Bạch Thanh Dung cười khổ nhào nặn bột mì. Cũng may trước kia, những lúc mẹ rất bận rộn, cô đã tự mình học cách nấu cơm. Cán sợi mì cũng không làm khó được cô, chỉ là làm bằng tay thực sự rất phiền phức, vô cùng tốn thời gian.
Cô để thím Trương đi làm những việc khác còn mình lại ở phòng bếp cố gắng làm mì sợi cho Đinh Mẫn Ly. Trên cổ tay vẫn còn chút cảm giác đau nhức.
Mặc dù bác sĩ Lý đã bôi thuốc, băng bó cho cô nhưng cán mì sợi cần phải dùng sức ở cổ tay, Đinh Mẫn Ly này thật sự quá phiền phức rồi, chắc chắn cô ta cố ý. Biết rõ cô bị thương vậy mà còn muốn ăn mì sợi tự cán bằng tay.
Cho đến khi thím Trương nấu xong đồ ăn, cô mới cán xong mỳ sợi. Sau khi về nhà, Lâm Thành Phong lập tức đi thẳng lên lầu, lại tới xem Đinh Mẫn Ly mà trong lòng âm thầm nghĩ tới Bạch Thanh Dung.
Thím Trương dọn thức ăn xong liền lên lầu gọi bọn họ tới ăn cơm. Lâm Thành Phong mặc một chiếc áo sơ mi kết hợp với quần tây phóng khoáng, đẹp trai đi xuống còn cô ta lại nũng nịu theo sau lưng anh. Người không biết chuyện nhất định sẽ cho rằng bọn họ mới là một đôi vợ chồng.
Chờ hai người ngồi xuống, thím Trương vội vàng múc canh cho bọn họ, “Thanh Dung đâu?” Nghe Lâm Thành Phong thản nhiên hỏi vậy, thím Trương lập tức đặt bát canh đến trước mặt anh, cung kính nói: “Cô Đinh nói muốn ăn mì sợi tự cán bằng tay, cô chủ đang nấu ở trong phòng bếp.”
“À, tôi biết rồi.” Anh tỏ ý muốn thím Trương lui xuống, lại tự mình gắp thức ăn. Đinh Mẫn Ly quan tâm gắp cho anh mấy món.
“Em không ăn sao?” Lâm Thành Phong thấy cô ta chỉ lo gắp cho mình mà không ăn miếng nào, liền hỏi: “Em đang chờ ăn mì.” Cô ta nũng nịu cười.
Chỉ chốc lát sau, Bạch Thanh Dung cẩn thận từng li từng tí bưng bát mì mà cô vừa mới nấu xong tới, đặt ở trước mặt cô ta. Vậy mà ngay cả một sợi mì cô ta cũng không thèm nhìn, chỉ quay sang làm nũng với anh: “Cuối cùng cũng nấu xong, thật đói quá à.”
Mặt anh không chút thay đổi, nói: “Thanh Dung cô quá chậm. Chỉ nấu một tô mì mà lâu như vậy sao.” Đinh Mẫn Ly cầm đũa gảy gảy vài sợi mì, cười dịu dàng, nói: “Tay của cô Bạch còn đang bị thương, chậm một chút cũng bình thường thôi.”
Lâm Thành Phong không vui nhìn cô ra lệnh: “Ăn đi!” Sau khi ngồi xuống, cô lặng lẽ xới cho mình một bát cơm, mà tô mì cô nấu kia, cô ta chỉ khều khều vài cái cũng không ăn chút nào.
Cả một bàn đầy thức ăn vậy mà cô ta chỉ ăn được mấy miếng. Sau khi uống vài ngụm canh lại bày ra dáng vẻ không vui: “Thành Phong, em no rồi. Anh cứ chậm rãi ăn nhé.”
Lâm Thành Phong cũng đã ăn xong, anh buông bát, quan tâm nhìn cô ta, “Sao vậy? Không ngon miệng sao?”
“Em đang mang thai, có lúc rất thèm ăn, có lúc lại chẳng muốn ăn gì cả. Luôn cảm thấy đồ ăn không có mùi vị gì hết.”
Cách chỗ Bạch Thanh Dung ngồi, anh trực tiếp kéo tay cô ta, nói: “Nếu đồ ăn trong nhà không hợp khẩu vị của em vậy anh đưa em ra ngoài ăn.”
“Thành Phong, anh thật tốt.” Ánh mắt cô ta quyến rũ như tơ nhìn anh, cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Thành Phong lập tức kéo tay cô ta đứng lên, vừa nói vừa cười đi ra cửa. Sau khi bọn họ rời khỏi, Bạch Thanh Dung mới nặng nề đặt bát đũa xuống, “phịch” một tiếng, may mà đây là bát sứ nếu không nhất định sẽ vỡ nát rồi.
Cô đã vất vả làm mì sợi cả buổi chiều, cho dù cô ta không ăn, nhưng lúc nãy ở trước mặt cô, hai người bọn họ lại thể hiện cử chỉ yêu đương. Mới vừa rồi anh đối xử dịu dàng với Đinh Mẫn Ly như vậy lại làm cô cảm thấy rất quen thuộc.
Trước đây không lâu, người đàn ông này cũng dịu dàng với cô như thế, còn nói cô là người phụ nữ của anh. Quả nhiên đàn ông trên thế giới này đều luôn nói dối hết lời này đến lời khác, mỗi người đều xứng tầm diễn viên Hollywood.
Mặc dù lúc nhìn thấy dáng vẻ vừa nói vừa cười của bọn họ, lòng cô vô cùng khó chịu, nhưng khi Lâm Thành Phong đưa cô ta rời đi, cô cũng đã bình tĩnh đôi chút.
Vốn dĩ cô và anh sẽ không có kết quả gì, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ cũng không phải ngày một ngày hai, cô nên quan tâm đến chuyện của mình thì hơn. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô cảm thấy không ăn quả thực rất đáng tiếc, vì vậy lại cầm đũa lên vui vẻ ăn.
Bận rộn cả buổi chiều, cô thực sự rất đói bụng. Lúc nãy hai người kia cứ thể hiện cử chỉ yêu đương khiến cô chẳng muốn ăn gì cả, bây giờ bọn họ đi rồi, dạ dày của cô lại bắt đầu ục ục kêu vang.
Vừa ăn, cô vừa thầm cầu nguyện tốt nhất bọn họ ra ngoài đừng trở về nữa. Hai người đó vui vẻ bên nhau, mình cũng có thể mừng rỡ tự do thoải mái không bị người khác chán ghét.
Sau khi ăn xong, cô dọn dẹp gọn gàng bát đũa cùng thím Trương mới lên lầu tự nhốt mình ở trong phòng ngủ, tiếp tục vẽ tranh cho khách hàng. Hôm nay vì Đinh Mẫn Ly giày vò đã lãng phí của cô không ít thời gian, đêm nay nhất định phải vẽ xong.
Cũng may hai người này đều đi ra ngoài, tốt nhất tối nay bọn họ đừng trở về. Như vậy cô có thể yên tâm vẽ tranh, sau đó ngủ một giấc thật ngon. Đinh Mẫn Ly kia thật sự quá lắm chuyện.
Bạch Thanh Dung vẽ vời cả đêm, quả nhiên bọn họ đều không quay về.
Sau khi bọc lại cẩn thận bức tranh đã được vẽ xong, cô mới rửa mặt mũi, xuống lầu ăn sáng. Ngay khi cô đang chuẩn bị ăn bữa sáng mà thím Trương hết lòng chuẩn bị thì hai người bọn họ lại quấn quýt không rời trở về.
Thím Trương chạy chậm tới nhận lấy áo khoác âu phục Lâm Thành Phong vừa cởi ra treo lên. Đinh Mẫn Ly đi thẳng đến trước bàn ăn, không hề khách sáo đoạt lấy phần ăn của cô.
“Cô Bạch, sao mắt cô lại giống gấu trúc vậy? Tối qua ngủ không ngon sao?” Cô ta khinh thường nói. Bạch Thanh Dung chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta, im lặng không lên tiếng.
Ánh mắt sắc bén của Lâm Thành Phong cũng nhìn thấy vành mắt đen xì của cô, trong lòng anh khẽ thoáng qua một chút dao động: Là do tối qua anh và Đinh Mẫn Ly không về nên cô ngủ không ngon giấc sao?
Thím Trương vội vàng làm thêm hai bữa sáng nữa cho bọn họ. Sau khi ngồi xuống, anh uống vài ngụm sữa bò, mới thản nhiên nói với cô: “Cô dọn khỏi nhà họ Lâm đi!”
Đinh Mẫn Ly đang gặm bánh mỳ nghe được câu này, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng hồi hộp, một núi không thể chứa hai hổ, một người đàn ông không thể lấy hai vợ. Cuối cùng anh cũng chán ghét người phụ nữ này, muốn đuổi cô ta khỏi nhà họ Lâm.
Một câu “Cô dọn khỏi nhà họ Lâm đi” tựa như âm thanh ma quỷ quanh quẩn bên tai Bạch Thanh Dung, để xác nhận, cô hỏi: “Cái gì?”
Giọng nói buốt giá như băng lại lần nữa vang lên: “Mẫn Ly đang mang thai, cô ở đây rất bất tiện. Rời khỏi nhà họ Lâm đi.” Lúc này, cô mới hoàn toàn chắc chắc những gì mình vừa mới nghe đều là sự thật. Khẽ gật đầu, cô nói: “Được, bây giờ tôi đi thu dọn hành lý.”
Thấy gương mặt không chút biểu cảm, ngoan ngoãn nghe lời của cô, quả thực anh không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này, càng nhiều hơn chính là không biết phải làm sao. Hôm qua, anh để mặc Đinh Mẫn Ly bắt nạt cô chỉ là muốn cho cô một bài học nhỏ.
Chỉ cần cô tủi thân kể lể với anh, nhất định anh sẽ thương xót mà che chở cho cô. Hôm nay để cô dọn ra ngoài cũng là vì tốt cho cô. Anh biết cô là một người hiền lành yên tĩnh, nếu đấu với loại người từng trải như Đinh Mẫn Ly sẽ chỉ chịu thua thiệt mà thôi.
Mặc dù thật lòng hy vọng cô dọn ra ngoài, nhưng khi thấy cô thực sự không hề phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo mình, trong lòng anh lại có một chút mất mát.
Bạch Thanh Dung xoay người lên lầu, vào phòng ngủ, thu dọn đồ đạc. Thực ra đây chỉ là mượn cớ mà thôi. Tuy cô đã biết sớm muộn gì người đàn ông kia cũng sẽ đuổi mình đi, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Chỉ ra ngoài một đêm với Đinh Mẫn Ly, vậy mà lúc trở về lại dùng thái độ này đối xử với cô. Cô vừa sắp xếp dụng cụ vẽ tranh, vừa cười khổ. Trong lòng không hề đau đớn như cô tưởng tượng, chỉ là có chút khó chịu mà thôi.
Cơ bản cô không có hành lý gì nhiều, thứ duy nhất muốn mang đi chính là bộ dụng cụ vẽ tranh, mặc dù cái đó cũng do Lâm Thành Phong mua. Nhưng mình đã diễn nhiều phim cho anh xem như vậy, cứ coi như đây là món quà nhỏ đi.
Anh lặng yên không tiếng động đi vào phòng ngủ, lại trông thấy cô thu dọn dụng cụ như có điều suy nghĩ mà ngây người. Lòng anh bỗng trở nên nặng nề, hy vọng cô có thể hiểu được nỗi khổ của mình.
Nghe tiếng bước chân rất nhỏ, cô liền biết là Lâm Thành Phong đi vào, cũng biết anh nhất định đang đứng sau lưng quan sát mình. Hai người cứ im lặng như vậy, không ai nói lời nào.
Qua một lúc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Tôi dọn đến đâu ở?” Xách túi dụng cụ đã thu dọn xong lên, cô đi tới trước mặt, cứng rắn nhìn anh. Mặc dù chỉ cao một mét sáu lăm, thấp hơn anh một cái đầu, nhưng dáng vẻ nghiêm túc kiên quyết của cô không hề kém anh chút nào.
“Cường sẽ đưa cô đi.” Lâm Thành Phong thản nhiên nói. Ngay lúc chuẩn bị xoay người rời đi, bỗng nhiên cô lại lên tiếng: “Cần gì phải phiền phức như vậy? Anh trực tiếp hủy bỏ giao ước không tốt hơn sao?”
“Mơ tưởng!” Anh lạnh lùng nói. Đứng bên cạnh cửa, cô chỉ khẽ cười nhạt sau đó xoay người xuống lầu rời đi, không hề quay đầu lại. Lúc này, khuôn mặt Lâm Thành Phong đã sắp đen như cục sắt rồi.
Quả nhiên cô gái này không có tình cảm với anh, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy phụ nữ quá nghe lời không hề đáng yêu chút nào. Giống như Bạch Thanh Dung vậy, hoàn toàn không quan tâm đến biểu hiện của anh.
Mặc dù thái độ lạnh nhạt của cô khiến anh không biết phải làm thế nào, thậm chí còn cảm thấy không hài lòng, nhưng đây chính là lý do anh để ý đến cô, không phải sao? Cô khác với những người phụ nữ vì tiền mà đến gần anh, có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào chỉ để làm anh vui lòng.
Tuy rằng anh và cô ở bên nhau là vì giao dịch, nhưng qua mấy tháng chung sống, anh thực sự cảm thấy cô chính là một người bình lặng giữa cuộc sống phồn hoa này.
Tính cách thản nhiên như vậy lại len lỏi vào lòng người, khiến người ta khó có thể quên được hương thơm trong đó. Lâm Thành Phong kéo lỏng cà vạt, nói: “Cô gái nhỏ, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ đi tìm em.”
Bạch Thanh Dung đi rồi, nhà họ Lâm lúc này chỉ còn mình Đinh Mẫn Ly, hơn nữa cô ta lại đang mang thai máu mủ của bọn họ. Cô ta rất vui vẻ, thực sự muốn tổ chức một buổi họp báo, thông báo cho toàn thế giới biết, cuối cùng cô ta cũng đã trở thành người phụ nữ của Lâm Thành Phong.
Cô ta chạy nhanh lên lầu, lấy di động gọi tới một dãy số xa lạ, cố gắng kiềm chế vui mừng nhảy nhót trong lòng: “Kế hoạch của chúng ta thành công một nửa rồi.”
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng âm u mạnh mẽ của đàn ông: “Mẫn Ly, em nhớ chăm sóc thân thể thật tốt. Trước khi đứa bé được sinh ra, nhất định phải trở thành cô chủ của nhà họ Lâm. Nếu không đợi tới sau khi sinh, có thể nhà họ Lâm sẽ chỉ giữ lại đứa bé thôi.”
Đinh Mẫn Ly liên tục gật đầu như giã tỏi, nói: “Ây da, đương nhiên em biết. Bạch Thanh Dung kia cũng đã đi rồi, việc em lên làm bà chủ của nhà họ Lâm không phải là chuyện sớm muộn thôi sao? Trước hết cứ như vậy, không nói nữa.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ta vui vẻ đi vài vòng quanh phòng, lại không biết Lâm Thành Phong đứng ở ngoài cửa đã nghe không sót một chữ cuộc trò chuyện vừa rồi của mình.
Ánh mắt sắc bén của anh khẽ thoáng qua vẻ âm u, đoạn đối thoại này càng thêm khẳng định phán đoán trong lòng anh. Xoay người nhanh chóng rời đi, tay anh nắm chặt lấy ống nghiệm nhỏ bé đã được bịt kín trong túi quần tây.
Sau khi đưa Bạch Thanh Dung đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng mà cô ở cùng Lâm Thành Phong trước kia, Cường liền nhanh chóng rời đi. Cô cầm theo túi xách khẽ nhấn chuông cửa.
Chị Trịnh chạy tới mở cửa, kinh ngạc nhìn cô, nói: “Cô Bạch, cô về đây ở sao?” Thấy cô cười gật đầu, chị Trịnh lập tức giúp cô cầm túi xách vào nhà.
“Chị Trịnh, chị không cần để ý đến tôi đâu, chị còn bận việc của mình mà. Tôi lên lầu trước đây.” Cô mang theo túi dụng cụ vẽ tranh đi tới phòng sách trên lầu, nhanh chóng sắp xếp giá vẽ.
Mở máy tính lên, cô bắt đầu thanh toán tiền cho việc phổ biến rộng rãi cửa hàng của mình. Cửa hàng tổng cộng có ba khoản giao dịch nho nhỏ, lời được hai mươi, hai mốt triệu.
Đây là chuyện khiến cô cảm thấy vui vẻ nhất suốt mấy ngày qua. Mặc dù chỉ là vài chục triệu nhưng đối với một cô gái hai mươi tuổi như cô mà nói, một tuần kiếm được vài chục triệu quả thực là quá tốt rồi.
Bị Lâm Thành Phong đuổi khỏi nhà họ Lâm, cô đã không kịp chú ý đến tâm trạng mất mát của mình, ngược lại càng khiến cô hiểu thêm, chỉ có tiền mới mang tới cho cô cảm giác an toàn nhất.
Có tiền, cô có thể nắm giữ vận mệnh của mình, muốn làm gì thì làm. Cũng không cần vì bất kỳ lý do gì mà lúc nào cũng bị người khác quản lý.
Đến biệt thự bên hồ Thiên Đàng, cô có thể vẽ tranh thật tốt để kiếm tiền, không cần phải đối mặt với Đinh Mẫn Ly.
Cũng không cần nhìn cô ta và Lâm Thành Phong quấn quýt không rời. Bây giờ, cô chỉ muốn làm giàu thật nhanh, sau đó rời khỏi anh, tự lo cho cuộc sống của mình.
Sau khi lạch cạch gõ chữ xong, cô khép máy tính lại. Nhớ tới chuyện lần trước nhờ vả Phạm Lan Lan chưa biết thế nào. Cô lập tức lấy di động gửi cho cô ấy một tin nhắn: “Chị Lan Lan, bây giờ em qua chỗ chị nhé. Chị có rảnh không?”
Đối phương nhanh chóng hồi âm: “Đến đây đi, chị sẽ tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ em.”
Bạch Thanh Dung vừa đọc vừa cười. Cô nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng mọi thứ mới đón xe rời khỏi biệt thự.