngốc, trời sinh lớn lên một bộ dạng khiến người khác muốn khi dễ, hết lần này đến lần khác khiến Vân Hân càng nhìn bộ dạng của nàng càng thích.

Giản Dịch không nói, quả nhiên là không có ý kiến.

Vân Hân cười sờ đầu nàng.

"Ăn bánh kem, chị đói bụng."

Trong không khí đều là hương vị ngọt ngào, các nàng đều không quá thích ăn đồ ngọt, nhưng đêm nay lại ăn vài miếng.

Hai người dựa song sắt, xem cảnh thành thị về đêm, một người nhìn chính là cô độc, hai người nhìn chính là ấm áp.

"Qua mấy ngày, có thể cùng em về thành phố L sao?"

Vân Hân có nói, trong khoảng thời gian này là thời kì đặc thù, chờ qua mấy ngày liền cho mọi người nghỉ phép.

Giản Dịch đương nhiên muốn quay về thành phố L nhìn xem một chút, Trì Gia cứ nhắc đi nhắc lại với nàng,

"Được."

Gió nổi lên, gần đây không khí lạnh từ miền Nam vào, sớm muộn gì cũng có sự chênh lệch nhiệt độ trong mấy ngày, Vân Hân thấy Giản Dịch ôm cánh tay,

"Lại đây......"

Giản Dịch một tới gần, Vân Hân nhẹ nhàng ôm lấy nàng,

"Lạnh không?"

Vừa rồi vẫn còn lạnh, nhưng bị Vân Hân ôm như vậy, thân thể lại ấm lên. Nhưng vì cái gì khi ôm nàng vẫn luôn có cảm giác kì quái, giống như là vừa chờ mong nhưng lại vừa bất an,

"Vân Hân......"

Giọng của Vân Hân có chút uể oải,

"Cho chị ôm một chút."

"Ừm."

*

Trì Gia là hình ảnh tiêu biểu của những người trẻ tuổi thức khuya, cũng chỉ có mình Giản Dịch mới 12 giờ liền ngủ. Trì Gia cầm notebook ngồi lên giường, ở trên màn hình mau lẹ mở một cái folder gọi là "Tư liệu tham khảo".

"Ưm ~ a ~"

Tai nghe không ngừng truyền âm thanh của hai người phụ nữ đang rên rỉ.


Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình nhìn không chớp mắt, sau đó tim đập rộn lên, tiếp đến miệng lưỡi có chút khô... Nàng là Trì tiểu thư, cũng coi như là đã trãi qua vô số chuyện, như thế nào hiện tại lại không bình tĩnh được. Từ sau cái lần cùng Cảnh Nhuế lăn lộn nàng liền tìm thật nhiều tư liệu để xem...... nàng đây chính là tò mò, hai nữ nhân cũng có thể làm những chuyện như vậy sao?


"A ~"


Trì Gia nhìn trong video lúc này hai nữ nhân khỏa thân đang nằm chồng lên nhau, trong lòng còn nghĩ, này dáng người còn không có tốt bằng Cảnh Nhuế... Cố tình ngay lúc này lại nghĩ đến Cảnh Nhuế, hơn nữa nàng phát hiện mình không ngừng nhớ đến Cảnh Nhuế, quả nhiên là độc thân đã lâu có chút đói bụng ăn quàng.


Thời điểm video đang tiến vào khúc cao trào, Trì Gia đem notebook khép lại, xoay người một cái, rời giường bắt đầu trang điểm thay quần áo. Đã lâu không đi hộp đêm, vận khí tốt nói không chừng có thể tìm được một người thuận mắt.


Nàng vốn đang muốn tìm một hộp đêm để đi dạo, cuối cùng ma xui quỷ khiến mà được giới thiệu một quán bar Les,


"Thần kinh! Tôi là gái thẳng, sao lại giới thiệu cho tôi cái này......"


Rạng sáng 1 giờ rưỡi, Trì Gia do dự mà xuất hiện ở trước cửa quán bar kia, nhìn trái nhìn phải, dựng thẳng sống lưng đi vào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK