Khanh Khanh cứ nghĩ La Tiêu Phụng sẽ rút đơn kiện, nhưng không ngờ cô ta và mẹ cô ta cũng cùng một giuộc với nhau cả. Khanh Khanh đi như mất hồn trên đường, cô đờ đẫn lên một chiếc xe taxi, đến khi xe dừng lại, cô mới nhận ra vừa rồi mình báo địa chỉ công ty với tài xế. Cô đáng lẽ phải trở về nhà, giờ lại đứng trước cửa tập đoàn Lăng Vân.
“Cô Thẩm không vào à?” Khanh Khanh đã làm ở đây nửa năm nên bảo vệ vẫn nhớ mặt cô, thấy cô đứng tần ngần trước cửa bèn đến hỏi.
“À, tôi vào đây.” Thẩm Khanh Khanh máy móc đi vào trong tòa nhà. Lễ tân cũng không đến hỏi han gì, ngày đó ai đọc báo cũng biết Thẩm Khanh Khanh mới chính là phu nhân tổng giám đốc.
“Chào cô, cô là người của bộ phận nào ạ?” Đây là lần đầu tiên thư ký gặp Thẩm Khanh Khanh, thấy cô lên tầng cao nhất thì đi tới hỏi. Nếu không phải người của công ty thì không thể lên tầng này được, nhưng nhân viên của công ty thì phải mặc đồng phục, mà cô thì không. Thư ký cũng không nhận được chỉ thị gì từ tổng giám đốc.
“À… cho hỏi tổng giám đốc có đây không?” Thẩm Khanh Khanh đáp, nếu đã đến tận đây rồi thì vào gặp Lăng Duy Khiết luôn, tiện chuẩn bị tâm lý cho anh.
“Cho hỏi cô là người của bộ phận nào ạ?” Thư ký tưởng cô là nhân viên công ty nên hỏi lại.
“Thôi, để tôi gọi cho anh ấy.” Khanh Khanh nói xong thì cầm điện thoại gọi cho Lăng Duy Khiết.
Lăng Duy Khiết đang xem tài liệu do thám tử gửi đến, điện thoại đổ chuông, anh cũng không để ý số điện thoại mà nhấc máy nghe luôn.
“Anh Khiết, anh đang ở văn phòng à?”
“Khanh Khanh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Lăng Duy Khiết thấy là Thẩm Khanh Khanh gọi bèn bỏ tài liệu xuống và hỏi.
“Em vừa đến công ty, giờ tiện lên đó không?” Cô vừa nói vừa nhìn cửa phòng tổng giám đốc.
“Tài xế đưa em tới à?” Phản ứng đầu tiên của anh là vấn đề an toàn của cô.
Giờ Khanh Khanh mới nhớ đến lời dặn của Lăng Duy Khiết bèn nói lí nhí, “Không phải, em tới một mình thôi. Sáng nay có chút việc phải ra ngoài, sau đó không hiểu sao lại tới đây.”
“Khanh Khanh, anh đã bảo…”
“Em biết em sai rồi mà, nhưng giờ em đang đói lắm, anh có thể dẫn em đi ăn được không? Em đang đứng ngoài phòng làm việc của anh rồi.” Khanh Khanh thấy Lăng Duy Khiết sắp cho cô một trận, bèn nhõng nhẽo với anh.
“Em đấy…” Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh đang ở bên ngoài nên vội vàng đi ra, cửa vừa mở anh đã thấy Thẩm Khanh Khanh cầm điện thoại, nhìn anh cười. Lăng Duy Khiết cúp điện thoại, vờ tức giận nói, “Anh đã dặn em thế nào rồi, muốn ra ngoài thì phải báo trước với anh một tiếng chứ. Em đi một mình thế này lỡ xảy ra chuyện gì thì biết làm sao?”
“Em biết rồi, sẽ không có lần sau đâu. Hôm nay nhớ anh quá nên quên mất đó.” Khanh Khanh cười ngượng. Tuy cô chưa từng thử lần nào, nhưng trên TV đều nói, chỉ cần phụ nữ dùng chiêu làm nũng này là người đàn ông nào cũng phải đầu hàng.
“Em đấy, bữa trưa muốn ăn gì nào? Đồ Trung hay đồ Tây?” Lăng Duy Khiết nhéo má Khanh Khanh, giờ anh chỉ cảm thấy ngọt ngào chứ không thấy kỳ lạ.
“Ăn đồ Trung Quốc đi, nhưng giờ vẫn chưa đến giờ nghỉ, anh đi được à?” Thẩm Khanh Khanh nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ.
“Công việc không quan trọng bằng vợ, em chờ anh chút.” Lăng Duy Khiết nói xong thì vào phòng lấy áo khoác và chìa khóa xe.
Lúc này, Khanh Khanh mới nhớ ra còn một người đang đứng cạnh. Cô vừa quay đầu thì thấy thư ký đang kinh ngạc nhìn mình, cô không khỏi thấy xấu hổ, vội vàng giải thích với cô ấy.
“Rất xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Ăn xong bữa trưa, Lăng Duy Khiết muốn đưa Khanh Khanh về nhà nhưng cô sợ ảnh hưởng công việc của anh nên ở lại công ty. Cô chưa đưa giấy triệu tập của tòa án cho anh, cô lo rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì.
Buổi chiều, Hạ Dụng tới công ty đưa tài liệu cho Lăng Duy Khiết, anh ta không ngờ sẽ gặp Khanh Khanh ở đây. Khanh Khanh nhìn thấy Hạ Dụng bèn chủ động hỏi, “Hạ Dụng, chiều anh có rảnh không? Hai thằng bé ở nhà nên tôi không yên tâm lắm, anh đưa tôi về được không?”
Hạ Dụng hơi bất ngờ, nhưng nhìn ánh mắt của Thẩm Khanh Khanh, anh ta biết cô có chuyện gì đó muốn nói, “Hôm nào cũng rảnh cả, chỉ cần Khiết không ghen thì được hết.”
“Vậy cũng được, làm phiền cậu rồi.” Lăng Duy Khiết cũng muốn đọc tài liệu Hạ Dụng đưa tới. Anh sợ Khanh Khanh nhìn thấy sẽ lại lo lắng nên nãy giờ mới không đọc, giờ có Hạ Dụng đưa Khanh Khanh về nên anh cũng yên tâm hơn.
Khanh Khanh lên xe của Hạ Dụng xong cũng không biết phải nói thế nào, Hạ Dụng thấy cô bối rối bèn hỏi, “Khanh Khanh, cô có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?”
“Đúng vậy, sáng nay tòa án gửi lệnh triệu tập đến. Tôi đang không biết phải nói với anh Khiết thế nào.” Thẩm Khanh Khanh chỉ nói vắn tắt đơn giản chứ không đưa giấy ra, đỡ ảnh hưởng đến Hạ Dụng lái xe.
“Bà La làm việc này à?” Hạ Dụng nghe vậy thì hiểu ngay, nếu không phải La Mị Quỳnh thì chắc Thẩm Khanh Khanh cũng không khó xử như thế. “Chúng ta vào quán cà phê nói chuyện nhé?”
Ngã tư phía trước có một quán cà phê khá được, anh ta nghĩ vào đó nói chuyện sẽ tiện hơn.
Sau khi vào quán, Khanh Khanh đưa lệnh triệu tập cho Hạ Dụng xem. Nếu cô có thể giải quyết chuyện này thì cô không muốn để Lăng Duy Khiết biết, giờ anh đã bận lắm rồi, nhất là vụ “mưu sát” bố. Lúc này không nên làm anh phải lo nghĩ thêm nhiều nữa.
“Xem ra bà ta chó cùng dứt giậu rồi.” Hạ Dụng xem lệnh triệu tập xong thì đã hiểu.
“Là sao? Hạ Dụng, bà ta xảy ra chuyện gì à?” Tuy cô nói thẳng với La Mị Quỳnh rằng hai người không có bất cứ quan hệ nào, nhưng nếu bà ta thật sự xảy ra chuyện thì cô vẫn lo lắng. Mối liên kết của huyết thống là thứ không bao giờ có thể cắt đứt, dù bà ta không nuôi dưỡng cô, nhưng là người sinh cô ra trên đời này.
“Dù là đàn ông Trung Quốc hay đàn ông nước ngoài thì đều không chịu được việc bị cắm sừng. Trước khi bà ta đến Trung Quốc thì hẳn đã ly hôn rồi, giờ La Mị Quỳnh hai bàn tay trắng, bà ta làm vậy là muốn lợi dụng La Tiêu Phụng thôi.” Hạ Dụng lạnh lùng đáp.
Anh ấy sẽ không nói chuyện Lăng Duy Khiết làm cho Khanh Khanh biết. Lăng Duy Khiết muốn bà ta nếm thử cảm giác đau khổ khi bị hôn nhân đổ vỡ, gia đình tan nát, không ngờ bà ta lại điều tra ra nhược điểm của anh rồi tương kế tựu kế.
“Sao bà ta lại làm chuyện này chứ?” Khanh Khanh không thể tin vào tai mình nữa, cô không muốn thừa nhận La Mị Quỳnh là mẹ mình, vì sao cô lại có một người mẹ vô liêm sỉ đến vậy kia chứ?
“Khanh Khanh, cô phải đưa lệnh triệu tập này cho Lăng Duy Khiết, tôi tin cậu ấy đã có chuẩn bị rồi, cô đừng lo.” Hạ Dụng khuyên nhủ.
“Chẳng lẽ anh ấy định đưa cho họ năm trăm nghìn đô thật sao?” Khanh Khanh rất lo lắng, đó là một con số khổng lồ, Lăng Duy Khiết đang hợp tác một dự án lớn với bên châu Âu, đang cần nguồn tài chính rất lớn, nếu rút tiền thì sẽ ảnh hưởng đến việc vận hành công ty.
“Không đâu, sáu năm trước, Hồ Tiêu Lương đến nhà họ Lăng thì Khiết không có ở nhà. Hồ Tiêu Lương mới nhân cơ hội đó thâm nhập vào công ty, khoét một số tiền lớn đi. Khi bác trai qua đời, công ty chỉ còn cái vỏ rỗng mà thôi, đó cũng là lúc hai người vừa kết hôn đấy. Khoảng thời gian đó Khiết vô cùng vất vả, sau khi vượt qua cửa ải khó khăn, cậu ấy đổi tên công ty, tìm hiểu phương hướng phát triển của thị trường rồi bắt đầu lại từ đầu…”
“Nhưng La Tiêu Phụng là em gái của anh ấy, cô ta có quyền thừa kế. Dù dính đến pháp luật thì anh ấy cũng không sao à?” Tuy Hạ Dụng nói rất đơn giản, nhưng Khanh Khanh vẫn không khỏi lo lắng.
“Khanh Khanh, cô không cần phải lo đâu, cậu ấy có thể chèo lái tập đoàn Lăng Vân lớn mạnh đến hiện giờ không chỉ nhờ may mắn mà còn nhờ thực lực nữa. Hơn nữa có rất nhiều chứng cứ mà bọn họ không có, cô cứ yên tâm đi.” Hạ Dụng biết Khanh Khanh lo lắng, nhưng Lăng Duy Khiết đã sắp xếp mọi việc đâu ra đấy rồi.
“Vậy thì tốt rồi, tối nay tôi sẽ đưa lệnh này cho anh ấy xem.” Khanh Khanh gật đầu, cô không thể giúp gì cho anh, việc duy nhất cô có thể làm là cố gắng gây thêm phiền phức.
Hạ Dụng nhìn Khanh Khanh rồi đột nhiên nói, “Tôi có câu này không biết nên nói ra hay không.”
“Không sao, anh cứ nói đi.” Khanh Khanh gật đầu.
“Có lẽ lúc đó hai người quá kích động nên mới kết hôn với nhau, nhưng cô yêu cậu ấy nên mới sinh hai đứa con trai ra. Nếu đã vậy thì sao cô không thể thử tin cậu ấy chứ? Hãy tin rằng cậu ấy có thể xử lý hoàn hảo mọi việc, tin rằng cậu ấy là người chồng người cha tốt. Với vị trí là một người bạn, tôi cảm thấy cậu ấy là một người đàn ông rất được, tuy không hoàn hảo 100% nhưng cũng được đến 90%, chỉ là thi thoảng hơi xấu tính chút thôi.” Hạ Dụng nói rất chân thành.
Khanh Khanh im lặng hồi lâu rồi mới cảm động trả lời, “Cảm ơn anh, em rất mừng vì anh Khiết có người bạn như anh, em biết mình phải làm gì rồi.”
“Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau thôi, Khiết là một người bạn tuyệt vời.” Hạ Dụng cười, “Giờ cũng muộn rồi, để tôi đưa cô về, nếu không chút nữa cậu ấy lại gọi điện thoại qua hỏi.”
“Cảm ơn anh.” Khanh Khanh gật đầu. Y như rằng, cô vừa về đến nhà thì Lăng Duy Khiết gọi tới.
Tối đó khi Lăng Duy Khiết về nhà, Khanh Khanh đưa lệnh triệu tập cho anh. Đúng như những gì Hạ Dụng nói, anh chỉ bảo cô đừng lo, anh đã giao việc này cho luật sư xử lý rồi.
Sau hôm ấy, Khanh Khanh an tâm ở nhà chuẩn bị tác phẩm dự thi, bọn trẻ chơi với nhau cũng rất vui, ba mẹ con không ra khỏi nhà. Mọi việc vẫn như bình thường, ngày diễn ra phiên tòa, Khanh Khanh vẫn hơi lo nên muốn đến xem, nhưng Lăng Duy Khiết nói không cần, anh cũng không đi, tất cả đều giao cho luật sư xử lý.
Mười giờ trưa hôm đó, Khanh Khanh đột nhiên nhận được một cuộc gọi không hiện số. Cô nhìn màn hình mà hơi do dự, nhưng điện thoại đổ chuông liên tục nên cuối cùng cô vẫn nghe.
“Cô là vợ Lăng Duy Khiết đúng không?” Giọng nói trong điện thoại hơi khàn, cứ như người ở đầu dây bên kia đang bị cảm vậy.
“Vâng, xin hỏi anh là ai?” Khanh Khanh hỏi.
“Cô không cần biết tôi là ai, về nói với Lăng Duy Khiết rằng, nếu nó dám điều tra Hồ Tiêu Lương nữa thì đừng trách bọn này không khách khí.” Hắn ta gằn giọng đe dọa.
“Anh là ai?” Khanh Khanh hỏi lại.
“Cô không cần biết, bảo với chồng cô, cẩn thận cái mạng chó của nó đấy.” Hắn ta nói xong thì cúp điện thoại, Khanh Khanh muốn hỏi cũng không hỏi được nữa.
Khanh Khanh vốn định gọi cho Lăng Duy Khiết nhưng nhớ đến lời Hạ Dụng nói hôm đó, cô lại bỏ điện thoại xuống. Song đến tối, khi Lăng Duy Khiết đang tắm, Khanh Khanh lại nhận được điện thoại từ số máy ẩn kia. Lần này không chờ Thẩm Khanh Khanh nói gì, đầu bên kia đã phủ đầu ngay, cẩn thận cái mạng chó của Lăng Duy Khiết đấy.