Nhưng lúc này lưng áo của anh vì vết thương tái phát mà dính máu khiến Nguyệt Yên hốt hoảng.
"Hi Vũ! Áo của anh..."
Cô vừa nói vừa đưa tay lên kéo tay anh lại. Hành động này khiến anh có chút ngạc nhiên, quên mất việc mình phải tỏ ra xa cách cô.
"Sao người anh lại chảy máu vậy? Có phải anh bị thương không?"
Hi Vũ nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ở trước mặt mình. Từ lúc kết hôn đến bây giờ, thái độ quan tâm của cô dành cho anh vẫn không hề thay đổi. Cô đã từng nghĩ, nếu được ở bên cạnh chăm sóc anh, dù anh không để mắt đến cũng được. Nhưng rồi cô lại nhận ra, ở bên cạnh một người không yêu mình chỉ khiến họ thêm phiền phức. Chỉ tiếc là cô không giỏi che đậy cảm xúc, càng không thể vô tâm.
Ánh mắt lạnh lùng của anh, dường như đang hiện ra những tia sáng rất nhỏ.
"Ừ. Tôi là vì cô mà thành ra như vậy đấy!"
Nguyệt Yên kinh ngạc đến khó tin.
"Vì tôi? Nhưng tại sao?"
"Ông nội về nước rồi."
Cô chớp mắt. Trong mắt của cô, cụ Lăng là người rất tốt, lại rất thương cô. Trước đây khi mẹ ruột của Hi Vũ còn sống cũng vậy. Cô thấy mình rất may mắn, vì cha mẹ mất rồi đến nhà chồng vẫn có người yêu thương mình thật lòng. Tiếc là bây giờ cô và Hi Vũ đã đường ai nấy đi, sau này sẽ không còn cơ hội chăm sóc cho ông nữa.
Gương mặt Nguyệt Yên thoáng buồn, nhỏ giọng hỏi.
"Ông đã về rồi sao?"
"Ông nội biết chuyện chúng ta ly hôn, đã rất tức giận."
Nguyệt Yên dường như đã hiểu ra gì đó, hai mắt mở to.
"Vậy nên ông đã đánh anh?"
Hi Vũ gật đầu. Ban đầu anh định không nói chuyện này ra, vì biết cô sẽ trở nên khó xử. Nhưng bây giờ lỡ nói rồi, anh lại thích nhìn thái độ khó xử này của cô vô cùng. Nếu như không thể có duyên ngay từ lần đầu gặp gỡ, chi bằng bắt đầu lại từ đầu.
Trước đây anh không nghĩ mình sẽ kết hôn với một người mình không yêu, vì gia đình và vì sự nghiệp. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh mới thấy hoá ra người chịu thiệt không phải mình mà chính là Nguyệt Yên.
"Vậy nên cô phải chịu trách nhiệm với tôi! Vừa nãy cô còn đánh tôi như vậy, chắc là chạm vào phần mềm nên lại chảy máu rồi."
Cô vô cùng lo lắng cho thương tích của anh. Trước đây, việc ông từng đánh anh vì vô lễ với bà quản gia cô cũng có nghe qua rồi. Dù ông rất hiền và dễ tính, thương con cháu nhưng cũng không có nghĩa là bao dung quá mức. Vậy nên khi anh chưa nói rõ ra thì cô cũng tự mình hiểu vấn đề.
Cô ấp úng.
"Vậy... Vậy phải làm sao đây?"
Hi Vũ cười lạnh một tiếng.
"Về nhà băng bó cho tôi chứ làm sao?"
"Nhưng mà... Chuyện chúng ta ly hôn, nhà tôi và nhà anh đều biết cả rồi."
Hi Vũ thở dài.
"Là nhà của tôi. Ở khu đô thị thưa cô!"
Anh nói rồi đưa tay ra, bất ngờ nắm tay của Nguyệt Yên dắt cô qua bên kia đường. Vì đã để Mạc Ngôn lái xe về nhà nên anh chỉ đành cùng cô đi taxi. Trên đường đi, cô nhớ ra mình vẫn chưa về nhà chuẩn bị cơm trưa cho cô Lan và Hiểu Anh. Với tính cách của bà ta, khi cô về nhà sẽ mắng một trận cho ra trò.
"Tôi gọi điện báo cô một tiếng đã! Cô tôi đang đợi tôi về nấu cơm trưa!"
"Không có tay chân à?"
"Hả?"
Hi Vũ nhận ra mình có phần thẳng thắn quá, thế là đành phải sửa lại câu từ một chút.
"Ý của tôi là, cô của cô tự nấu ăn được mà?"
Nguyệt Yên cười trừ.
"Không sao! Bình thường tôi cũng nấu cho cô tôi với em họ mà!"
"Em họ của cô cũng lớn như vậy rồi, sao không tìm việc mà làm? Định để cô nuôi sao?"
Hi Vũ bắt đầu cảm thấy khó chịu. Trước đây anh nghe nói cô ruột của Nguyệt Yên là người rất xấu tính, chỉ thích tiền và thích nịnh bợ. Còn con gái của bà ta, cũng đã lớn như vậy rồi mà không biết tìm việc làm, suốt ngày ở nhà ăn uống, chưng diện. Lúc đó anh không quan tâm, vì chuyện của gia đình cô và cô với anh đều không quan trọng. Nhưng bây giờ thì khác, chỉ cần nghe cô nhắc đến thì lại khó chịu không thôi.
Anh nhìn sang Nguyệt Yên đang ngồi bên cạnh mình nói.
"Đưa điện thoại đây!"
Cô nhìn anh khó hiểu.
"Để làm gì?"
Hi Vũ nhìn cô chằm chằm, cô liền như bị sai khiến mà lập tức đưa điện thoại cho anh. Anh bấm vào danh bạ, tìm số máy của cô Lan rồi ấn nút gọi.
"Anh làm gì vậy? Anh..."
Anh thấy cô ồn ào, liền đưa ngón trỏ đặt lên môi ra hiệu cô im lặng, đầu lông mày còn nhíu lại. Người như anh chuyện gì cũng dám làm, lẽ nào bây giờ còn muốn gây sự với cả cô ruột của cô sao? Bà ta là người yêu tiền như vậy, nhưng trở mặt cũng rất mau. Bây giờ anh không còn quan hệ gì với cô nữa, cũng không còn chu cấp tiền, đương nhiên bà ta cũng không để anh trong mắt.
Vừa nhấc máy lên, cô Lan đã lập tức tuôn ra một trận như sóng đánh vào bờ.
"Con nhỏ chết tiệt! Mày đi rồi thì không biết đường về sao? Biết bây giờ là mấy giờ không? Mày muốn để tao và em mày chết đói hả?"
Nguyệt Yên xấu hổ lại có chút chạnh lòng, không ngờ lại để Hi Vũ nghe được những lời tệ bạc này từ cô ruột của mình. Với tính cách của anh, chẳng phải sẽ được dịp thoả mãn mà chê cười cô sao?
"Ăn nói cẩn thận một chút! Cũng lâu rồi tôi không ăn món lưỡi heo xào dưa đấy!"
...