• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyệt Yên cười dịu dàng, lễ phép. Cô bước vội đến chào hỏi.

"Ông nội!"

Hi Vũ thấy cô đi cứ như chạy, trong lòng không kìm được sự sốt ruột mà bước lên đỡ lấy tay cô. Anh đặt tay lên bụng cô, nhẹ nhàng nói.

"Yên Yên! Em đang có thai đừng đi nhanh như vậy!"

Ông cụ Lăng đang cười thì có hơi khựng lại, gương mặt ôn hoà nhăn nheo này dường như phút chốc hoá thành đứa trẻ. Ông nhìn anh, rồi lại nhìn Nguyệt Yên, sau đó là nhìn xuống cái bụng hơi nhô lên của cô. Tay của anh vẫn chưa rời khỏi đó, vừa nhìn đã thấy khác lạ.

Ông bước lên một bước, đôi mắt sáng lên nhìn cô cười hỏi.

"Cháu dâu à! Cháu đã..."

Hi Vũ cười đáp.



"Ông nội! Ông có chắt rồi!"

Câu này của anh vừa thốt ra, cũng là lúc Lăng lão gia từ trên lầu đi xuống. Đã mấy tháng trời Hi Vũ không về nhà, hai người giống như hoàn toàn xa lạ không phải máu mủ ruột rà. Ông ta nhận ra rằng, bản thân có lẽ đã quá xem trọng thứ mà mình luôn có trong tay. Còn tình thân, với ông ta lại vô cùng xa cách. Nhìn Nguyệt Yên mặc váy rộng, khi cô nghiêng người có thể thấy phần bụng hơi nhô cao. Khoé môi ông ta bất giác cong lên, bước nhanh xuống lầu.

"Có thật không? Nguyệt Yên có thai rồi sao?"

Ông ta bước nhanh đến chỗ của Nguyệt Yên, khiến Hi Vũ không khỏi đề phòng mà đứng chắn trước mặt. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh đã mất đi niềm tin duy nhất của mình dành cho người cha này.

"Ông muốn làm gì?"

Lăng lão gia dừng bước, nét mặt đang vui bỗng hoá cứng đờ vì hành động phòng bị của anh. Một người từng đem hạnh phúc của con trai mình ra đánh đổi, hại anh suýt nữa mất đi người mình yêu. Nếu ông ta là anh ngay lúc này, không chừng đã đoạn tuyệt đến mức phải đổ máu.

"Hi Vũ! Đừng!"

Nguyệt Yên đưa tay ra giữ lấy tay của Hi Vũ. Từ lúc Lăng lão gia xuống lầu thì không khí đã thay đổi tức thì. Cô cũng không nhìn ra được ông ta có ý xấu, cũng không muốn tình cha con giữa hai người rạn nứt thêm.

Cô bước ra khỏi vùng an toàn mà Hi Vũ tạo ra cho mình, đứng trước mặt ông ta. Đương nhiên, những chuyện trước đây cô cũng không thể quên được, trong lòng cũng rất lo sợ. Nhưng cô muốn dùng đứa trẻ này kết nối bọn họ, hoá giải mọi hiểu lầm.

Điều mà cô đang làm, thật sự là một quyết định mạo hiểm.

"Cha! Con... Có thai rồi ạ! Đây là con của Hi Vũ, là cháu của Lăng gia..."

Lăng lão gia cười mà bờ vai run rẩy. Ông ta nhìn cô, trong đáy mắt thoáng hiện ra sự kinh ngạc đến lạ. Tại sao không phải là căm ghét tận xương tủy? Tại sao không phải là hận thù che mờ lý trí? Mà lại là, sự hiếu thuận và tôn trọng như thế này?



"Nguyệt Yên! Ta..."

Cụ Lăng đưa mắt nhìn thái độ của ông ta, dường như ông ta đã cảm thấy bản thân mình sai ở đâu rồi. Nếu là người khác, liệu sẽ ghi hận nhiều đến mức độ nào. Đến cả con trai ruột còn không tha thứ được, vậy mà cô vẫn một lòng khoan dung.

"Thôi thôi được rồi! Cháu dâu của ta đang có thai! Nói gì thì ngồi xuống mà nói! Đứng hết vậy làm gì?"

Ông nói rồi dắt tay Nguyệt Yên ngồi xuống cạnh mình, Hi Vũ sau đó cũng ngồi bên cạnh cô. Còn Lăng lão gia, sau một hồi lúng túng mới ngồi bên cạnh cụ. Nhìn con trai và con dâu của mình, trong lòng ông ta vô cùng mâu thuẫn, có cả cảm giác cắn rứt.

"Thằng nhóc này! Cháu dâu của ta bụng đã lớn thế này rồi mà mới đưa con bé về đây hả?"

Cụ nói như trách móc, nhưng trên gương mặt chỉ toàn là những ý cười ngập tràn. Ông cũng mong rằng, đứa trẻ trong bụng Nguyệt Yên sẽ là cầu nối để hoá giải hiểu lầm. Lăng lão gia từ đầu đến cuối im lặng nghe ông nội nói chuyện cùng hai đứa cháu, suy nghĩ rất lâu. Ông ta chợt ngước mắt lên, cất giọng khàn khàn nói chuyện.

"Hi Vũ! Chi bằng... Con đưa con bé về đây để dưỡng thai đi! Đây là nhà của con, Nguyệt Yên cũng là con dâu nhà này, vẫn nên ở đây mới phải."

Hi Vũ nhìn ông ta, không hề có chút ngạc nhiên nào, ngược lại còn cười khẩy.

"Lão gia! Tôi có nghe nhầm không? Ông mà cũng biết tỏ ra thánh thiện như vậy sao?"

Ông nội khẽ ho một tiếng, đặt ly trà xuống bàn khi vừa uống xong một ngụm.

"Hi Vũ! Không được vô lễ!"

"Nội! Có những chuyện, dù cho có bù đắp thế nào đi nữa thì cũng không thể xoá bỏ quá khứ lỗi lầm của mình được!"

Nguyệt Yên ngồi bên cạnh anh im lặng không biết nói gì. Cô nhìn sắc mặt của Lăng lão gia, ông ta không hiểu sao lại im lặng mà không hề tức giận. Cô đưa tay ra, đặt tay mình lên tay của Hi Vũ. Ban đầu đã thoả thuận, khi đến đây cả hai phải thật vui vẻ. Nhưng bây giờ, xem ra không khí đó không giữ được nữa rồi.


"Hi Vũ! Có lẽ cha không có ý xấu đâu. Chỉ là..."


"Chỉ là ông ta đang âm mưu chuyện gì đó, muốn hại em một lần nữa!"


Hi Vũ cắt lời cô, vừa nói vừa nhìn về phía Lăng lão gia. Ông ta như bị mọi người dồn vào đường cùng, gương mặt hiện lên vẻ đau thương khó tả. Đến khi nhìn cách mà Nguyệt Yên đối xử với mình, ông ta mới hiểu thì ra mình đã sai rất nhiều. Bây giờ cô lại đang mang thai, mọi chuyện vẫn là nên dừng lại trước khi quá muộn.


Ông ta đứng dậy, không ngẩng đầu lên mà nhỏ giọng nói.


"Con xin phép cha! Con lên lầu!"


Lăng lão gia thở dài, quay lưng bước đi. Hi Vũ một câu hỏi thăm đến cũng không có, một cái ngó ngàng lại càng không.


...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK