Ba ngày nay Tứ Trúc đều ở chỗ Nguyên Tử Tiêu, y là một hoàng tử nhàn tản, không quan tâm chuyện triều chính, ngày ngày ở trong phủ làm mấy chuyện nhạt nhẽo. Đáng lẽ một hoàng tử chưa lập thất sẽ ở trong cung nhưng y lại khác, mười tuổi đã ra ngoài lập phủ cô độc dưỡng bệnh. Phủ tứ hoàng tử bao nhiêu năm lạnh lẽo nhưng từ khi nàng xuất hiện đã thay hình đổi dạng, hoa thơm cỏ lạ đều có, tiếng chim chóc lảnh lót, tiếng cá vàng lội nước sống động vô cùng.
Lão quản gia mừng rỡ vô cùng, bao nhiêu năm nay, kể từ khi quý phi qua đời, chủ tử luôn sống vô cùng tẻ nhạt, ngày ngày nhắm mắt dưỡng thần cứ như một người không biết đến phàm tục. Một tháng trước chủ tử đột nhiên gọi lão đến bảo lão cho người trồng hoa, lại xây hồ thả cá vàng, nuôi thêm vài con vật nhỏ, còn có chim chóc hiếm lạ. Sau hôm đó chủ tử rất hay xuất phủ tiến cung, lần nào trở về mắt cũng mang theo ý cười, hôm nay cuối cùng lão cũng biết vì sao chủ tử lại trở lên vui vẻ, giống người phàm hơn rồi.
Nguyên Tử Tiêu nắm tay nàng vén mành bước xuống xe ngựa, lão quản gia rưng rưng nước mắt chạy ra đón hai người.
"Công tử, tiểu thư ta đã sắp xếp xong sương phòng, mời tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Nguyên Tử Tiêu quay sang nàng giải thích:"Đây là Lục thúc, quản gia trong phủ."
Tứ Trúc cười áy náy:"Làm phiền Lục thúc rồi."
Lục thúc cười lớn phẩy tay:"Không phiền, không phiền, chỉ mong tiểu thư không chê chúng ta vụng về."
Lục thúc dẫn nàng và Liên Châu đến Trúc Vân viện rồi rời đi. Thư phòng có một chiếc ghế trúc lớn đặt bên cửa sổ, có vẻ nằm đọc sách sẽ rất thoải mái, bên trong là tẩm phòng. Nàng nằm xuống ghế trúc, nhắm mắt một chút rồi mở mắt nhìn Liên Châu vẫn đang đứng bên cạnh nàng.
"Liên Châu, từ ngày hôm nay ngươi tự do rồi, không cần phải đi theo ta, ta không cần người hầu hạ."
Liên Châu nghe xong vội vàng quỳ xuống nức nở:"Liên Châu không biết đã làm gì khiến tiểu thư tức giận, tiểu thư trách phạt nô tỳ như thế nào cũng được chỉ xin người đừng đuổi nô tỳ đi."
Tứ Trúc ngồi thẳng dậy lắc đầu đỡ Liên Châu đứng lên, nàng thở dài nói:"Ngươi không làm gì sai cả, chỉ là ta không thích có người hầu hạ, thêm nữa ta là một kẻ trắng tay, ngươi đi theo ta chỉ là đi chịu khổ mà thôi."
Liên Châu vẫn kiên quyết nói:" Tiểu thư đã cứu nô tỳ từ tay ác nhân, mạng của nô tỳ do tiểu thư quyết định, sống chết đều nguyện trung thành với tiểu thư, được đi theo tiểu thư là phúc của nô tỳ, nô tỳ không cảm thấy khổ, cầu xin tiểu thư thu nhận."
Nàng thở dài một hơi, "Được, vậy ngươi cứ đi theo ta, bất cứ khi nào muốn rời đi đều có thể nói với ta."
...
Trong hoa viên trăm hoa nở rộ như tiên cảnh, nàng lười biếng ôm tiểu Đậu tử nằm trên ghế trúc sưởi nắng. Tiểu Đậu tử là một con chó nhỏ mới được đưa vào phủ một tháng trước, lông ngắn trắng mượt, bốn chân ngắn ngủn trông rất đáng yêu. Nguyên Tử Tiêu đứng tựa vào cửa sổ trên lầu cao cười ngây ngốc ngắm nhìn nàng ngủ giữa ngàn hoa.
...
Đêm qua tuyết rơi trắng xóa cả mái nhà, sáng sớm đã có mấy người thô sử dọn tuyết trên đường đi. Tứ Trúc lật chăn ngồi dậy, Liên Châu tiến vào giúp nàng lấy áo dày mặc lên.
- Tiểu thư thấy lạnh sao, để nô tỳ bảo người đặt thêm lò sưởi. Vừa nói Liên Châu vừa đưa cho nàng một chén canh gừng nóng hổi.
Nàng đón lấy chén canh gừng ấm áp từ tay Liên Châu, nàng húp một ngụm, đáp lại nàng ấy: "Không có, còn đặt thêm ta sẽ bị quay chín mất."
Liên Châu cười khúc khích:"Đêm qua tuyết rơi nhiều, công tử sợ người bị lạnh, đích thân dẫn người mang lò sưởi qua đây."
Nàng trừng mắt ngạc nhiên:"Huynh ấy qua đây ư, sao muội không gọi ta dậy?"
Liên Châu tiếp lấy bát canh gừng từ tay nàng chu mỏ:"Muội cũng muốn gọi tiểu thư nhưng công tử bảo không cần đánh thức ngài, công tử còn ở lại một lúc lâu mới rời đi. Sáng nay muội nghe Lục quản gia nói công tử nhiễm phong hàn rồi."
Tứ Trúc giật mình lắp bắp sợ hãi, nàng vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài, Liên Châu chạy theo phủ thêm áo choàng dày cho nàng. Đến nơi nàng thấy Dư Hách đang vội vàng bưng chén thuốc bốc khói nghi ngút đi vào bên trong phòng, nàng lo lắng chạy vào theo. Trên giường Nguyên Tử Tiêu cả người tái mét, nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Dư Hách thấy nàng đến liền lui ra ngoài, bất tri bất giác trong phòng chỉ còn lại y và nàng. Người y run lên dữ dội, cả người co lại phát ra vài tiếng ho khản đặc, cả người y dường như bị rút hết sinh cơ. Mí mắt người trên giường khẽ động, đôi mắt động lòng người đó chứa đầy ôn nhu, chiều chuộng vô bờ đối với nàng. Khóe miệng y khẽ nhếch lên, đưa tay vuốt tóc nàng nhẹ giọng an ủi: "Ta không sao, muội có bị lạnh không?" Y đưa tay nắm lấy tay nàng nhíu mày lo lắng:"Sao không mang lò sưởi theo, muội muốn bệnh có phải hay không?"
Nhìn thấy y tức giận thở hổn hển, nàng vội vàng nhận lỗi, bưng chén thuốc cạnh giường lên, múc một thìa thổi nguội, nhẹ giọng dỗ dành:"Được rồi, muội biết sai rồi, ta đút thuốc đền tội với huynh nhé." Vừa nói nàng vừa đưa thuốc đến bên miệng y, y cũng rất phối hợp nuốt xuống từng ngụm.
Bên ngoài phòng, Dư Hách cùng Họa Y núp trên cây lén nhìn trộm.
- Dư Hách ngươi nói xem khổ nhục kế của hắn có thành hay không?- Họa Y vỗ vai Dư Hách lẩm bẩm.
Dư Hách khinh thường liếc xéo nam tử áo xanh bên cạnh:"Ngươi không nên hoài nghi chủ tử."
Họa Y cười ha hả không phản bác.
Đợi chủ tớ Tứ Trúc rời đi, trong phòng vọng ra giọng nói lạnh lùng:
"Cười đủ chưa?"
Họa Y liền ngậm miệng, hai người tiến vào trong phòng, mỹ nam tử yếu ớt khi nãy nay đã vững vàng đen mặt ngồi dậy trên giường. Họa Y vội vàng cười nịnh nọt:" Chúc mừng Tiêu lão đệ, ta thấy tiểu nha đầu kia đã bị huynh làm cho cảm động muốn khóc rồi."
Nguyên Tử Tiêu liếc hắn:"Không phải là nhờ cao kiến của sư huynh sao? Nếu tổn thương nàng ta sẽ thỉnh giáo thân công pháp gia truyền của Họa gia huynh.". Thử 𝑡hách 𝑡ìⅿ 𝑡𝗋ang gốc, géc gô ++ T𝗋𝖴ⅿ𝑡𝗋 𝘶уện﹒Vn ++
Họa Y cười khổ:"Nào có, Họa gia ta chỉ có y thuật, lấy đâu ra thân công pháp gì đó, huynh là muốn lấy mạng ta sao? Ta bây giờ liền mang thuốc đến cho nàng tẩm bổ, làm người tốt thật không dễ mà."
Sau khi Họa Y nghiêng ngả rời đi, Dư Hách tiến lên bẩm báo:"Chủ tử, đã phái ảnh vệ âm thầm bảo vệ tiểu thư, có điều thái tử bên kia sợ rằng sẽ không để yên."
"Ta biết rồi, hai ngày nữa ngươi chuẩn bị rời Tây Chu đi."
Lão quản gia mừng rỡ vô cùng, bao nhiêu năm nay, kể từ khi quý phi qua đời, chủ tử luôn sống vô cùng tẻ nhạt, ngày ngày nhắm mắt dưỡng thần cứ như một người không biết đến phàm tục. Một tháng trước chủ tử đột nhiên gọi lão đến bảo lão cho người trồng hoa, lại xây hồ thả cá vàng, nuôi thêm vài con vật nhỏ, còn có chim chóc hiếm lạ. Sau hôm đó chủ tử rất hay xuất phủ tiến cung, lần nào trở về mắt cũng mang theo ý cười, hôm nay cuối cùng lão cũng biết vì sao chủ tử lại trở lên vui vẻ, giống người phàm hơn rồi.
Nguyên Tử Tiêu nắm tay nàng vén mành bước xuống xe ngựa, lão quản gia rưng rưng nước mắt chạy ra đón hai người.
"Công tử, tiểu thư ta đã sắp xếp xong sương phòng, mời tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Nguyên Tử Tiêu quay sang nàng giải thích:"Đây là Lục thúc, quản gia trong phủ."
Tứ Trúc cười áy náy:"Làm phiền Lục thúc rồi."
Lục thúc cười lớn phẩy tay:"Không phiền, không phiền, chỉ mong tiểu thư không chê chúng ta vụng về."
Lục thúc dẫn nàng và Liên Châu đến Trúc Vân viện rồi rời đi. Thư phòng có một chiếc ghế trúc lớn đặt bên cửa sổ, có vẻ nằm đọc sách sẽ rất thoải mái, bên trong là tẩm phòng. Nàng nằm xuống ghế trúc, nhắm mắt một chút rồi mở mắt nhìn Liên Châu vẫn đang đứng bên cạnh nàng.
"Liên Châu, từ ngày hôm nay ngươi tự do rồi, không cần phải đi theo ta, ta không cần người hầu hạ."
Liên Châu nghe xong vội vàng quỳ xuống nức nở:"Liên Châu không biết đã làm gì khiến tiểu thư tức giận, tiểu thư trách phạt nô tỳ như thế nào cũng được chỉ xin người đừng đuổi nô tỳ đi."
Tứ Trúc ngồi thẳng dậy lắc đầu đỡ Liên Châu đứng lên, nàng thở dài nói:"Ngươi không làm gì sai cả, chỉ là ta không thích có người hầu hạ, thêm nữa ta là một kẻ trắng tay, ngươi đi theo ta chỉ là đi chịu khổ mà thôi."
Liên Châu vẫn kiên quyết nói:" Tiểu thư đã cứu nô tỳ từ tay ác nhân, mạng của nô tỳ do tiểu thư quyết định, sống chết đều nguyện trung thành với tiểu thư, được đi theo tiểu thư là phúc của nô tỳ, nô tỳ không cảm thấy khổ, cầu xin tiểu thư thu nhận."
Nàng thở dài một hơi, "Được, vậy ngươi cứ đi theo ta, bất cứ khi nào muốn rời đi đều có thể nói với ta."
...
Trong hoa viên trăm hoa nở rộ như tiên cảnh, nàng lười biếng ôm tiểu Đậu tử nằm trên ghế trúc sưởi nắng. Tiểu Đậu tử là một con chó nhỏ mới được đưa vào phủ một tháng trước, lông ngắn trắng mượt, bốn chân ngắn ngủn trông rất đáng yêu. Nguyên Tử Tiêu đứng tựa vào cửa sổ trên lầu cao cười ngây ngốc ngắm nhìn nàng ngủ giữa ngàn hoa.
...
Đêm qua tuyết rơi trắng xóa cả mái nhà, sáng sớm đã có mấy người thô sử dọn tuyết trên đường đi. Tứ Trúc lật chăn ngồi dậy, Liên Châu tiến vào giúp nàng lấy áo dày mặc lên.
- Tiểu thư thấy lạnh sao, để nô tỳ bảo người đặt thêm lò sưởi. Vừa nói Liên Châu vừa đưa cho nàng một chén canh gừng nóng hổi.
Nàng đón lấy chén canh gừng ấm áp từ tay Liên Châu, nàng húp một ngụm, đáp lại nàng ấy: "Không có, còn đặt thêm ta sẽ bị quay chín mất."
Liên Châu cười khúc khích:"Đêm qua tuyết rơi nhiều, công tử sợ người bị lạnh, đích thân dẫn người mang lò sưởi qua đây."
Nàng trừng mắt ngạc nhiên:"Huynh ấy qua đây ư, sao muội không gọi ta dậy?"
Liên Châu tiếp lấy bát canh gừng từ tay nàng chu mỏ:"Muội cũng muốn gọi tiểu thư nhưng công tử bảo không cần đánh thức ngài, công tử còn ở lại một lúc lâu mới rời đi. Sáng nay muội nghe Lục quản gia nói công tử nhiễm phong hàn rồi."
Tứ Trúc giật mình lắp bắp sợ hãi, nàng vội vàng xỏ giày chạy ra ngoài, Liên Châu chạy theo phủ thêm áo choàng dày cho nàng. Đến nơi nàng thấy Dư Hách đang vội vàng bưng chén thuốc bốc khói nghi ngút đi vào bên trong phòng, nàng lo lắng chạy vào theo. Trên giường Nguyên Tử Tiêu cả người tái mét, nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt. Dư Hách thấy nàng đến liền lui ra ngoài, bất tri bất giác trong phòng chỉ còn lại y và nàng. Người y run lên dữ dội, cả người co lại phát ra vài tiếng ho khản đặc, cả người y dường như bị rút hết sinh cơ. Mí mắt người trên giường khẽ động, đôi mắt động lòng người đó chứa đầy ôn nhu, chiều chuộng vô bờ đối với nàng. Khóe miệng y khẽ nhếch lên, đưa tay vuốt tóc nàng nhẹ giọng an ủi: "Ta không sao, muội có bị lạnh không?" Y đưa tay nắm lấy tay nàng nhíu mày lo lắng:"Sao không mang lò sưởi theo, muội muốn bệnh có phải hay không?"
Nhìn thấy y tức giận thở hổn hển, nàng vội vàng nhận lỗi, bưng chén thuốc cạnh giường lên, múc một thìa thổi nguội, nhẹ giọng dỗ dành:"Được rồi, muội biết sai rồi, ta đút thuốc đền tội với huynh nhé." Vừa nói nàng vừa đưa thuốc đến bên miệng y, y cũng rất phối hợp nuốt xuống từng ngụm.
Bên ngoài phòng, Dư Hách cùng Họa Y núp trên cây lén nhìn trộm.
- Dư Hách ngươi nói xem khổ nhục kế của hắn có thành hay không?- Họa Y vỗ vai Dư Hách lẩm bẩm.
Dư Hách khinh thường liếc xéo nam tử áo xanh bên cạnh:"Ngươi không nên hoài nghi chủ tử."
Họa Y cười ha hả không phản bác.
Đợi chủ tớ Tứ Trúc rời đi, trong phòng vọng ra giọng nói lạnh lùng:
"Cười đủ chưa?"
Họa Y liền ngậm miệng, hai người tiến vào trong phòng, mỹ nam tử yếu ớt khi nãy nay đã vững vàng đen mặt ngồi dậy trên giường. Họa Y vội vàng cười nịnh nọt:" Chúc mừng Tiêu lão đệ, ta thấy tiểu nha đầu kia đã bị huynh làm cho cảm động muốn khóc rồi."
Nguyên Tử Tiêu liếc hắn:"Không phải là nhờ cao kiến của sư huynh sao? Nếu tổn thương nàng ta sẽ thỉnh giáo thân công pháp gia truyền của Họa gia huynh.". Thử 𝑡hách 𝑡ìⅿ 𝑡𝗋ang gốc, géc gô ++ T𝗋𝖴ⅿ𝑡𝗋 𝘶уện﹒Vn ++
Họa Y cười khổ:"Nào có, Họa gia ta chỉ có y thuật, lấy đâu ra thân công pháp gì đó, huynh là muốn lấy mạng ta sao? Ta bây giờ liền mang thuốc đến cho nàng tẩm bổ, làm người tốt thật không dễ mà."
Sau khi Họa Y nghiêng ngả rời đi, Dư Hách tiến lên bẩm báo:"Chủ tử, đã phái ảnh vệ âm thầm bảo vệ tiểu thư, có điều thái tử bên kia sợ rằng sẽ không để yên."
"Ta biết rồi, hai ngày nữa ngươi chuẩn bị rời Tây Chu đi."