Đường đường là một vị Thống Đốc cao cao tại thượng ngút trời, vậy mà lại vì một người phụ nữ mà khóc rưng rức trước mặt đám đông. La Vân Thiên miệng méo xệch, đưa tay che môi mà hắng giọng, ra lệnh ép tất cả thuộc hạ phải cùng nhau quay ngoắt mặt sang hướng khác.
Bịch... bịch...
Từ phía dưới, một loạt tiếng bước chân vội vã, gấp gáp truyền tới. Tiếu Hàn Phong chạy thục mạng về phía Cửu Châu, gương mặt vẫn còn hoảng hốt.
- Cửu Châu, cô không sao chứ?
Tiếu Hàn Phong mặc kệ đám người La Vân Thiên, lập tức bổ nhào về phía Cửu Châu, sau đó gạt phăng Lục Nghị Phàm sang bên cạnh mà rối rít hỏi han.
- Tiếu Hàn Phong, câu này tôi phải hỏi anh mới đúng. Rốt cuộc đám người A Mạn Giạng có gây khó dễ cho anh không?
Lục Nghị Phàm đang ôm bảo bối trong tay, đột nhiên vô duyên vô cớ bị đẩy mạnh sang bên cạnh, gương mặt tẽn tò nhìn chằm chằm vào cảnh thân mật trước mắt, ngơ ngác đến tội nghiệp.
Đến khi Cửu Châu cảm thấy toàn thân mình đột ngột trở nên lạnh buốt, cô mới giật mình quay sang nhìn chồng, hai mắt lập tức sa sầm hẳn xuống.
- Nghị Phàm, đây là Tiếu Hàn Phong. Chính anh ấy đã cứu em thoát chết hai lần đấy!
Tiếu Hàn Phong vừa nhìn đã hiểu, người đàn ông anh tuấn trước mặt này chính là chồng của Cửu Châu. Anh cũng không hề né tránh ánh mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống của Lục Nghị Phàm, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cảm tưởng như trên gương mặt hoàn hảo của người đàn ông này đang sắp tóe lửa.
- Aaaa....
Chỉ đến khi nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Cửu Châu, hai người họ mới thu lại ánh mắt. Lục Nghị Phàm vươn tay bế xốc Cửu Châu vào trong lòng, hừ lạnh:
- Châu, xưa nay anh rất khinh những gã đàn ông đã biết người ta có chồng rồi mà vẫn còn xúm xuýt vẫy đuôi. Thật đáng xấu hổ, phải không vợ yêu?
Tiếu Hàn Phong thừa biết Lục Nghị Phàm là đang muốn chế giễu mình. Do vậy, anh cũng không chịu để yên, khoanh tay cười nhạt:
- Thân làm chồng mà để vợ mình xông pha nguy hiểm, đúng là không đáng mặt đàn ông!
Không khí xung quanh mỗi lúc một thêm căng thẳng. Cửu Châu không dám chậm trễ, vội vàng kéo kéo ngực áo của Lục Nghị Phàm, giục anh mau chóng rời khỏi đây:
- Nghị Phàm, chúng ta ra khỏi đây trước đã.
Lục Nghị Phàm nhìn vết thương trên chân vợ, một lần nữa cơn tức giận lại thêm tuôn trào. Anh đặt Cửu Châu ngồi lại trên ghế, sau đó bước từng bước nặng nề đến bên cạnh Tụng Hi.
Tụng Hi đang quỳ rạp dưới đất, má phải bị sưng tấy do La Vân Thiên dùng báng súng đập mạnh, khắp người khẽ run rẩy.
Trông thấy người đàn ông anh tuấn bất phàm, tác phong lạnh lùng đến mức kinh diễm đang phóng tầm mắt thù hằn về phía mình, cả người cô ta không nhịn được mà vô thức giật lùi ra sau, hướng ánh mắt khẩn khoản cầu xin về phía Tiếu Hàn Phong.
Cạch....
Lục Nghị Phàm rút súng, chĩa thẳng lên trán Tụng Hi.
Trước tình hình này, Cửu Châu không muốn xảy ra án mạng, bèn vội vã lên tiếng ngăn cản:
- Nghị Phàm, mọi chuyện cũng xong rồi. Anh hãy tha mạng cho cô ta.
Khóe môi Lục Nghị Phàm cong lên. Anh nghiêng nghiêng đầu, chỉnh lại họng súng cho chắc, tựa hồ như đang trêu đùa với Tụng Hi.
- Phu nhân đã mở lời thì anh sẽ tuân lệnh. Tuy nhiên, tội chết có thể tha, nhưng sống thì đừng hòng. Cô đã bắn bị thương chân vợ tôi, vậy thì chân cô cũng phải ghim một viên đạn. Như thế mới công bằng!
Dứt câu, Lục Nghị Phàm lạnh lùng bóp cò. Tiếng nổ lớn vang lên chói tai hòa lẫn tiếng hét đau đớn của Tụng Hi khiến những ai có mặt ở đây đều lắc đầu nhăn mặt. Viên đạn sắc lạnh ghim chính giữa kheo chân cô ta, làm cho cô ta đau đớn đến mức ngất lịm ngay tại chỗ.
Lục Nghị Phàm lúc này mới thỏa mãn. Anh ném súng về phía La Vân Thiên, đoạn quay lại bên cạnh Cửu Châu, bế xốc cô trên tay lần nữa.
- Em tự đi được mà. Chân anh vẫn chưa liền hẳn. Anh cứ cử động như thế này, em sợ xương sẽ bị hỏng mất!
- Không sao!
Lục Nghị Phàm dịu dàng đặt lên chân Cửu Châu một nụ hôn nhẹ, đoạn bình thản mà đáp:
- Anh sẽ là đôi chân cho em. Châu, dù cho chân anh có bị liệt đi chăng nữa, anh vẫn dư sức để cõng em và con trên vai cả đời!