Trở lại phòng, Khanh Khanh cũng không ngủ mà cô lôi những tấm hình kia ra ngắm. Hiện giờ mấy tấm hình đó có phải là ảnh ghép hay không nào có quan trọng nữa. Có lẽ cho tới bây giờ, ở trong lòng anh, cô cũng chưa từng là người quan trọng, là chính bản thân cô tự cho rằng mình rất quan trọng mà thôi.
Hai tháng, hai tháng này anh muốn an ủi La Tiêu Phụng sao? Hiện tại, anh không còn cách nào để kết hôn với La Tiêu Phụng nữa, vậy hai tháng này là một loại thỏa thuận nào đó của họ sao?
Khao khát tình yêu khiến cô còn chút do dự, nhưng lý trí đã nhắc cô rằng cô phải quyết định thôi.
Cầm lấy điện thoại, tay cô đặt lên bàn phím, một hồi lâu sau cô bấm số.
“Mẹ, là mẹ ạ?” Nghe giọng nói của con mình, lồng ngực Khanh Khanh đau xót, bọn nhỏ đã nói muốn tới đây nhưng bây giờ cô chỉ có cách là ngăn không cho bọn nhỏ đến.
Lúc này ở Florence đang là rạng sáng, cô cho rằng người nghe máy sẽ là James nhưng không ngờ lại là Tiểu Duệ bắt máy.
“Đúng rồi, con yêu, con dậy rồi à? Anh trai con cũng đã dậy rồi à?” Khanh Khanh muốn nói chuyện bình thường nhưng trong giọng nói của cô lại có chút nghẹn ngào.
“Chưa đâu ạ, mẹ, có phải bố lại bắt nạt mẹ không?” Tuy còn nhỏ nhưng hai đứa đã theo Khanh Khanh từ bé đến giờ, mẹ có chút thay đổi gì là bọn nhỏ tất nhiên sẽ cảm giác được. Huống chi, đứa bé Tiểu Duệ này lại là đứa nhỏ nhạy cảm, nên giọng nói của Khanh Khanh khác lạ là bé lập tức nghĩ tới Lăng Duy Khiết.
Nghe con nói, Khanh Khanh càng cảm thấy chua xót: “Không phải đâu bé yêu, mẹ nhớ các con nên mẹ muốn trở về.”
“Mẹ, vậy mẹ hãy về đây đi! Con và Lâm Lâm đi tới sân bay đón mẹ được không?” Nghe lời nói đầy thân thiết của con, thiếu chút nữa Khanh Khanh đã khóc thành tiếng. Như thế này là đủ rồi, nếu Lăng Duy Khiết đã yêu người phụ nữ kia thì họ kết thúc thôi, cô còn hai đứa con trai, như thế là đủ rồi!
Nghe lời nói đầy đau lòng của con, trái tim lạnh lẽo của Khanh Khanh thoáng một cái đã ấm áp lại: “Được, đợi mẹ đặt vé xong thì sẽ lại gọi điện cho con nhé!”
Cúp điện thoại xong, thể xác và tinh thần của Khanh Khanh đều cảm thấy thoải mái. Cô mau chóng lau nước mắt để tránh Lăng Duy Khiết có thể phát hiện, thậm chí còn trang điểm nhẹ một chút. Lúc đi ra, hai người đàn ông Lăng Duy Khiết và Hạ Dụng đang bận rộn trong phòng bếp.
Tâm trạng của Lăng Duy Khiết đang rất vui vẻ, cô đang đứng ở cửa phòng bếp, chụp cảnh hai người đàn ông cao lớn đang nấu cơm cùng nhau.
“Khanh Khanh, sao em lại xuống đây?” Hạ Dụng quay đầu lại, thấy Khanh Khanh thì thuận miệng hỏi.
“Nếu em không xuống thì sao nhìn thấy cảnh tượng ‘ấm áp’ cỡ này? Đúng là rất hiếm có đó, thời đại này còn có đàn ông biết nấu cơm nữa!” Khanh Khanh cười lớn đi vào phòng bếp.
“Vợ à, em có chụp thì chụp nhưng đừng đăng lên mạng nha, nếu vậy thì hai người đàn ông bọn anh sẽ rất mất mặt!” Lăng Duy Khiết vừa bận việc vừa nói.
Khanh Khanh đã quyết định buông tay, tuy trong lòng còn có khúc mắc nhưng loại tâm trạng lo được lo mất kia cũng không còn nữa: “Có sao đâu, dù gì cũng không có ai quen biết mà!”
Hạ Dụng vừa đánh trứng vừa cười lớn trêu chọc: “Tôi đúng là không có ai quen biết nhưng sếp Lăng thường xuyên lên báo như vậy, nếu cô đăng lên thì tập đoàn Lăng Vân sẽ bị đội quân người đẹp bao vây, chỉ cần cô không ăn giấm thì tôi tin là Khiết cũng không có ý kiến gì đâu!”
“Được, vậy em đăng lên mạng đây!” Khanh Khanh cười, cầm điện thoại bấm bấm.
“Khiết, cậu có cảm thấy vợ mình ngủ dậy xong đã hoàn toàn khác trước không, lúc này cô ấy đã cởi mở hơn nhiều rồi!” Hạ Dụng nhắc Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết lên tiếng đáp lại, cố ý nói với giọng chua chua: “Ừ, nhưng dù thế nào, Khanh Khanh cũng đều là vợ tôi, tên nhóc nhà cậu ít nhìn lén Khanh Khanh đi!”
Tất cả trong bữa tối hôm nay đều theo phong cách phương Tây, có mì ý, có bít tết, còn có salad hoa quả, bánh ngọt nhỏ và rượu vang uống kèm.
Nếu như châm nến nữa thì đây bữa tối dưới ánh nến chuẩn chỉnh rồi. Nhưng hiện giờ chẳng cần thắp nến làm gì, có cái bóng đèn điện siêu sáng Hạ Dụng ở đây cũng đã đủ chói mắt rồi.
Khanh Khanh nếm mỳ Ý trước, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống thì cô cảm thấy có gì đó lạ lạ.
“Khanh Khanh, em làm sao thế?” Sắc mặt Khanh Khanh rất khó nhìn, miệng cũng cứng ngắt, Lăng Duy Khiết hoảng sợ nói.
“Không có gì, có thể…” Khanh Khanh vừa nói thì nhanh chóng đứng lên, lao thẳng về phía phòng vệ sinh.
Hạ Dụng nhìn Lăng Duy Khiết, trong mắt hiện lên tia vui vẻ, nhưng anh ta lại không nói gì, còn Lăng Duy Khiết lại ăn thử một miếng mỳ trong đĩa của Khanh Khanh, sau khi ăn xong một miếng còn khó hiểu: “Không có gì mà!”
“Xin lỗi, có lẽ vừa rồi em ăn phải thứ gì đó, giờ em ăn bít tết!” Khanh Khanh đi ra phòng vệ sinh, giải thích với hai người kia. Bữa tối hôm nay là do hai người đàn ông nấu, Khanh Khanh đã tưởng là sẽ khá khó ăn nhưng khi vừa nếm thử thì mùi vị không tệ lắm. Bít tết rất mềm, hương vị cũng vừa miệng khiến cho cô rất muốn ăn, vì để loại bỏ ánh mắt dò xét của Hạ Dụng, Khanh Khanh ăn thử rồi ngẩng đầu lên cười nói.
“Hạ Dụng, sau này, người phụ nữ nào gả cho anh nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Nghe thấy Khanh Khanh khen ngợi Hạ Dụng, Lăng Duy Khiết nói với giọng ghen tuông: “Vợ à, Hạ Dụng chỉ là lăng xăng chân chạy thôi, anh mới là người nấu chính!”
Khanh Khanh nghe vậy thì mới lầm bầm: “Ừ, sau này, người phụ nữ của sếp Lăng cũng sẽ rất hạnh phúc!”
“Vợ à, người phụ nữ của anh chỉ có em thôi nên…” Lăng Duy Khiết nói, đi vòng qua, cúi người, bao vây Khanh Khanh từ phía sau.
“Đừng quấy nữa, ăn cơm thôi!” Khanh Khanh không đụng vào Lăng Duy Khiết mà chỉ nghiêm túc kêu anh trở lại chỗ.
Trong lòng Lăng Duy Khiết có chút mất tự nhiên nhưng có Hạ Dụng ở đây nên ah không thể nói ra mấy lời buồn nôn giữa vợ chồng với nhau, anh chỉ trừng mắt Hạ Dụng. Hạ Dụng nhún vai, cười nói: “Yên tâm đi! Ăn cơm xong tôi sẽ đi về, đảm bảo sẽ làm phiền khoảnh khắc ân ái của hai người đâu!”
Sau khi ăn tối xong, Khanh Khanh chủ động dọn dẹp chén đĩa, Lăng Duy Khiết cũng muốn đi theo giúp cô nhưng lại bị cô ngăn lại: “Anh lên nói chuyện với Hạ Dụng đi, bữa tối là các anh nấu, phòng bếp để em dọn dẹp là được rồi!”
“Khiết, cậu hiểu vợ mình không?” Thấy Khanh Khanh tiến vào phòng bếp, Hạ Dụng đang định đi lại không nhịn nổi mà lên tiếng hỏi.
Lăng Duy Khiết khựng một cái rồi mói trả lời: “Tất nhiên rồi! Hạ Dụng, cậu hâm mộ thì mau tìm một người phụ nữ rồi kết hôn đi!”
“Tôi ấy hả? Tôi còn muốn tự do vài năm nữa, có vợ rồi thì sẽ bị quản Đông quản Tây…” Hạ Dụng nói xong thì mắt chuyển về phía phòng bếp, cố ý nói: “Đương nhiên, nếu có một người phụ nữ lý trí như Khanh Khanh thì không chừng tôi sẽ suy nghĩ một chút, ha ha ha…”
“Hừ, hừ! Cậu mau chạy theo đám hoa hòe hoa sói kia của cậu đi! Bây giờ chính là thế giới của hai vợ chồng tôi!” Lăng Duy Khiết trực tiếp đuổi người.
“OK, tôi biến trước đây!” Hạ Dụng cười, khi anh ta đi tới cạnh cửa thì đột nhiên thì thầm vào tai Lăng Duy Khiết: “Khiết, trước mắt, cậu muốn có một đứa con không?”
Lăng Duy Khiết hơi sửng sốt, nhíu mày nói: “Tạm thời chưa nghĩ tới, cậu mau chạy về với hậu cung ba ngàn giai lệ của cậu đi!”
“Vậy mỗi lần cậu có làm biện pháp tránh thai không?” Ngoài miệng nói đi nhưng chân trong Hạ Dụng vẫn còn ở bên trong cửa.
“Không có, không thể nào có…”
“Tôi nghe nói nếu phụ nữ có thai thì sẽ xuất hiện triệu chứng, tâm lý có, sinh lý cũng có, cậu có nhận ra là lúc ăn cơm tối nay, vợ của cậu đột nhiên cảm thấy khó chịu…”
Hạ Dụng nhắc nhở Lăng Duy Khiết, muốn ám chỉ cho anh biết nhưng Lăng Duy Khiết không phải là kẻ ngốc bình thường, anh cười nói: “Hạ Dụng, cậu càm ràm như bà dì ấy! Chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau mỗi ngày, cũng không có gì khác thường cả, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
Vốn dĩ Hạ Dụng còn muốn nói gì đó nhưng Khanh Khanh đã dọn đẹp phòng bếp xong, đã bước ra nên anh ta đành phải thôi.
“Khiết, em còn vài thiết kế chưa vẽ xong, em đi tới phòng làm việc trước đây.” Hạ Dụng đi rồi, Lăng Duy Khiết vốn định xem hết bộ phim ngày hôm qua chưa xem xong với Khanh Khanh nhưng không ngờ Khanh Khanh lại lên tiếng trước.
“Anh lên với em!” Mặc dù có hơi tiếc nuối nhưng Lăng Duy Khiết cũng không muốn bỏ qua cơ hội, hiếm khi hai người có thể ở bên cạnh nhau, anh còn rất nhiều lời muốn nói với Khanh Khanh.
“Vậy cũng được!” Khanh Khanh không thể từ chối Lăng Duy Khiết nên đành nói.
Bản thiết kế của Khanh Khanh thật ra đã được vẽ xong từ hôm qua rồi, cô nói như vậy là vì không muốn ở chung với Lăng Duy Khiết thôi.
Vốn dĩ Lăng Duy Khiết định ngồi ở bên cạnh xem báo cáo, nhưng khi nhìn đồng hồ thì thấy đã mười hai giờ mà Khanh Khanh còn không định đi ngủ, anh không thể không đi tới, ấn xuống đầu vai cô: “Vợ à, em ngồi lâu lắm rồi, có phải em nên nghỉ ngơi một chút không?”
“Anh cứ đi ngủ trước đi, em còn bản thiết kế cần hoàn thành rồi mới ngủ được!” Khanh Khanh ngẩng đầu, mắt hơi híp lại, thoải mái nói.
“Ngày mai cũng có thể tiếp tục hoàn thành được mà, hôm nay em đi ngủ với anh được không? Không có vợ bên cạnh thì anh sẽ mất ngủ.” Lăng Duy Khiết như đang thổi hơi vào tai Khanh Khanh, hơi thở ấm áp khiến Khanh Khanh tê dại, còn chỗ anh đặt tay trên hai vai giống như đang nóng lên.
“Nhưng nếu đêm nay không vẽ xong thì em sẽ mất ngủ, ngoan…” Khanh Khanh ngửa đầu nhìn Lăng Duy Khiết, đồng thời cô cũng giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh: “Anh đi ngủ trước được không? Hôm nay anh đã không đi làm, ngày mai anh không được trốn việc nữa đâu!”
“Không mà vợ! Em vẫn ngồi lỳ ở đây thì không tốt cho cơ thể đâu, nếu không thì…” Lăng Duy Khiết cúi đầu, liếm nhẹ vành tai của Khanh Khanh: “Nếu không thì anh giúp em hoạt động gân cốt một chút, tới nay lại vẻ tiếp… ừ…” Trong khi đang nói chuyện, tay của Lăng Duy Khiết đã dò vào từ cổ áo, trông dáng vẻ này thì chắc anh đang định dùng “sắc đẹp để dụ dỗ”.
“Đừng mà, em đang có cảm hứng, đợi vẻ xong rồi nói sau, được không?” Một tay Khanh Khanh nắm lấy cái tay hư hỏng trong Lăng Duy Khiết, tuy cô thật sự đã bị cám dỗ nhưng vẫn đang cố gắng chống cự, muốn đẩy Lăng Duy Khiết ra.
“Vợ à, bây giờ anh cũng đang có hứng, không thì chúng ta…” Khi Lăng Duy Khiết đang nói chuyện, anh xoay ghế của Khanh Khanh lại, để cô đối mặt với mình. Đồng thời, cái tay bị Khanh Khanh kéo ra tiếp tục xâm nhập từ dưới vạt áo lên, còn cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ hồng kia.
“Không… được… Em… Ừm… Ừm…” Hơi thở của Khanh Khanh nhanh chóng bị rối loạn, cho tới giờ, cô rất khó cự tuyệt sự cám dỗ của Lăng Duy Khiết. Lần này, cô sợ mình sẽ tiếp tục mê muội nên mới muốn tránh né, không ngờ vẫn là không tránh khỏi.
Lúc này, Lăng Duy Khiết đã đưa tay vào trong, trực tiếp phủ lên bầu ngực đẹp đẽ của cô, nhẹ nhàng bóp lấy xoa nắn vòng quanh.
Trong phút chốc, ham muốn đang rục rịch muốn thoát ra trong cơ thể Khanh Khanh cứ thế mà bị khơi lên! Theo nụ hôn quấn lưỡi càng ngày càng nồng nhiệt và lực vuốt ve thoải mái kia, cô không còn kiềm chế được mà đã vòng hai tay ôm lên cổ anh. Phần eo nhẹ cong lên dán vào nơi dục vọng nam tính của anh.
“Ừ… A…” Cô rên khẽ, nhưng cô lại bị chút lý trí còn sót lại của mình kéo về: “Khiết, đừng phá nữa, để em hoàn thành công việc đã!”
“Vợ à, em cũng muốn mà, đúng không?” Lăng Duy Khiết không ngờ Khanh Khanh lại đẩy mình ra nên có chút kinh ngạc nhưng đồng thời, hành động này đã khơi lên dục vọng muốn chinh phục của anh. Bất kể thế nào, đêm hôm nay, anh phải thành công mới được, không thể để Khanh Khanh tiếp tục vẽ nữa.
“Ừ, nhưng công việc quan trọng hơn, anh đừng nghịch nữa, em…” Khanh Khanh còn muốn từ chối nhưng Khanh Khanh lại ôm cô lên bằng kiểu ôm công chúa…
“Đừng mà, bản thiết kế của em, a…” Khanh Khanh giơ tay muốn ngăn không cho Lăng Duy Khiết tắt máy tính.