Trong khi Anthea đang ngồi sau bàn làm việc bận rộn chỉnh lý đống tài liệu điều tra Iran gần đây để phòng ngừa bị tống cổ đến Nam Sudan nghiên cứu "đầu nguồn sông Nile" thì Vesper lại ngồi ngay ngắn trên chiếc xe hơi chống đạn màu đen của Chính Phủ Anh. Nhưng cô tạm thời chưa biết gì về đích đến, hi vọng Mycroft Holmes sẽ không ném thẳng cô vào trực thăng, sau đó đưa tới nước cộng hòa Paraguay tự sinh tự diệt.
"Cô lại bắt đầu tưởng mình thông minh rồi đấy, Vesper." Ở hàng ghế sau rộng rãi, Holmes nở một nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được cùng giọng điệu tao nhã và thân thiện, nhưng tiếc là lời nói ấy lộ rõ vẻ khinh thường, áp đảo về IQ.
Vesper nhanh chóng thu ánh mắt đang hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn anh chân thành, "Ngài Holmes, tôi xin lỗi vì đã dùng từ 'Tuổi cao' với ngài."
Mặt Mycroft đầy thoải mái và tự mãn. Anh chắp tay trước mặt, "Quốc ngữ của cộng hòa Paraguay là tiếng Guarani. Rất đặc sắc. Chắc chắn cô sẽ phải mất một thời gian dài để vận dụng nó nhuần nhuyễn."
"Tôi nghĩ ngài chỉ cần đặt một vài thông tin đặc biệt trên ổ cứng máy tính của tôi là đủ rồi..." Vesper khóc không ra nước mắt, "Cơ quan tình báo nước Anh có thể dễ dàng tống tôi vào tù mà không cần lãng phí tài nguyên quốc gia vì cố tình đưa tôi đến Nam Mỹ."
"Ý kiến hay đấy, cô Lynd." Holmes cười nhẹ, thể hiện phong thái một cấp trên đã nhiều năm ngồi ở vị trí cao.
Vesper, người theo tầng lớp bị trị, đã hiểu sâu sắc rằng – nói về chuyện tuổi tác với Chính Phủ Anh hình người sẽ thực sự mang lại vận rủi cho bạn.
Khi chiếc xe màu đen chạy qua cung điện York, Vesper nhìn những tòa nhà cổ điển thời Victoria ngoài cửa sổ. Cô tò mò đoán, "Chúng ta sẽ đi gặp ngài thám tử vĩ đại kia sao?"
Lúc này xe đã băng qua công viên Regent và sắp chạy vào thánh địa của vô số người hâm mộ trinh thám – phố Baker.
"Vĩ đại?" Mycroft Holmes phát hiện lúc nhắc tới ông em trai ngốc nghếch, Vesper tỏ thái độ gần như được coi là cuồng nhiệt. Mà gã này rõ ràng không hề nổi tiếng, lạnh lùng, quái gở, tự phụ đến kiêu ngạo, thường bị người ta hiểu lầm, xa lánh.
"Dĩ nhiên..." Nói về vị thám tử tư, Vesper không tiếc lời ca tụng, "Anh ấy là người tỉnh táo, có óc quan sát, suy luận cực tốt và rất giỏi kiếm thuật, quyền anh, violin. Bộ não gợi cảm của anh ấy vốn thu hút cả thế giới."
Bất cứ ai đọc tuyển tập trinh thám Sherlock Holmes khi còn niên thiếu đều khó lòng không bị cuốn hút bởi vị thám tử này.
Thế nên trong tâm trạng như vậy, trước mặt Vesper, Chính Phủ Anh, người có thủ đoạn có năng lực, thậm chí còn sở hữu tài suy luận lợi hại hơn thám tử tư, lại thấy mình bị phớt lờ.
"Mong rằng qua ngày hôm nay, cô vẫn sẽ giữ nguyên quan điểm đó." Mycroft nhìn cô đồng cảm.
Giọng điệu trầm bổng du dương ấy làm Vesper thầm sợ hãi.
Sao thế? Bối cảnh ngài thám tử đại tài Sherlock Holmes trong tác phẩm điện ảnh truyền hình này đặc biệt lắm ư?
Lúc theo chân Chính Phủ Anh xuống xe và đứng bên ngoài cánh cửa số 221b phố Baker, cô lặng lẽ quan sát thủ lĩnh MI6. Sau khi mở cánh cửa kia bằng cách thức đặc biệt, Mycroft nở nụ cười tao nhã tiêu chuẩn, "Bà Hudson đang ở ngoài xử lý những vấn đề về đống di sản của chồng cũ. Còn em trai tôi, e rằng dù có thế nào cũng sẽ không lễ phép mở cửa cho chúng ta đâu –"
Mycroft Sherlock Holmes lịch thiệp đứng sang bên cạnh, mời cô vào, "Cô biết đấy, đây là cách tốt nhất."
Vesper:...Sao càng ngày càng cảm thấy quái quái ấy nhỉ...Giờ cô về nhà có kịp không?
Bề rộng cầu thang dẫn lên tầng hai chỉ đủ một người đi qua, Vesper theo sau Chính Phủ Anh rồi chợt phát hiện bước chân của anh ta như được đo lường nghiêm ngặt, luôn giữ tư thế tao nhã nhất và tự chủ rất tốt.
Khi bước vào căn phòng khách trên tầng hai, số 221b phố Baker, điều đầu tiên Vesper chú ý là bóng người đứng trước cửa sổ. Anh mặc một bộ vest đen bảnh bao. Hình ảnh anh đứng bên cửa sổ kéo đàn violin đẹp như tranh vẽ.
Nhưng điều phá hỏng bầu không khí là – tiếng đàn vốn êm ru lại lập tức chói tai vào ngay lúc Chính Phủ Anh vừa bước chân đến tầng hai, thậm chí nghe còn kinh khủng và nhức nhối hơn cả tiếng thợ đốn củi.
Mycroft Sherlock Holmes cau mày, "Sherlock, hôm nay có quý cô đến thăm, biết ý chút đi."
Vesper khó mà tin được rằng người đàn ông tóc đen trước mặt chính là thám tử tư nổi tiếng. Chiếc mũi ưng huyền thoại cùng vẻ bề ngoài kì quặc đâu mất rồi?
Dù xét theo gu thẩm mỹ của Anh hay Pháp thì người đàn ông này đều không thể coi là đẹp trai. Mặt anh hơi dài quá. Da dẻ trắng bệch. Biểu cảm lạnh lùng. A, tóc anh còn xoăn tự nhiên nữa.
Nhưng khí chất đứng đắn triển vọng ở Sherlock Holmes lại khiến anh quyến rũ lạ thường. Cặp ngươi thâm sâu ấy có lẽ là đôi mắt đẹp nhất mà cô từng thấy. Ba màu lam, lục và vàng đã hội tụ tạo thành một khung cảnh hữu tình nhất, như ẩn chứa cả biển sao.
Sherlock Sherlock Holmes đảo mắt quan sát Vesper một lượt hệt tia Gamma rồi nhìn về phía Chính Phủ Anh, nói giọng trầm thấp tuyệt vời, "Chúc mừng anh đã tìm được chó săn mới."
Chó săn Vesper Lynd:...Hóa ra đại thám tử Sherlock Holmes lại là tên tóc xoăn đen ác mồm khó ở...
Trong phòng khách số 221b phố Baker, giấy dán tường hình cây nho đen phong cách Châu Âu cổ điển và tinh tế. Tấm kính trên bức chân dung bộ xương do nghệ sĩ người Anh John Pinkerton vẽ tỏa ánh sáng lạnh lẽo. Sherlock Holmes đang vô cảm ngồi trên chiếc ghế sofa Corbusier màu đen, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Chính Phủ Anh hình người.
Giữa hai thiên tài dường như có sát khí, hết sức căng thẳng.
Vesper thì ngồi trên chiếc sofa khá cũ kĩ, nhưng thực chất lại là ghế bọc da màu nâu cổ điển rất đẹp. Cô vô cùng lo lắng hai gã Sherlock Holmes trước mặt sẽ nổ súng bắn nhau trong chốc lát.
Còn cô, rất có khả năng thành kẻ xui xẻo bị ngộ sát.
Xét thấy hai người một là thủ lĩnh MI6, một là tay quyền anh thành thạo, mà cô thì yếu nhớt, không quan tâm tới thể dục. Đây là một suy luận rất đơn giản.
Vesper cảm giác chàng thám tử tư trước mặt tuyệt đối sẽ không bưng lên một tách cà phê cho Chính Phủ Anh. Vì vậy cô cười nói, "Thứ lỗi, thưa ngài thám tử. Tôi có thể mượn phòng bếp của ngài chút được không?"
Sherlock Sherlock Holmes lập tức nở nụ cười dối trá khác thường, "Dĩ nhiên rồi, quý cô chó săn."
Nụ cười trên mặt Vesper dường như chẳng bị ảnh hưởng gì. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu đen dài đến đầu gối, rõ ràng kiểu dáng cùng kích thước rất trang nhã và đứng đắn, nhưng vì dáng người hoàn hảo quá hấp dẫn nên độ cong khóe miệng Mycroft đã lặng lẽ co lại 0,1 millimet.
Ban đầu Sherlock nhíu mày, rồi sau đó nở nụ cười trông rất ngứa đòn.
Vesper đứng dưới căn bếp số 221b phố Baker, bình tĩnh nhìn vết máu không rõ trong rãnh nước, thuận tiện đổ chén cà phê vào thùng rác.
Cô tìm bình siphon để pha cà phê và thấy hai gã Sherlock Holmes đang ngồi ở phòng khách, mỗi người châm một điếu thuốc, thảo luận điều gì đó trong làn khói.
Nhưng e rằng không phải chuyện tốt.
"Lại ít hắc ín. Trông anh như vừa mới học hút thuốc ấy nhỉ." Sherlock nhìn Chính Phủ Anh đầy khinh bỉ.
Mycroft Sherlock Holmes không hề bị lay chuyển, "Nếu chú không cai nghiện ma túy thì anh cũng chẳng ngại điều Scotland Yard xông vào nhà chú tìm kiếm chứng cứ phạm tội đâu."
"Đừng nghĩ mình thông minh, Mycroft..." Sherlock liếc thoáng qua cô nàng tóc đen đứng dưới bếp, "Rõ ràng, anh đã rung động với một con cá vàng. Toang thật."
Chính Phủ Anh gí điếu ít hắc ín lên gạt tàn thuốc bằng thủy tinh rồi lôi khăn từ túi áo bộ đồ ba lớp ra lau tay, "Quả thật anh thông minh hơn chú, Sherlock ạ."
"Trước kia em cứ nghĩ mình là thằng ngu." Bóng ma thời thơ ấu của ngài thám tử tư là thường xuyên bị trí thông minh của Mycroft đè bẹp.
"Chứ còn gì nữa. Anh cũng nghĩ chú là thằng ngu đấy..." Mycroft chắp tay chống cằm, "Chúng ta đều nghĩ như vậy trước khi gặp đứa con nít khác."
Sherlock nhíu mày ruồng rẫy, "Thực sự không nên kết giao với đứa con nít khác."
Mycroft đồng tình, "Không nên."
Đứa con nít khác, Vesper:...Đám đàn ông nhà Sherlock Holmes khắc hai từ "ngứa đòn" lên trán sao?
Song cô phát hiện mình trở thành đối tượng thảo luận.
Giọng thám tử tư mỉa mai châm biếm, "Thật khó tưởng tượng bây giờ anh lại bị lây nhiễm những khiếm khuyết từ lũ người thất bại kia chỉ vì một con cá vàng ngu ngốc."
Chính Phủ Anh hơi lạnh giọng, "Những thứ đó sẽ không gây nên bất cứ ảnh hưởng xấu nào cho anh."
Sherlock cau mày, "Em cứ nghĩ cá vàng mới thích tự lừa dối mình chứ."
Vesper phục vụ cà phê đúng lúc.
Mycroft vẫn là một quý ông tử tế như mọi khi, nở nụ cười giả tạo nói lời cảm ơn.
Còn tay thám tử tư thì ngồi yên ra lệnh, "Hai cục đường."
Vesper, người đã quên mình từng rất hâm mộ đại thám tử Sherlock Holmes, "Tôi không phải ô sin của ngài, thưa ngài Sherlock Holmes."
Sherlock lạnh nhạt nói, "Tôi không cần ô sin gì cả. Cô sẽ kéo tụt IQ căn nhà trọ này mất."
Về mặt nào đó, tay thám tử ác mồm vừa nói sự thật. Trước mặt hai Sherlock Holmes, cô đúng là một con cá vàng đầu óc bình thường.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc cô có thể chấp nhận hành vi xúc phạm từ thần tượng kiếp trước của mình, "Thứ cho tôi nói thẳng, ngài cũng đang đẩy chiều dài khuôn mặt trung bình trong căn hộ này lên đấy."
Sherlock nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt xám long lanh như đá quý, "Tối qua cô hôn ai? Tất nhiên tôi muốn nói đến người đàn ông khác ngoài Mycroft, có lẽ là một tên tội phạm."
Anh chêm thêm, "Vết thuốc súng trên ngón tay cô chưa hoàn chỉnh. Người đàn ông đó đã nắm tay cô bóp cò..." Sherlock nhìn về phía Chính Phủ Anh, "Xem ra nụ hôn say đắm tối qua giữa cô ta cùng người khác khiến bóng ma trong mắt anh càng ngày càng nặng, thật đáng thương."
Vesper không hề hay biết làm thế nào mà anh lại chốt rằng đêm qua cô đã hôn nồng nhiệt. Bộ não thần kỳ của anh có thể tính toán, đưa ra những kết luận gần như kỳ diệu thông qua sự giãn nở đồng tử, biểu hiện hơi thở và các chi tiết khác của cô, điều mà một con cá vàng như cô thường không thể hiểu được.
Chính Phủ Anh nhẹ nhàng nói, "Thực tế đêm qua anh đã nghỉ ngơi rất tốt."
Sherlock cười nhạo, "Lẽ nào anh không hối hận vì để cô ta làm gián điệp rồi đẩy tới bên cạnh gã đàn ông kia hay sao?"
"Còn cô, quý cô chó săn..." Thám tử tư nói thẳng, "Chắc não cô chứa đầy mì ống, lại dám cho rằng mình có thể lượn lờ giữa Mycroft Sherlock Holmes và một gã đàn ông khác. Thật quá ngu dốt."
Fan hâm mộ cũ, cá vàng ngu dốt Vesper Lynd, " – Thằng nhãi bất lịch sự! Anh không phải thám tử tư vĩ đại Sherlock Holmes!"
Hình ảnh thần tượng sụp đổ khiến Vesper tức giận bóp cổ anh ta, đè gã tóc quăn đen tự nhiên lên ghế sa lon.
"Vĩ đại?" Sherlock vì lời nói đó mà quên chống cự.
Chính Phủ Anh nhìn tư thế nữ trên nam dưới khác lạ kia, cảm thấy não mình đau vô cùng, thế là anh bỏ chiếc ô đen xuống, định kéo Vesper ra khỏi người Sherlock.
Lúc đang đứng sau lưng Vesper và chạm cánh tay cô nàng tóc đen, anh nghe thấy tiếng kêu từ cầu thang –
"Trời ạ!"
Bà Hudson đứng ở đầu cầu thang, kinh ngạc rồi giả vờ bình tĩnh, "...Đừng lo lắng. Tôi là một bà chủ thuê nhà cực kỳ thoáng. Hai tên nhóc hàng xóm vẫn chưa kết hôn đâu. Ba cô cậu trông...ờm...hợp lắm đấy."
Ba người trông hợp nhau: "..."