Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Đông Phương Dịch phân tích từng chút, Trần Mộc vẫn cười như trước, lắc đầu nói: “Trưởng lão còn không có chứng cứ xác thực! Trưởng lão nói những điều này cũng chỉ là suy đoán thôi!”

Đông Phương Dịch cười nói: “Cần chứng cứ làm gì, lão phu không phải đang thẩm vấn và phán quyết ngươi, huống hồ biết những điều này là đủ rồi. Trần Mộc, ai cũng là người thông minh, đừng chơi chiêu như vậy!”

”Được!”, Trần Mộc nhún vai, cười nhạt.

Đến lúc này, hắn cũng không cần nói dối nữa, nói dối lúc này đã không còn ý nghĩa gì nữa, trong lòng Đông Phương Dịch đã nhận định là hắn luyện chế rồi.

“Nếu trưởng lão đã cảm thấy là ta thì coi như là thế đi, sau đó thì sao? Trưởng lão tìm ta làm gì? Không phải để vạch trần thân phận luyện dược sư của ta chứ?”, Trần Mộc kỳ quái hỏi.

“Lão phu muốn tìm ngươi hỗ trợ!”, Đông Phương Dịch cười ha ha, giọng nói có chút nịnh nọt.

Trần Mộc lắc đầu: “Trưởng lão đã là luyện dược sư cấp tám, còn cần ta hỗ trợ gì nữa?”

Luyện dược sư cấp tám có thể luyện chế phần lớn đan dược phẩm cấp cao trên đại lục Thiên Võ, nếu ngay cả đối phương còn không luyện được thì đó có lẽ là đan rất khó luyện. Dù kiếp trước của hắn của là Đan Đế nhưng hiện tại hắn còn bị cảnh giới ràng buộc.

“Ngươi đi theo ta!”

Đông Phương Dịch cũng không vội trả lời, cất phương thuốc, hai tay chắp sau lưng, đi ra sau núi.

Thấy vậy, Trần Mộc nghi ngờ nhưng vẫn đi theo.

Không lâu sau, hai người tới vườn thuốc, đi xuyên qua nó tới một khe núi.

Khe núi không lớn nhưng cũng khá rộng rãi, trồng không ít cây trúc, phong cảnh rất đẹp mà hiện nơi này đang có một con chim sơn ca già nua nằm trên đất, hấp hối chỉ còn hơi tàn.

Con chim này lớn khoảng mười trượng, hai cánh mở rộng như khổng tước xoè đuôi, mỗi cọng lông vũ đều rất xinh đẹp, đủ mọi màu sắc.

Khác với các loại chim bình thường, quanh thân con chim này có mây lành lượn lờ, từ xa nhìn lại như loại tiên điểu.

“Thất Sắc Tường Vân Tước?”

Thấy con chim sơn ca này, Trần Mộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, hắn không ngờ ở Linh Tiêu Tông này lại nuôi một con Thất Sắc Tường Vân Tước!

Thất Sắc Tường Vân Tước là một loại dị thú quý và hiếm, có được huyết mạch cổ xưa, chỉ được ghi lại trong sách cổ. Nghe nói Thất Sắc Tường Vân Tước là phi hành thú vạn năm trước, vô cùng quý hiếm.

Thất Sắc Tường Vân Tước này có thể coi như thú cưỡi. Nhưng Thất Sắc Tường Vân Tước bình thường không thần phục con người, trừ phi hai bên có tình cảm như sống chết có nhau, nó mới nhận đối phương là chủ.

Nhưng vạn năm trước, loài chim này đã biến mất gần hết, có thể nói là đã tuyệt chủng.

Điều là Trần Mộc không ngờ là nơi này còn có một con sống sót.

Nhưng Trần Mộc nhìn ra được con chim này dù không chết thì tuổi thọ cũng không còn nhiều, sức sống không ngừng trôi đi, có lẽ chỉ sống được khoảng ba tháng nữa thôi.

Khi Đông Phương Dịch dẫn theo Trần Mộc đi tới trước con Thất Sắc Tường Vân Tước này, con chim như chim sơn ca mệt mỏi mở hai mắt, nhìn thoáng qua Trần Mộc và Đông Phương Dịch rồi tiếp tục nhắm mắt.

Dường như nó đã không còn tinh thần gì nữa, chỉ miễn cưỡng sống qua khoảng thời gian này rồi kết thúc tất cả.

“Đáng tiếc!”, Trần Mộc lắc đầu.

Một con Thất Sắc Tường Vân Tước có thể làm thú cưỡi, ngoài việc bay lượn trên trời cao, tốc độ cực nhanh, gấp mấy lần vân thuyền gì đó.

Hơn nữa loại chim này cũng có thực lực rất mạnh, một con trưởng thành gần như đã vượt qua cường giả Vạn Pháp.

Chỉ tiếc là con chim trước mặt sắp chết, một con Thất Sắc Tường Vân Tước bình thường sống được tám trăm năm. Trừ phi nó có thể tiến thêm một bước, huyết mạch tiến hoá, trưởng thành Thất Sắc Tường Vân Phượng mới có thể kéo dài tuổi thọ.

Thất Sắc Tường Vân Phượng?

Nghĩ tới đây, Trần Mộc dùng ánh mắt quái dị nhìn Đông Phương Dịch, theo hắn, phương thuốc vừa nãy không phải thú đan để yêu thú dùng sao?

Thấy con chim này sắp chết, Đông Phương Dịch nhớ lại rất nhiều kỷ niệm giữa mình và nó, trong mắt lộ vẻ phức tạp.

“Trần Mộc, con Thất Sắc Tường Vân Tước này là ông bạn lâu năm của ta, cũng là chiến hữu sánh vai chiến đấu. Nhưng nó vẫn không thể tiến tới giai đoạn kia, vượt vũ môn, bước vào hàng ngũ Vân Phượng!”

“Ta muốn tìm ngươi giúp, mong ngươi giúp ta luyện chế ra Tam Vân Phượng Huyết Đan, để huyết mạch nó tiến hoá lần nữa!”

Ánh mắt Đông Phương Dịch toả sáng nhìn Trần Mộc, thỉnh cầu: “Trần Mộc, giúp lão phu lần này đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK