Edit: Mei A Mei
Destiny…to believe that a life is meant for a single purpose, one must also believe in a on fate.Father to daughter,brother to sister,mother to child, blood ties be as unyielding as they are eternal.But it is our bonds of choice that truly light the road we travel.
Định mệnh…để tin rằng cuộc đời chỉ dành cho một mục đích duy nhất, người ta cũng phải tin vào số phận. Giữa cha và con gái, giữa anh chị em, giữa mẹ và con trai, mối quan hệ bền chặt như bất diệt. Nhưng chính sự lựa chọn của chúng ta mới thực sự thắp sáng con đường chúng ta đi.
Mandos, vị Thần cai quản những linh hồn đã chết
Lúc này, một vài linh hồn đang được xét xử tại điện Mandos, và hầu hết trong số họ đã hy sinh sau cuộc chiến chống lại đội quân bóng tối của Sauron, để rồi cơ thể bị hủy hoại.
Những linh hồn tinh linh bất tử được triệu hồi đến cung điện này. Sau khi thẩm phán Mandos tuyên bố giải thoát, Thần gió Manwe cùng Nữ thần vì sao Varda sẽ ban phước cho họ để họ có thể tái sinh.
Trong đại sảnh lộng lẫy nguy nga lóe lên những tia sáng chói lọi, khi tất cả các linh hồn tộc Elf đang thấp thỏm chờ đợi Mandos phán quyết thì cánh cửa vàng nặng nề đóng kín đột nhiên bị đẩy ra.
Nét mặt Mandos uy nghiêm. Ông nhìn bóng người xuất hiện sau cánh cửa – là Mithrandir cùng một vị tinh linh không sống ở Valinor phía tây.
Tên Elf kia rõ ràng không phải hồn ma. Hắn cao lớn và cực kì đẹp trai. Toàn thân ẩn chứa uy thế mạnh mẽ.
Phù thủy áo xám Gandalf, trước đây được gọi là Olórin, giải thích với Mandos, “Ta nghĩ mặc dù ngài ở Valinor phía tây nhưng chắc hẳn ngài đã biết về những thương vong do sự trỗi dậy của Sauron gây ra cách đây không lâu. Trong đó có một vị tinh linh Vanyar tên Vesper. Nàng ta đã tự mình đánh bại Sauron, cũng vì điều này mà hi sinh bản thân rồi rơi xuống núi lửa. Ta rất mong ngài có thể phóng thích linh hồn nàng để nàng nhanh chóng tái sinh.”
Gandalf kể về cái chết của Vesper khiến cho Thranduil đứng bên cạnh nín thở. Một cơn đau nặng trĩu khó nói lên lời làm con tim hắn gần như tan nát.
Bấy giờ hắn chỉ biết cảm kích vì Vesper là tinh linh. Hắn vẫn còn cơ hội tìm lại cô.
Nhưng tại đại sảnh lúc này, Mandos đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng khẽ cau mày, thoạt nhìn nghiêm nghị mà bình tĩnh, “E rằng ta không thể làm gì được.”
Mandos từ chối khiến Thranduil như rơi xuống địa ngục trong chốc lát, chìm vào bóng tối vô tận. Nỗi đau luôn giằng xé con tim làm hắn suýt gục ngã.
Sắc mặt vua Elf lạnh lùng. Toàn thân toát lên hơi thở giá buốt, tuấn tú cao quý, đồng thời bày tỏ thái độ “được ăn cả ngã về không”, “Tại sao vị hôn thê của ta lại không được thả đi tái sinh?”
Mandos là một vị thần vô cùng lạnh lùng. Ông không bao giờ tiết lộ phán quyết trừ khi được Thần gió Manwe ra lệnh. Nhưng giờ ông lại hơi mủi lòng, trầm ngâm một hồi mới đáp, “Linh hồn vị Elf Vanyar kia không đi vào đại sảnh điện Mandos.”
Máu trong người Thranduil như ngừng chảy. Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được chuyện này. Cơ hội tái sinh của Vesper là lý do duy nhất chống đỡ hắn suốt những ngày gần đây. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã sụp đổ.
Thậm chí hắn còn không dám nghĩ đến thảm cảnh khi Vesper rơi xuống dòng dung nham cuồn cuộn. Cảm xúc hối hận muộn màng đó khiến hắn đau khổ khôn nguôi.
Giọng Thranduil buồn bã. Sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi tê tái vì không thể tìm được Vesper cùng lúc bùng lên trong hắn.
Hắn nhìn về phía Mandos, “Ngay cả một tinh linh phản bội bản tính lương thiện cũng vẫn giữ được phần hồn bất diệt. Tại sao hôn thê của ta lại mất đi cơ hội tái sinh?”
Mandos nom khá hoang mang, “Đây là trường hợp hy hữu khó có thể giải thích. Elf Vanyar đó đã dùng linh hồn và xác thịt để đổi lấy sự kết nối kì diệu nào đó.”
Nhất thời cả Thranduil lẫn Gandalf đều không hiểu lời Mandos nói. Đúng lúc này, cánh cổng vàng lại từ từ mở ra. Vợ Mandos, Nữ thần dệt cửi Maire chậm rãi bước vào đại sảnh.
– – Ngạc nhiên thay, trên tay bà đang ôm một đứa trẻ.
Maire bày tỏ lòng thương xót. Bà đến bên cạnh Thranduil, “Khi cô gái tội nghiệp đó bất hạnh qua đời đã mang trong mình một sinh mệnh. Elf Vanyar vốn lương thiện. Mặc dù không hề biết gì nhưng bản năng vẫn đánh đổi linh hồn để có được sự tiếp nối gần như là kì diệu này.”
Thranduil gục ngã hoàn toàn trước lời nói của Nữ thần dệt cửi. Nỗi đau cực hạn như con dao nhọn đâm vào tim hắn. Sự buồn khổ ẩn dưới vẻ điềm tĩnh.
Nữ thần dệt cửi Maire giao tinh linh nhỏ cho hắn, “Là bé trai. Ta chưa từng thấy đứa trẻ nào đẹp như thế.”
Thranduil kinh ngạc nhìn đứa trẻ tinh linh trong lòng. Nhóc có mái tóc vàng mềm mại và đôi mắt xanh ngọc bích, hòn ngọc bích long lanh nhất thế giới. Nhóc đẹp đến kinh ngạc, vừa thánh thiện vừa non nớt.
Bấy giờ Mandos ngồi trên ngai vàng mở miệng, “Ta đã xin phép Thần gió Manwe cùng Nữ thần vì sao Vadar. Nhóc tinh linh này vừa được ban tặng cơ thể từ dòng máu của cha mẹ, không cần phải tuân theo phương pháp tái sinh của những tinh linh khác nữa.”
Hầu hết tất cả các linh hồn đến cung điện Mandos đều bị hủy hoại xác thịt. Dù được trao quyền tái sinh nhưng họ vẫn phải tái sinh từ bào thai.
Nhưng chuyện buồn này đã khiến Mandos động lòng trắc ẩn, vậy nên ông đặc biệt xin phép Manwe để đứa trẻ tinh linh kia được thừa hưởng dòng máu từ mẹ mình. Nếu nó tái sinh theo dòng máu của kẻ khác, mất đi mối liên kết với người mẹ quá cố thì ngay cả Mandos vốn quen nghiêm khắc và tỉnh táo cũng không đành lòng.
Thranduil dán mắt vào khuôn mặt đứa trẻ trong ngực cứ như thể cả thế giới đều trở nên u ám, chỉ có nhóc tinh linh này là vầng sáng duy nhất.
Thậm chí Thranduil còn chẳng biết thổ lộ điều gì. Hắn đau đớn điên cuồng, mong cầu tìm được nét giống Vesper trên khuôn mặt đứa trẻ này. Đây là nguồn sống của người con gái duy nhất hắn yêu, là kết tinh tình yêu mà lúc cô mất không hề hay biết.
Vesper của hắn đã mãi mãi rời xa hắn. Dù đến chương cuối cùng ngày tận thế, hắn cũng không thể chờ cô được tái sinh.
– – — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — — —
Ba năm sau
Nơi rừng sâu, cung điện Woodland lộng lẫy mà thâm nghiêm. Những cột đá chạm khắc phù điêu đẹp đẽ và tao nhã cùng đám rễ cây khổng lồ quấy lấy nhau tạo thành từng tầng cung điện nguy nga.
Vệ binh mặc giáp bạc cẩn thận tìm kiếm bóng dáng hoàng tử Legolas bé bỏng. Người thừa kế duy nhất của vua Elf Thranduil dường như đã sớm bước vào thời kỳ phản nghịch. Dạo gần đây, chẳng hiểu sao nhóc lại thường xuyên lẩn trốn, dọa các Elf phải hoảng loạn.
Men theo hành lang như rễ cây đại thụ, Legolas cuối cùng cũng leo đến sảnh yết kiến của vua Elf. Cha nhóc đang ngồi trên ngai vàng uy nghiêm, toát lên uy lực khủng khiếp.
Thranduil đội vương miện oai nghiêm, được quấn bởi quả cơm cháy gai góc cùng lá sồi, trông thật lộng lẫy và kiêu sa, thu hút sự uy quyền tối cao.
Nghe thấy tiếng động nhỏ, vua Elf lạnh lùng cau mày nhìn về phía cửa.
Bóng dáng nhỏ bé của hoàng tử Elf nấp sau cây đại thụ. Nhóc ta không hề để ý bóng đen trên mặt đất đã làm lộ vị trí mình đang đứng.
“Legolas, qua đây.” Thranduil không nói giọng ra lệnh thường lệ mà thể hiện sự dịu dàng ấm áp.
Hoàng tử nhỏ trốn sau cây đại thụ ló đầu. Mái tóc vàng rực rỡ chói mắt. Khuôn mặt khôi ngô thì càng ngày càng giống cha.
Nhóc mặt áo choàng nhỏ màu bạc, đẹp nao lòng người.
Legolas lễ phép thưa với vua Elf, “Ada…”
Thranduil trút bỏ sự lạnh lùng. Giọng nói trầm ấm mà uy nghiêm, “Nghe Galion nói, dạo gần đây con khá hư.”
Nhóc hoàng tử không hề phản bác. Cậu cúi đầu lại gần Thranduil.
Trẻ con tộc Elf phát triển chậm. Sau ba tuổi, người phàm sẽ lớn nhanh hơn Elf. Hiện giờ Legolas chỉ ba tuổi, e rằng năm hai mươi tuổi vẫn giữ nguyên hình hài bảy tuổi.
Mãi tới 50 tuổi, cậu mới phát triển đến vóc dáng và ngoại hình như khi thành niên, thậm chí phải mất 100 năm để trưởng thành hết.
Bấy giờ cả thể xác lẫn tâm hồn hoàng tử nhỏ còn là đứa trẻ. Cậu đang cố gắng leo lên đùi cha mình.
Thranduil đẹp sắc sảo. Nhưng lúc này hắn lại nhẹ nhàng ôm Legolas vào lòng, “Cả Dol Guldur cũng đang bàn tán rằng – vương quốc Woodland có đức vua và hoàng tử xấu tính xấu nết. Hẳn con nên tâm sự với cha.”
“Ada, quản gia Galion cùng hộ vệ đều khen con giống ngài.” Legolas im lặng một lát, “—Thế còn nana? Con giống nana không?”
Thranduil nhìn vào đôi mắt xanh của Legolas và thấy tim mình đau nhói, “Mái tóc vàng của con cũng rực rỡ như nàng ấy vậy.”
Vua Elf, người luôn mang trong mình cảm giác hoang dã, nguy hiểm, nghiêm túc và tàn nhẫn bấy giờ lại bộc lộ nỗi buồn sâu sắc khó lí giải.
Legolas đan ngón tay, nhìn cha, “Bọn họ nói ngài bất hòa với người lùn, là vì nana.”
Dường như mỗi một câu cậu nói đều không thể tách rời khỏi mẹ mình. Cậu nhìn Thranduil bằng đôi mắt trong veo đầy tò mò.
“Bệnh rồng của đám người lùn phát tác. Họ trộm đá quý trắng mà ta đặt giao làm đồ trang sức. Đó là di vật của mẹ con.” Ánh mắt vua Elf có phần sắc bén, toát lên khí chất uy nghi của bậc quân vương.
Nhóc hoàng tử lí nhí, “Nana…biết con tồn tại không ạ?”
Thranduil vuốt ve mái tóc dài vàng óng kia, “Nàng ấy vẫn chưa kịp biết, con là một phép màu.”
Đôi mắt xanh trong veo của hoàng tử bé lộ vẻ lo lắng, “Liệu người có thích con không? Con nghe nhiều Elf đồn rằng con cũng bướng bỉnh y hệt người.”
Vua Elf trịnh trọng nhìn người thừa kế duy nhất của mình, “Legolas, mẹ con rất yêu con.”
Hắn ngừng một lát –
“Vượt trên bất kì ai, trên cả mạng sống.”
______________________
Mei: Tạm chia tay vua Elf, ta cùng hóng Hannibal nào ^^ Lưu ý là Han ver 2007, không phải bác Han bản NBC đâu nhá, trước tui suýt nhầm:}}