Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giết người, trút được giận, nhưng vẫn phải giải quyết hậu quả cho tốt.

"Nên làm gì bây giờ?" Hạ Chỉ Lan không nhịn được nhìn về phía Trần Mộc. Kim Quốc đúng thật là rất lớn mạnh, nhất là khi Linh Tiêu Tông đang gặp nạn, bọn họ càng không biết lựa chọn thế nào.

Trần Mộc không trả lời, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Hạ Phi Vũ thấy thế thì cắn răng, chủ động đứng dậy, ôm quyền nói: "Thánh thượng, nếu đã bị Kim Quốc để ý thì không bằng chúng ta ra tay trước, để thần suất lĩnh hai mươi vạn binh mã tiêu diệt thành Đông Giang, dù sao thành Đông Giang cũng là thành bọn họ cướp từ tay Linh Tiêu Tông!”

Mặc dù cường giả đỉnh cấp của Ninh Quốc không nhiều, nhưng trăm vạn quân thiết kỵ cũng không phải để làm cảnh, công thành chiếm đất, bọn họ hiểu rõ hơn những đệ tử tông môn kia nhiều.

Trần Thiên Hải nhìn về phía Trần Mộc, rõ ràng cũng đang đợi ý kiến của Trần Mộc.

Trần Mộc lắc đầu, nói: "Không vội, Kim Quốc dám xông thẳng vào Ninh Quốc chủ yếu là vì Linh Tiêu Tông đang gặp nạn, lão già kia biết Hàn Giang Tuyết, Vân Hương Nhi và ta đều muốn đi chi viện cho Linh Tiêu Tông, bên cạnh phụ thân không có cường giả gì cho nên mới không kiêng kị như thế.”

"Khương thúc, thúc cứ ở bên cạnh phụ thân ta đã, nếu Kim Quốc đánh tới thật, Hạ Hùng thúc và Hạ Phi Vũ phụ trách trấn giữ biên cảnh Ninh Quốc, với thực lực của Hạ phủ, cho dù thiết kỵ của Kim Quốc có mạnh thì chúng ta cũng sẽ không bại trận quá nhanh.”

"Phần còn lại thì chờ ta quay về!”

Nghe vậy, đám người đều không có ý kiến gì.

Trần Mộc nhìn về phía Trần Thiên Hải: "Ta sẽ lập tức đến Linh Tiêu Tông, nguy cơ này nói cho cùng vẫn là vì Thất Huyền Tông và Thiên Ma Cung liên thủ với nhau, còn phụ thân... Ninh Quốc giao lại cho ngài!"

Khuôn mặt Trần Thiên Hải lộ ra vẻ nghiêm túc, Trần Mộc không thể cứ ở lại Ninh Quốc mãi được, cho nên những việc này vẫn phải giao cho ông ta xử lý, nếu mình không mạnh thì sớm muộn gì cũng bị diệt.

“Được!" Trần Thiên Hải gật đầu.

Trần Mộc cười nhạt một tiếng: "Ngài làm được mà!"

Cùng ngày hôm đó.

Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, Trần Mộc giao lại hết mọi thứ ở Ninh Quốc cho đám Trần Thiên Hải, Khương Động Đình.

Bản thân hắn lại chạy đến Linh Tiêu Tông cùng Hạ Chỉ Lan.

Bây giờ thời gian càng ngày càng eo hẹp, hắn không còn nhiều thời gian để lãng phí ở Ninh Quốc. Thiếu tọa kỵ Thất Sắc Tường Vân Phượng Vân Hương Nhi, hiển nhiên thời gian Trần Mộc quay về Linh Tiêu Tông sẽ bị kéo dài ra rất nhiều.

Trên đường quay về, hai người Trần Mộc cũng không gặp phải trở ngại gì, cho nên sau mấy ngày, Trần Mộc đã nhìn thấy đất Linh Tiêu Tông.

Vào lúc hoàng hôn, một tòa thành cổ khổng lồ đứng sừng sững đập vào mắt Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan.

Đó chính là thành Linh Tâm!

Một trong những thành trì quan trọng nhất của Linh Tiêu Tông!

Nhưng khác với tòa thành Linh Tâm náo nhiệt ngày xưa, cổ thành bây giờ vô cùng yên tĩnh, như thể nó đã trở thành một tòa thành chết!

Trên tường thành cao ngất trong mây, vô số vết kiếm khí lạnh thấu xương vẫn con dao động, còn cửa thành vững chãi như bàn thạch giờ đã dập nát, mùi thuốc súng thoang thoảng, dù cách rất xa vẫn ngửi thấy.

Bầu không khí tràn ngập áp lực.

Nơi này không còn là thành Linh Tâm thành náo nhiệt trong ấn tượng của mọi người nữa, mà nó đã như luyện ngục không một ai lui tới!

"Trần Mộc!" Nhìn cảnh này, vẻ mặt Hạ Chỉ Lan cũng vô cùng nặng nề, quay lại nhìn hắn.

"Vào xem đi!" Trần Mộc thở dài.

Hai người bước

Những kiến trúc hùng vĩ chỉnh tề ban đầu giờ đã bị phá hủy, hóa thành phế tích hỗn độn. Những con đường rộng rãi trải dài vô tận giờ lấp đầy đá sỏi, cát bụi mịt mù trôi theo gió, hương vị hoang vu lan tỏa khắp nơi.

Một lượng lớn máu đã khô trên mặt đất, vô số thi thể đã biến thành thây khô chìm trong vũng máu, tình trạng thảm thiết không nỡ nhìn.

Nơi đây không còn sự bình yên và tĩnh lặng ngày xưa, chỉ còn vết thương và tiếng than khóc giận dữ.

Tay chân đứt đoạn!

Máu chảy thành sông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK