Lục Nghị Phàm xoay người lao vọt tới. Bên trong gian mộ lúc này chỉ còn mình Lưu Giản Đế, Cửu Châu và Dương Vĩ. Hương Diên cùng những thuộc hạ còn lại đã nhanh chân chạy thẳng ra bên ngoài.
Trông thấy Cửu Châu đang bị Lưu Giản Đế ép cứng trên tường, hai mắt Lục Nghị Phàm vằn lên những tia đỏ rực. Chết tiệt! Dám động vào người phụ nữ của anh, lão già này là muốn chết!!!
- Thả- cô- ấy- ra!
Lục Nghị Phàm gằn giọng nói chậm từng tiếng, ngữ điệu giận dữ đến mức bức người. Dương Vĩ đang đứng bên cạnh cũng tức khắc không rét mà run. Người đàn ông khủng bố này thực sự có thể dễ dàng giết chết những người xung quanh chỉ bằng một ánh mắt.
Thái độ của Lưu Giản Đế vô cùng bình tĩnh. Ông ta hiện tại đã là chó càn đứt dậu, càng thêm hung hãn mà liều mạng hơn bao giờ hết. Bàn tay thủng lỗ chỗ gớm ghiếc kia độc ác mà bóp chặt lấy ngần cổ trắng nõn của Cửu Châu.
- Tao có chết cũng phải lôi mày đi theo!
Nói rồi, Lưu Giản Đế dùng tay đẩy mạnh Cửu Châu về phía đám côn trùng hung hãn đang ra sức gặm nhấm bộ xương nham nhở của Chiến Phương. Trước tình huống nguy hiểm này, Lục Nghị Phàm không một chút do dự liền nhảy vọt tới, đưa tay đỡ trọn được Cửu Châu vào trong lòng, bàn chân giẫm mạnh lên đám côn trùng phía dưới.
Đám côn trùng nhanh chóng chuyển hướng sang phía anh, bắt đầu đợt công kích mới.
Lục Nghị Phàm vòng tay bế xốc Cửu Châu trên tay, sau đó co người nhảy phốc ra phía đất trống bên cạnh Lưu Giản Đế. Tuy nhiên, bàn chân anh đã bị một vài con côn trùng bò vào được, há miệng toan đòi cắn.
Phản ứng của Lục Nghị Phàm vô cùng nhanh chóng. Anh giậm thật mạnh chân xuống đất, đám bọ bị tác động mạnh rơi vãi xuống dưới.
Cửu Châu được anh cẩn thận đặt sang một bên tương đối an toàn, tầng mồ hôi lạnh trên trán túa ra ướt đẫm ngực và cổ.
- Lưu Giản Đế, chẳng phải tao đã cảnh cáo mày rồi cơ mà? Dám động vào vợ tao, mày chán sống rồi phải không?
Lục Nghị Phàm cười lạnh nói.
Nhìn đám côn trùng đang bò dạt lại phía mình, Lưu Giản Đế sợ hãi toan bỏ chạy ra bên ngoài. Thế nhưng Lục Nghị Hoàn đã nhanh hơn, anh đứng chắn ngang cửa gian hầm, triệt để không cho ông ta và Dương Vĩ có cơ hội chạy thoát. Ngôn Tình Tổng Tài
Dương Vĩ cầm súng giơ về phía anh, đưa tay bóp cò:
- Thằng khốn này, đi chết đi!
Đoàng... đoàng...
Hai phát súng lớn nổ ầm về phía Lục Nghị Phàm. Anh co người nhảy phốc sang bên cạnh, đường đạn bắn thẳng lên tường, tóe lửa, làn khói súng bốc lên hăng hắc.
Dương Vĩ chưa kịp phản ứng liền bị Lục Nghị Phàm tung chân đá mạnh một cước vào mặt, ngã lăn đùng ra đất. Hai chiếc răng cửa trên miệng anh ta bị vỡ, rơi vãi xuống dưới, máu tươi ở khóe miệng liên tục nhểu ra.
Vừa lúc đám bọ cũng đã bò đến bên cạnh anh ta và Lưu Giản Đế. Vì để tránh bản thân bị đám bọ tấn công, Lưu Giản Đế không chút do dự mà đưa chân đá mạnh vào người Dương Vĩ, đẩy anh ta vào trong đám bọ háu đói. Lập tức, Dương Vĩ nhanh chóng bị bọ túm vào ăn thịt, xung quanh chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của anh ta.
Lưu Giản Đế tạm thời được bảo toàn tính mạng. Ông ta nhìn Lục Nghị Phàm chằm chằm, giơ bàn tay thủng lỗ chỗ của mình về phía anh mà mắng:
- Mau tránh ra. Tao sẽ thương tình mà tha cho vợ chồng mày được sống!
- Quá muộn rồi. Mày nên nhớ, cái giá mày phải trả khi dám đắc tội với Lục Nghị Phàm tao, chính là cái chết.
Dứt lời, Lục Nghị Phàm vươn tay túm gọn lấy đầu Lưu Giản Đế, ép mạnh ông ta lên thành tường, bàn tay vo tròn thành nắm đấm mà đấm thật mạnh lên mặt ông ta. Từng nhát, từng nhát anh đập xuống khiến Lưu Giản Đế đau đớn đến tê tái.
Ông ta vung tay chống cự, thúc mạnh vào bụng Lục Nghị Phàm. Cơn đau dữ dội ở bụng khiến anh nhăn mặt, tuy nhiên bàn tay Lục Nghị Phàm vẫn không chịu buông tha cho Lưu Giản Đế.
- Cú đấm này là tao rửa hận thay cho hơn ba mươi quân sĩ của tao!
Lục Nghị Phàm đẩy Lưu Giản Đế ngã ngửa xuống dưới đất.
Anh co gối, dồn sức đạp cật lực lên mặt Lưu Giản Đế một lần nữa. Sống mũi của ông ta tức khắc bị anh đạp gãy, đau đớn kêu gào quằn quại.
Lưu Giản Đế lúc này đã biết sợ, vội vàng cắn răng mà van xin anh khẩn khoản:
- Mong cậu tha cho tôi... Xin cậu!
Khóe môi Lục Nghị Phàm chợt cong. Loại người ác độc như Lưu Giản Đế, chắc chắn phải bị triệt tiêu khỏi xã hội này.
Hơn ba mươi chiến sĩ đáng thương của anh đã bị sự độc ác của ông ta giết chết. Anh căm hận Lưu Giản Đế đến tận xương tủy.
Còn cả Cửu Châu bé nhỏ nữa! Suýt chút thôi cô ấy phải đối diện với cái chết tàn khốc kia!
Mặc cho Lưu Giản Đế cúi đầu lạy anh lia lịa, Lục Nghị Phàm vẫn đưa tay lôi mạnh ông ta tiến về phía đám bọ kia, trực tiếp nắm đầu ông ta mà cắm thật mạnh xuống đất.
Lưu Giản Đế giãy giụa kịch liệt. Đám bọ đen thay nhau cắn nát khuôn mặt của ông ta. Chỉ một loáng sau, Lưu Giản Đế cùng Dương Vĩ đã bị đám bọ này ăn sạch, chỉ còn mỗi bộ xương.
Ác giả ác báo, đây chính là quy luật sinh tồn trong cuộc đời này!