Nửa canh giờ cuối cùng cũng đi hết rừng hoa, trời sáng trong trở lại, những kiến trúc cũng lờ mờ hiện rõ. Gương mặt non nớt đột nhiên phóng đại trước mặt Diêu Sát khiến hắn giật mình ngã ngồi về phía sau, Tiểu Mễ ôm bụng cười nắc nẻ nhìn hắn chật vật bò dậy. Nàng phì cười véo má Tiểu Mễ."Ngươi đó, nghịch ngợm quá!"
Lão Thất Huyền chống nạnh tức giận mắng to:"Tiểu linh mễ ngu ngốc nhà ngươi, khó khăn lắm ta mới kiếm được đồ đệ tốt, xem ngươi dọa chạy hắn ta liền đem ngươi nghiền thành bột!"
Tiểu Mễ nghe xong liền xù lông, nhảy lên chỉ vào mặt Thất Huyền:"Ta phi, đồ đệ cái con khỉ, ngươi chẳng qua chỉ muốn tìm một kẻ thay ngươi làm việc để ngươi đi tìm lão già Tam Chúc kia đánh cờ chứ gì, hừ!...phi...phi..."
Thất Huyền bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận hai người liền lao vào nhau đánh đấm không ngừng. Thất Huyền nắm lấy cổ áo tiểu Mễ hung hăng dạy dỗ nó.Tiểu Mễ không chịu yếu thế túm chặt râu Thất Huyền, chân đạp loạn xạ kêu gào:"Lão bất tử, ngươi sắp xong đời rồi, ta sẽ mách với Tiêu Triệt ca ca, ngươi dụ dỗ Mộ Khê tỷ tỷ dẫn nam nhân về, hừ, ta xem huynh ấy có lột da ngươi..."
Lời này của Tiểu Mễ quả thực có tác dụng, mặt già của Thất Huyền nhăn nhúm, khổ sở tái xanh buông tay đang nắm lưng áo Tiểu Mễ ra. Tiểu Mễ được đà liền nhảy tót ra sau lưng Diêu Sát lè lưỡi làm mặt quỷ với Thất Huyền.
Mặt Mộ Khê cứng đờ, khóe miệng giật giật, cái gì mà dẫn nam nhân về, còn cái gì Tiêu Triệt ca ca, nàng mới đi không lâu, nơi này liền đổi chủ sao?
Lúc này Tam Chúc mới cười hề hề lật đật chạy đến vỗ vai an ủi Thất Huyền. Lão nhìn sắc mặt Mộ Khê cười áy náy:"...khụ...Cốc chủ...ngài ấy đang đợi ngươi ở đào viên cư a..."
Mộ khê đen mặt, tức giận không nói lên lời chỉ vào hai người, Tiểu Mễ đang cúi đầu che mắt mếu máo, giả bộ hối lỗi.
Mang theo tâm trạng buồn bực trở về đào viên cư, nàng đẩy mạnh cánh cửa gỗ bước vào trong. Một bóng người đang nằm nghiêng trên ghế trúc ngoài sân, dùng chén trà của nàng, thấy nàng bước vào liền mở mắt, vẫn nằm bất động tươi cười nhìn nàng.
"Thiên Giới không có việc gì hay sao mà thái tử lại đến chiếm nhà của ta". Nàng khoanh tay dựa lưng vào gốc đào đối diện y nhíu mày không vui. Vì muốn tìm một nơi để nàng có thể thanh tịnh qua ngày mà nàng đến Tu Chân giới, mở ra một không gian khác tạo nên Thanh Miên Cốc, còn cẩn thận mở thêm một tầng không gian bên ngoài, từng ngọn cỏ cành cây đều do nàng tạo ra chỉ nghe lệnh nàng, không ngờ y lại dễ dàng tìm thấy mà đường đường chính chính phản khách vi chủ như vậy.
Tiêu Triệt quân nghiêng đầu mỉm cười nhìn ngắm nàng, lời y nói ra lại khiến nàng tức chết:"Phu quân ta đêm đêm chăn đơn gối chiếc, cô đơn lạnh lẽo không ngủ được đành mặt dày đến nương nhờ thê tử, chỉ cầu được ăn ngon, ngủ ấm...chắc nàng không nỡ để ta lăn lộn ở đại môn Hàn Thiên Cung đâu nhỉ?"
Y tiếp tục lên tiếng:"Chuyện hôn ước... tuy ta rất nóng lòng nhưng ta không ép nàng, chúng ta có thể từ từ bồi đắp tình cảm... ta sẽ đợi đến khi nàng chấp nhận ta. Ta sẽ không ở đây làm phiền nàng lâu đâu, chỉ vài ngày thôi, có được không, Mộ Khê?"
Không ép? Y nằm đó không dậy còn nói không ép nàng?
Ai nàng cũng có thể đối phó được, chỉ trừ vị thái tử thiên cung này. Thôi thôi kệ y đi, ở chán chê rồi cũng phải đi thôi. Mộ Khê liếc xéo hắn một cái, xoay người muốn vào nhà gỗ nghỉ ngơi, đột nhiên trước mắt trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại. Tiêu Triệt nhận ra sự bất thường của nàng, y nhanh tay đỡ lấy nàng ôm nàng vào trong lòng.
Tỉnh lại nàng thấy mình đang nằm trên giường trong nhà gỗ, không thấy bóng dáng Tiêu Triệt quân kia đâu, nàng thở dài... đi rồi cũng tốt, bớt phiền. Nàng nâng hai bàn tay gần như trong suốt của mình lên nhìn chằm chằm nửa canh giờ mới nhắm mắt lại, thật phiền phức...phần linh hồn còn lại này có lẽ sắp không chống đỡ được nữa rồi.
...
Mấy ngày này Thanh Miên Cốc náo nhiệt hơn hẳn. Tiêu Triệt quân thì ngày ngày bận rộn dính lấy nàng. Hôm nay y ôm nàng đến bên tiểu khê mạch nói muốn cho nàng xem cái gì đó. Mộ Khê cũng mặc y ôm, linh lực suy kiệt nàng cũng không còn hơi sức đâu giằng co với y. Nàng cũng muốn xem y tìm được cái gì mới mẻ, mọi sinh linh trong cốc này đều do nàng tạo ra, nếu có cũng chỉ có mấy kỳ dược do mấy người Thất Huyền tạo ra thôi.
Y thả nàng ngồi xuống cỏ mềm bên dòng suối nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, gió mát thoang thoảng khiến nàng bất giác thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng đột nhiên giật mình, có thứ gì đó mềm mềm dụi và cổ chân, Mộ Khê đưa tay nhấc lên thì ra là một con tiểu bạch lang. Toàn thân nó trắng tuyết lấp lánh ánh bạc trông rất đẹp chỉ có điều tiểu bạch lang này hơi...mập mạp... Khoan đã, khuôn mặt này hình như còn có chút gian manh hơi quen thuộc... phải rồi! Rất giống kẻ đang ngồi bên cạnh nàng.
Nếu tiểu bạch lang biết được nàng nghĩ gì chắc sẽ kêu gào oan uổng. Vốn nó cũng là một bạch lang phong độ ngời ngời, ai biết được chủ nhân đi đâu về bắt nó ăn không biết bao nhiêu đồ ăn, còn nói cái gì mà phải mập mạp mũm mĩm người ta mới thích nó. Còn nữa còn nữa, nó đương nhiên phải giống chủ nhân rồi bằng không chủ nhân sẽ không chần chừ mà đá nó đi ngay lập tức. Tiểu bạch lang nuốt nước mắt vào trong, đưa mắt lấp lánh nhìn Tiêu Triệt nhận lệnh rồi nhào vào lòng Mộ Khê dụi đầu vào người nàng nịnh nọt lấy lòng...
Lão Thất Huyền chống nạnh tức giận mắng to:"Tiểu linh mễ ngu ngốc nhà ngươi, khó khăn lắm ta mới kiếm được đồ đệ tốt, xem ngươi dọa chạy hắn ta liền đem ngươi nghiền thành bột!"
Tiểu Mễ nghe xong liền xù lông, nhảy lên chỉ vào mặt Thất Huyền:"Ta phi, đồ đệ cái con khỉ, ngươi chẳng qua chỉ muốn tìm một kẻ thay ngươi làm việc để ngươi đi tìm lão già Tam Chúc kia đánh cờ chứ gì, hừ!...phi...phi..."
Thất Huyền bị nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận hai người liền lao vào nhau đánh đấm không ngừng. Thất Huyền nắm lấy cổ áo tiểu Mễ hung hăng dạy dỗ nó.Tiểu Mễ không chịu yếu thế túm chặt râu Thất Huyền, chân đạp loạn xạ kêu gào:"Lão bất tử, ngươi sắp xong đời rồi, ta sẽ mách với Tiêu Triệt ca ca, ngươi dụ dỗ Mộ Khê tỷ tỷ dẫn nam nhân về, hừ, ta xem huynh ấy có lột da ngươi..."
Lời này của Tiểu Mễ quả thực có tác dụng, mặt già của Thất Huyền nhăn nhúm, khổ sở tái xanh buông tay đang nắm lưng áo Tiểu Mễ ra. Tiểu Mễ được đà liền nhảy tót ra sau lưng Diêu Sát lè lưỡi làm mặt quỷ với Thất Huyền.
Mặt Mộ Khê cứng đờ, khóe miệng giật giật, cái gì mà dẫn nam nhân về, còn cái gì Tiêu Triệt ca ca, nàng mới đi không lâu, nơi này liền đổi chủ sao?
Lúc này Tam Chúc mới cười hề hề lật đật chạy đến vỗ vai an ủi Thất Huyền. Lão nhìn sắc mặt Mộ Khê cười áy náy:"...khụ...Cốc chủ...ngài ấy đang đợi ngươi ở đào viên cư a..."
Mộ khê đen mặt, tức giận không nói lên lời chỉ vào hai người, Tiểu Mễ đang cúi đầu che mắt mếu máo, giả bộ hối lỗi.
Mang theo tâm trạng buồn bực trở về đào viên cư, nàng đẩy mạnh cánh cửa gỗ bước vào trong. Một bóng người đang nằm nghiêng trên ghế trúc ngoài sân, dùng chén trà của nàng, thấy nàng bước vào liền mở mắt, vẫn nằm bất động tươi cười nhìn nàng.
"Thiên Giới không có việc gì hay sao mà thái tử lại đến chiếm nhà của ta". Nàng khoanh tay dựa lưng vào gốc đào đối diện y nhíu mày không vui. Vì muốn tìm một nơi để nàng có thể thanh tịnh qua ngày mà nàng đến Tu Chân giới, mở ra một không gian khác tạo nên Thanh Miên Cốc, còn cẩn thận mở thêm một tầng không gian bên ngoài, từng ngọn cỏ cành cây đều do nàng tạo ra chỉ nghe lệnh nàng, không ngờ y lại dễ dàng tìm thấy mà đường đường chính chính phản khách vi chủ như vậy.
Tiêu Triệt quân nghiêng đầu mỉm cười nhìn ngắm nàng, lời y nói ra lại khiến nàng tức chết:"Phu quân ta đêm đêm chăn đơn gối chiếc, cô đơn lạnh lẽo không ngủ được đành mặt dày đến nương nhờ thê tử, chỉ cầu được ăn ngon, ngủ ấm...chắc nàng không nỡ để ta lăn lộn ở đại môn Hàn Thiên Cung đâu nhỉ?"
Y tiếp tục lên tiếng:"Chuyện hôn ước... tuy ta rất nóng lòng nhưng ta không ép nàng, chúng ta có thể từ từ bồi đắp tình cảm... ta sẽ đợi đến khi nàng chấp nhận ta. Ta sẽ không ở đây làm phiền nàng lâu đâu, chỉ vài ngày thôi, có được không, Mộ Khê?"
Không ép? Y nằm đó không dậy còn nói không ép nàng?
Ai nàng cũng có thể đối phó được, chỉ trừ vị thái tử thiên cung này. Thôi thôi kệ y đi, ở chán chê rồi cũng phải đi thôi. Mộ Khê liếc xéo hắn một cái, xoay người muốn vào nhà gỗ nghỉ ngơi, đột nhiên trước mắt trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại. Tiêu Triệt nhận ra sự bất thường của nàng, y nhanh tay đỡ lấy nàng ôm nàng vào trong lòng.
Tỉnh lại nàng thấy mình đang nằm trên giường trong nhà gỗ, không thấy bóng dáng Tiêu Triệt quân kia đâu, nàng thở dài... đi rồi cũng tốt, bớt phiền. Nàng nâng hai bàn tay gần như trong suốt của mình lên nhìn chằm chằm nửa canh giờ mới nhắm mắt lại, thật phiền phức...phần linh hồn còn lại này có lẽ sắp không chống đỡ được nữa rồi.
...
Mấy ngày này Thanh Miên Cốc náo nhiệt hơn hẳn. Tiêu Triệt quân thì ngày ngày bận rộn dính lấy nàng. Hôm nay y ôm nàng đến bên tiểu khê mạch nói muốn cho nàng xem cái gì đó. Mộ Khê cũng mặc y ôm, linh lực suy kiệt nàng cũng không còn hơi sức đâu giằng co với y. Nàng cũng muốn xem y tìm được cái gì mới mẻ, mọi sinh linh trong cốc này đều do nàng tạo ra, nếu có cũng chỉ có mấy kỳ dược do mấy người Thất Huyền tạo ra thôi.
Y thả nàng ngồi xuống cỏ mềm bên dòng suối nhỏ rồi ngồi xuống bên cạnh, gió mát thoang thoảng khiến nàng bất giác thả lỏng hơn rất nhiều.
Nàng đột nhiên giật mình, có thứ gì đó mềm mềm dụi và cổ chân, Mộ Khê đưa tay nhấc lên thì ra là một con tiểu bạch lang. Toàn thân nó trắng tuyết lấp lánh ánh bạc trông rất đẹp chỉ có điều tiểu bạch lang này hơi...mập mạp... Khoan đã, khuôn mặt này hình như còn có chút gian manh hơi quen thuộc... phải rồi! Rất giống kẻ đang ngồi bên cạnh nàng.
Nếu tiểu bạch lang biết được nàng nghĩ gì chắc sẽ kêu gào oan uổng. Vốn nó cũng là một bạch lang phong độ ngời ngời, ai biết được chủ nhân đi đâu về bắt nó ăn không biết bao nhiêu đồ ăn, còn nói cái gì mà phải mập mạp mũm mĩm người ta mới thích nó. Còn nữa còn nữa, nó đương nhiên phải giống chủ nhân rồi bằng không chủ nhân sẽ không chần chừ mà đá nó đi ngay lập tức. Tiểu bạch lang nuốt nước mắt vào trong, đưa mắt lấp lánh nhìn Tiêu Triệt nhận lệnh rồi nhào vào lòng Mộ Khê dụi đầu vào người nàng nịnh nọt lấy lòng...