Mục lục
Vợ Yêu Kiêu Ngạo Vân Bán Huyết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ Yêu Kiêu Ngạo CHƯƠNG 81: GẶP LẠI NGƯỜI QUEN

“Hừ, đồ lưu manh.”

“Em có biết cái gì gọi là lưu manh thực sự không?” Lâm Thành Phong gian xảo nói, một đôi mắt chăm chú nhìn vai trái bị lộ ra ngoài của Bạch Thanh Dung, áo khoác len của Bạch Thanh Dung khi vừa hôn xong đã trượt xuống một bên.

Lộ ra một phần vai gầy yếu, còn có thể nhìn thấy xương quai xanh góc cạnh rõ ràng, vừa mới hôn xong khiến Lâm Thành Phong hơi mê say. Bây giờ nhìn cảnh cô nàng xấu hổ này, hơi nóng nơi bụng dưới không ngừng dâng trào.

Một suy nghĩ to gan xuất hiện trong đầu Lâm Thành Phong, suy nghĩ này không ngừng kích thích thần kinh anh. Bạch Thanh Dung ngồi bên cạnh vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của Lâm Thành Phong, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Lâm Thành Phong, lớn tiếng kêu lên: “Anh như vậy là lưu manh, không biết xấu hổ!”

Bạch Thanh Dung không nhìn Lâm Thành Phong còn được, vừa nhìn một cái, đối với Lâm Thành Phong mà nói thì đây chính là một sự khiêu khích, đặc biệt là khi một người đàn ông đang động lòng, tuyệt đối không được ngẩng đầu nhìn mắt anh, nếu không sẽ rất dễ rước họa vào thân.

Lâm Thành Phong khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người của Bạch Thanh Dung và một phần lớn da thịt lộ ra bên ngoài, anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt sâu xa dính lấy đôi mắt mang theo sự mơ màng, quyến rũ nói: “Đây là em tự tìm.”

Động tác nhanh nhẹn, Lâm Thành Phong đè trên người Bạch Thanh Dung, hai bàn tay to không ngừng cởi quần áo của Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong dọa sợ, cố gắng vùng vẫy dưới người Lâm Thành Phong: “Lâm Thành Phong, anh lại phát điên gì đấy? Đang trên xe đấy, anh đừng làm loạn được không?”

Lâm Thành Phong bị ham muốn chiếm hữu ngập đầu đâu còn nghe được tiếng kêu của Bạch Thanh Dung nữa, bộ quần áo mỏng manh của Bạch Thanh Dung rất nhanh trở thành những mảnh nhỏ trong tay Lâm Thành Phong.

Bạch Thanh Dung cảm thấy cơ thể chợt lạnh, ngừng kêu, đôi mắt to không thể tin nhìn khuôn mặt điển trai của Lâm Thành Phong, cô không ngờ Lâm Thành Phong lại mặt người dạ thú đến vậy, ở trên xe mà muốn làm chuyện kia với cô.

Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung không mảnh vải che thân, lửa nóng trong người đã sớm không không chế được nữa. Thuần thục cởi áo khoác và bộ vest của mình, kéo khóa quần, chỉ để lại đồ lót trên người.

Nhào tới Bạch Thanh Dung như mãnh thú, Bạch Thanh Dung cắn môi chịu đựng sự mạnh mẽ như vũ bão của Lâm Thành Phong, những giọt nước Tắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống.

Không ngừng trấn an mình trong lòng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên đối xử với mình như vậy. Muốn trách thì phải tự trách mình xui xẻo, vận mệnh giễu cợt để cô gặp phải Lâm Thành Phong.

Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc trong tiếng gầm nhẹ của Lâm Thành Phong, sau khi Lâm Thành Phong rời khỏi người Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung lấy tay từ từ lau nước Tắt, từ đầu tới cuối không hề nhìn Lâm Thành Phong.

Thấy khóe mắt Bạch Thanh Dung có nước Tắt, từ đầu tới cuối không phát ra âm thanh gì, trong lòng Lâm Thành Phong là sự nặng nề không nói ra lời: Chết tiệt, đối với người phụ nữ này, mình lại không nhịn được.

Lâm Thành Phong nhặt quần áo bị vứt tán loạn lên, khoác lên người Bạch Thanh Dung, vô cùng dịu dàng nói: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” Bạch Thanh Dung khép quần áo trên người lại, mặt không biểu cảm tránh khỏi bàn tay muốn giúp cô lau nước Tắt của Lâm Thành Phong.

Ngón tay Lâm Thành Phong động đậy giữa không trung, trong lòng ảo não. Cô gái nhỏ này nói cô ấy cần thời gian, sao mình lại cứ không nhịn được như vậy.

Xe dừng trước cửa nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung nhanh chóng mặc quần áo vào rồi mở cửa xuống xe, để lại Lâm Thành Phong ngồi đờ ra với không khí trong xe.

Sau khi Bạch Thanh Dung trở lại nhà họ Lâm, cả đường không nói câu nào, những người làm kia chào cô, cô cũng lơ đễnh không nghe thấy, cô đẩy cửa nhà, một đường chạy chậm về phòng ngủ, đóng cửa rồi khóa trái cửa lại.

Bạch Thanh Dung đi vào phòng tắm cởi sạch quần áo, cố gắng tắm rửa sạch sẽ cơ thể mình, Bạch Thanh Dung nhắm hai mắt, tùy ý để từng luồng nước gột rửa cơ thể mình. Lòng cô vô cùng kìm nén nhưng cô không hận Lâm Thành Phong, cũng không trách Lâm Thành Phong.

Khi cô tuyệt vọng nhất, cần sự trợ giúp nhất, Lâm Thành Phong đã cứu cô rất nhiều lần, có nợ cũng là cô nợ Lâm Thành Phong. Vì vậy cô không hận nổi Lâm Thành Phong, chỉ căm phẫn khi mất đi bản thân mình với cơ thể trong sạch.

Lâm Thành Phong đứng ngoài cửa phòng ngủ, không cách nào mở được cửa bèn gọi thím Trương đi lấy chìa khóa dự phòng đến mở cửa. Nghe thấy âm thanh truyền tới từ phòng tắm, lòng anh lạnh đi, người phụ nữ này lại chê anh bẩn. Trên đời này lại có phụ nữ chê người anh bẩn.

Nếu người phụ nữ trong phòng tắm không phải là Bạch Thanh Dung, e rằng Lâm Thành Phong đã sớm bóp chết cô một trăm lần rồi, Lâm Thành Phong lên lầu vốn định dỗ dành Bạch Thanh Dung, không ngờ Bạch Thanh Dung lại ghét bỏ mình như thế.

Lâm Thành Phong nhẫn nhịn cơn giận, đi thẳng vào phòng ngủ nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung cảm nhận được một luồng gió lạnh thổi tới, cô chậm rãi mở mắt, thấy dáng người cao lớn của Lâm Thành Phong đang đứng chặn ở cửa.

Bạch Thanh Dung không sợ hãi cũng không giấu giếm, dù sao cái gì Lâm Thành Phong cũng đã làm với cô rồi, nhăn nhó để mặc anh bắt nạt không bằng tự mình mạnh mẽ phản bác bác, cô cười lạnh nói: “Sao vậy? Chủ tịch Lâm còn muốn thêm lần nữa? Không sợ mình còn trẻ mà già sớm sao?”

“Chỉ cần em muốn, mười lần anh cũng hầu hạ em.” Lâm Thành Phong giọng khách át giọng chủ phản bác lại Bạch Thanh Dung, sau khi nhìn thấy Bạch Thanh Dung, đột nhiên Lâm Thành Phong lại không tức giận nữa, ngược lại lại có ý muốn trêu chọc Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung cầm lấy khăn tắm nhanh chóng lau khô nước trên người mình, khóc một chiếc áo choàng tắm đi tới trước mặt Lâm Thành Phong: “Tôi không muốn anh chết trên giường tôi, phiền anh tránh ra.”

Lâm Thành Phong nghiêng người giam Bạch Thanh Dung trong lòng mình, trêu chọc: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

“Anh đường đường là chủ tịch của tập đoàn Lâm Thị mà lại có chút tiền đồ này, hôm nay thực sự đã nhìn thấy rồi.” Bạch Thanh Dung tránh khỏi lòng Lâm Thành Phong, đi về phía phòng thay đồ, tùy tiện chọn một chiếc váy dài dệt len màu vàng nhạt mặc lên người.

Dáng người Bạch Thanh Dung vốn rất đẹp, sau khi mặc chiếc váy dài lên người, chiếc váy làm lộ ra dáng người càng hoàn hảo hơn của cô. Lâm Thành Phong đứng ngoài cửa đã sớm thu hết cảnh xuân vào đáy mắt.

Cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng đẹp rồi, hơn nữa cũng càng ngày càng có mùi vị của phụ nữ.

“Theo anh xuống lầu, cho em gặp một người.” Lâm Thành Phong kéo tay Bạch Thanh Dung ra ngoài, Bạch Thanh Dung giãy giụa nói: “Anh bảo tôi đi thì tôi phải đi à? Tôi không đi!”

“Không nhìn ra em còn biết giở trò đấy.” Lâm Thành Phong nhìn gương mặt bướng bỉnh của Bạch Thanh Dung, khẽ nói.

“Sếp Lâm à, tôi là phụ nữ. Là phụ nữ thì sẽ biết tức giận, chuyện anh làm với tôi trong xe hôm nay tôi đã coi như bị chó cắn rồi, đừng ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm nữa.” Bạch Thanh Dung nghiêm mặt nói.

“Em dám mắng anh?” Lâm Thành Phong híp mắt, giọng điệu khi nói chuyện cũng không nghe ra chút tức giận nào.

Bạch Thanh Dung luống cuống nói trong lòng: “Mắng anh đó, nếu không phải vì tôi đánh không lại anh cũng không có nhiều tiền như anh, đến suy nghĩ muốn chém chết anh tôi cũng có.” Những lời này Bạch Thanh Dung không dám trực tiếp nói với Lâm Thành Phong, chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi.

“Không phải em thích mỹ thuật tạo hình sao? Dưới lầu có một họa sĩ vĩ đại nhất đương thời, em chắc chắn em không xuống gặp?” Lâm Thành Phong như ném kẹo dỗ trẻ con, cưng chiều nói.

Những lời này thành công gợi lên hứng thú của Bạch Thanh Dung, viên kẹo Lâm Thành Phong ném này cũng rất hợp khẩu vị của Bạch Thanh Dung, vì cô quả thật rất thích mỹ thuật tạo hình, vừa nghe dưới lầu có một họa sĩ, cô sớm đã quên chuyện xảy ra lúc trước lên chín tầng mây.

Lâm Thành Phong nhìn hai mắt sáng lên của Bạch Thanh Dung là biết lần này mình coi như làm đúng rồi, anh cố ý trêu chọc Bạch Thanh Dung, cau mày nói: “Anh thấy bây giờ em cũng chẳng có tâm trạng gì, anh kêu Cường mời người ta đi vậy.”

“Người ta đã tới rồi, anh lại vô cớ đuổi người ta đi thì không tốt đối với danh dự của sếp Lâm anh đâu, nếu truyền ra ngoài là sếp Lâm anh bắt nạt một nhà nghệ thuật gia thì không tốt đâu.” Bạch Thanh Dung nghiêm túc nói, như thể vì tốt cho Lâm Thành Phong vậy.

“Người cũng đã tới rồi, đi nhìn một chút cũng không mất miếng thịt nào.” Bạch Thanh Dung ra vẻ rất không tình nguyện mở cửa đi xuống lầu.

Khóe miệng Lâm Thành Phong cũng nhếch lên một nụ cười rất đẹp: Đều nói phụ nữ giỏi thay đổi, quả không sai.

Bạch Thanh Dung bước từng bước xuống cầu thang, thấy giữa phòng khách có một người đàn ông đang đứng, cả người mặc quần áo bình thường khiến người khác cảm thấy hết sức thân thiện.

Người đàn ông nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, tưởng là người muốn gặp mình đang đi xuống, nét mặt lộ ra sự lễ phép, mỉm cười quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy chủ nhân của tiếng bước chân kia, nụ cười lễ phép kia của người đàn ông lập tức cứng lại.

Sau khi Bạch Thanh Dung nhìn thấy mặt người họa sĩ, bước chân cô hơi ngừng lại trên cầu thang, tâm trạng kích động vừa rồi lại đổi thành mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông đang đứng giữa phòng khách.

Trong lòng lại một lần nữa cảm thấy ông trời đúng là biết cách trêu ngươi, trong chuyện một lần kia, cô bị đuổi ra khỏi nhà, mà người đàn ông trước mắt này lại trở thành một họa sĩ có tiếng. Thế giới này thực sự quá buồn cười.

Bạch Thanh Dung tập trung suy nghĩ nhìn người đàn ông, lạnh lùng nói: “Là anh?”

“Bạch Thanh Dung? Không ngờ còn có thể gặp được cô.” Người đàn ông hơi kinh ngạc nhìn Bạch Thanh Dung, mới vừa rồi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, mãi đến khi Bạch Thanh Dung mở miệng, anh ta mới phát hiện đây là thật, anh ta không bị hoa mắt.

“Sao vậy? Anh hy vọng không gặp tôi nữa à? Tôi lại không muốn gặp anh đâu, anh đi đi.” Bạch Thanh Dung nói không kiêng dè.

“Bạch Thanh Dung, cô đừng hiểu lầm. Chuyện khi đó, tôi có nỗi khổ.” Sắc mặt người đàn ông hơi phức tạp, anh ta nói: “Có thể cho tôi một cơ hội, nghe tôi giải thích được không?”

“Tại sao tôi phải cho anh cơ hội, lúc đó có người cho tôi cơ hội giải thích không? Cố Sâm anh đi đi, thừa dịp bây giờ tôi vẫn chưa đổi ý.” Bạch Thanh Dung lạnh lùng nói.

Lâm Thành Phong đứng trên lầu nghe cuộc nói chuyện của hai người, nhìn biểu cảm của hai người, anh mơ hồ đoán được người đàn ông này đã từng làm chuyện làm tổn thương Bạch Thanh Dung, Lâm Thành Phong sao có thể dễ dàng để người khác làm tổn thương vợ mình, dù đã từng cũng không được.

“Xem ra trước kia anh Cố làm người cũng không được quang minh lỗi lạc lắm nhỉ, được bình chọn là họa sĩ quốc tế, trở thành người của công chúng quả thật không thích hợp lắm.” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong vang lên.

Người ở đây đều nghe ra ý ngoài mặt chữ của Lâm Thành Phong, ý anh chính là anh muốn khiến Cố Sâm mất đi cái danh họa sĩ quốc tế này.

Mặt Cố Sâm lúc này đã tái xanh rồi, anh ta vất vả vài chục năm chịu bao khó khăn khổ cực, bỏ ra biết bao tâm huyết mới đi được đến ngày hôm nay, hơn nữa anh ta tin rằng người đàn ông trên lầu kia tuyệt đối có khả năng khiến anh ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong sau lưng đang bất bình thay mình, nhưng vừa nghĩ đến tiền đồ và sự khổ cực nhiều năm như vậy của một thanh niên lại mất đi cuộc đời vì một câu nói của người khác, cô cũng không đành lòng.

“Thím Trương, tiễn khách.” Lần đầu tiên Bạch Thanh Dung lấy thân phận cô chủ ở nhà họ Lâm ra lệnh tiễn khách, thím Trương nhìn cô chủ nhà mình, một người ngày thường dịu dàng như thế lại trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau với thằng nhóc trẻ tuổi.

Thái độ của thím Trương với Cố Sâm lúc này cũng không tốt hơn, chạy chậm tới cửa, vừa mở cửa vừa lạnh nhạt nói: “Cậu này, mời.”

Cố Sâm đứng tại chỗ nhìn Bạch Thanh Dung trên cầu thang, trong lòng vô cùng căm giận, muốn nói với Bạch Thanh Dung, tất cả mọi chuyện năm đó là anh ta bị ép chứ không phải cố ý, nhưng người đàn ông kia nói muốn bỏ đi tiền đồ của anh ta, anh ta vốn muốn tranh luận vài câu, nhưng lại nghĩ đến những chuyện trước kia mình đã làm với Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nói rất đúng, cô dựa vào cái gì mà cho anh ta cơ hội, trước kia cũng không có ai cho cô cơ hội, Cố Sâm cảm thấy mình đứng ở đây nữa cũng vô cùng xấu hổ.

“Bạch Thanh Dung, nếu cô đã không muốn gặp tôi, vậy tôi đi trước.” Cố Sâm quay người rời khỏi nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung cũng quay người lên lầu, đi tới bên cạnh Lâm Thành Phong.

“Lâm Thành Phong, những gì anh nói vừa rồi là sự thật sao?” Bạch Thanh Dung ngẩng đầu, đôi mắt to vô tội nhìn chằm chằm Lâm Thành Phong.

“Cô gái ngốc, không được nghi ngờ lời nói của anh.”

“Anh ta có thể đi đến bước này cũng không dễ dàng gì, có thể bỏ qua cho anh ta không?” Bạch Thanh Dung nhẹ giọng nói. Lâm Thành Phong cười nhìn người phụ nữ trước mắt này, không hổ danh là người phụ nữ anh coi trọng, mãi vẫn luôn lương thiện đơn thuần như vậy.

Lâm Thành Phong làm bộ nghiêm trang nói: “Lời anh nói ra sẽ không thu hồi lại. Anh bỏ qua cho anh ta thì có cái gì tốt?”

Bạch Thanh Dung không chút nghĩ ngợi đáp: “Tôi ở với anh một đêm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK