• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã hơn một tuần hắn ‘trở về’, dường như cơn ác mộng xuất hiện đều hơn cơm bữa, có đêm bất chợt tỉnh lại trong cơn mê, cũng có lần tỉnh dậy lại không nhớ gì hết. Nhưng đêm qua cơn ác mộng vô số lần dày vò hắn hết lần này đến lần khác, chân thực như muốn nuốt chửng hắn.

Ôn Hạo Hiên mệt mỏi rời khỏi giường, làm những thủ tục sinh hoạt như mọi ngày rồi đến chỗ làm sớm hơn.

Hắn không thích ở nhà, đúng hơn là không thích căn nhà nơi không có hình bóng của cô. Mọi nội thất mọi thứ đều là do hắn sắp xếp và tự mua nhưng hiện tại lại khiến hắn nảy sinh tẻ nhạt chán ngắt vô cùng.

Trước kia mỗi lần hắn về, căn nhà đều sáng đèn kể cả khi về muộn thế nào. Mùi hương thức ăn là thứ chào đón hắn. Cô chưa từng bỏ nấu bữa tối cho hắn một lần nào…suốt năm năm, còn hắn lại vô số lần đem đổ những món ăn đó.

Có không giữ giờ mất rồi mới thấy tiếc nuối, liệu giờ hắn còn hi vọng ‘tìm’ được không? Liệu có còn cơ hội nào cho hắn không?

“Tạp chí Business Weeks sẽ có buổi phóng vấn độc quyền với ngài vào ngày 15 tháng sau. Ngài có yêu cầu gì cần chuẩn bị không?”

“Không cần!”

Đáp lại thư ký là một giọng điệu lạnh đến rớt một lớp da.

“Xuống phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc đi, cô bị đuổi!”

Từng từ của Ôn Hạo Hiên rất rõ ràng, chính vì quá rõ ràng nên cô ta sửng sốt hồi lâu.

“Ôn tổng…sao tự dưng? Tôi đã làm gì sai ạ?”

Không nhận được câu trả lời từ đối phương, cô thư ký nhỏ chớp mắt một cái lệ rơi đầy mặt, dáng vẻ uỷ khuất như gái nhà lành gặp ác bá. Cô ta vào đây là nhờ có quan hệ nhưng cũng bắt đầu từ vị trí xuất phát dựa vào thực lực mà đi lên chức thư ký của người có quyền hành lớn nhất.

Hơn thế cả, cô ta cảm thấy bản thân hiểu rất rõ Ôn Hạo Hiên, hắn cần gì cô ta đều đáp ứng trước cả khi hắn yêu cầu, rõ ràng bọn họ là một cặp ăn ý cơ mà.

Nghe tiếng sụt sịt, Ôn Hạo Hiên bất mãn phóng ra khí lạnh.

Hắn công nhận năng lực làm việc của cô ta nhưng rồi sao ngay khi ở trong chăn cũng không hề biết chăn có rận, hắn thực sự đã quá ngu xuẩn rồi.

Khi Mộng Dao Y thay hắn tiếp quản Ôn thị, thân làm thư ký cô ta không giúp đỡ lấy vợ anh một lần, ngược lại còn dẫn đầu làn sóng dắt mũi nhân viên chống đối cô ấy. Còn một việc nữa khiến Ôn Hạo Hiên ‘ghim’ cô ta.

Cô thư kí mà hắn nghĩ vô hại lại dám lấy tư liệu mật bán cho đối thủ, dối trá trong sổ sách, hợp đồng khiến công ty tổn thất gần phá sản. Nhờ cô ta, Mộng Dao Y chật vật lao đao một thời gian đến mức mang bệnh vào người.

Ôn Hạo Hiên không thể không ngừng nhớ đến việc cô ta trêu đùa vợ của mình như nào, cảnh cô ấy khốn đốn, kiệt sức ngày làm việc 20 tiếng kể cả khi ho ra máu cô vẫn vắt lực của mình tiếp tục nghĩ đến thôi chỉ một từ phẫn nộ cũng không đủ hình dung.

“Ra ngoài! Đừng để tôi gọi bảo vệ lên làm việc với cô!”

Cô thư ký không phục, một lý do chính đáng để bị đuổi cũng không có, cô ta không phục chút nào nhưng đối mặt với cái ánh mắt sắc lẹm không nể tình kia cô ta đành uỷ khuất cụp đuôi.

“Thư ký trưởng vào đây!”



Sáng sớm ngày ra Ôn tổng đi làm còn sớm hơn nhân viên mang một bộ mặt đen xì đít nồi cũng cũng không bằng chào ngày làm việc mới khiến cho cả tầng ai nấy cũng đều thấp thỏm, không có chuyện gì gấp đều tránh hắn như tránh tà.

Người xui xẻo chọn làm vật tế là cô trợ lý thư ký rồi, chắc sẽ không dâng cả bà lên nữa chứ? Đừng mà bà có tuổi rồi, bảo hiểm còn chưa đủ năm để hưởng.

“Tuyển lại trợ lý thư ký đi, lần này tôi sẽ đích thân phỏng vấn, còn nữa liên hệ với nhà thiết kế, tôi muốn may lễ phục cho cuộc phỏng vấn sắp tới!”

“Vẫn liên hệ với nhà thiết kế cũ phải không ạ?”

“Không, lần này tôi muốn một người khác!”

Ôn Hạo Hiên quả quyết lên tiếng, nghĩ đến người nào đó tim của hắn liền mềm ra, chất giọng cũng ôn hoà hơn.

... oOo...

Mộng Dao Y như thói quen dậy từ 6 giờ sáng, đồng hồ sinh học này được cô duy trì từ khi biết Ôn Hạo Hiên không có thói quen ăn sáng, nên cô cố gắng dậy sớm hơn giờ hắn đi làm, chuẩn bị ít điểm tâm nhẹ, đồ uống nóng cho hắn.

Nhưng cũng có vài điều thay đổi ví dụ như Mộng Dao Y không còn gặp ác mộng ám ảnh như trước nữa, giấc ngủ đã sâu hơn, có lẽ vướng mắc đã biến mất, tâm đã thanh thản, quá khứ quay trở về không còn đi theo lỗi lầm chết người kia cho nên cô cảm thấy không có gì phải chột dạ nữa cả.

Thương hiệu của Mộng Dao Y vừa mới thành lập, có quá nhiều thứ phải sắp xếp để vào quy củ, việc tìm kiếm khách hàng và đưa sản phẩm đến gần hơn với công chúng là mục tiêu phía trước.

Màn ra mắt thành công vừa rồi cũng khiến cho nhiều khách hàng tiềm năng để ý đến hoặc cũng không ngoại trừ trường hợp họ nể nang địa vị và gia thế đằng sau cô.

Mộng Dao Y thở dài, vế phía sau rất có khả năng.

“Mộng tổng, Ôn thị liên hệ muốn mời chúng ta thiết kế âu phục riêng của Ôn tổng cho cuộc phỏng vấn Bussiness Weeks.

Mộng Dao Y nhíu mày ngừng động tác mình đang làm dở, BW là tạp chí doanh nghiệp, người nổi tiếng có tầm ảnh hưởng trên thế giới trong các ngành tài chính, kinh doanh, đầu tư. Ôn Hạo Hiên vinh dự được tạp chí bình chọn là doanh nhân tiêu biểu nhất năm, họ sẽ có buổi phỏng vấn riêng trước hàng triệu người công chúng.

Thiết kế riêng cho buổi phỏng vấn tầm cỡ đó…

Phải biết rằng đó là cơ hội trời ban.

Nhưng Ôn Hạo Hiên…

Bán cầu trái và bán cầu phải đang cãi nhau, một mặt đang ra lệnh cho cô cần phải giữ lý trí, một mặt chẳng thể kiểm soát nổi sự cám dỗ. Nếu cứ tiếp tục gần hắn thì trái tim cô cần phải chịu bao nhiêu thương tổn bao nhiêu vết sẹo mới đủ?

“Mộng tổng?”

Trợ lý phải chờ mất gần một ngày để có câu trả lời xác nhận của sếp.

Cô lập tức liên hệ, phản hồi với bên Ôn thị.

“Ôn tổng, bên Poem đang chờ ngài để lấy mẫu tham khảo và số đo của ngài!”



“Đến tiệm bánh BG mua macaron và trà nóng Lavender về mời khách, phải nhớ bắt buộc là ở tiệm bánh BG

“Dạ…À vâng!”

Macaron? Trà Lavender? Yêu cầu kỹ vậy sao? Từ khi nào Ôn tổng hiếu khách như vậy? Đối phương quan trọng đến thế sao? Ngài ấy còn biết khẩu vị của người ta nữa?

Đột ngột đổi nhà thiết kế khác, thư ký trưởng lúc đầu không nghĩ gì quá nhiều, nhưng nhìn biểu hiện ngoài mặt sốt sắng gấp gáp từ cấp trên bà hơi ngờ ngợ điều gì đó.

Một nam nhân để ý những cái tiểu tiết như thế là minh chứng rằng đang quan tâm để ý người ta.

Thì ra tâm trạng chiều nắng mai mưa cũng có lý do cả nhỉ.

Ôn Hạo Hiên bước chân nhanh vào phòng chờ, hai tay bận rộn chỉnh lại tóc và cà vạt. Một hành động chẳng hề giống hắn chút nào.

“Xin lỗi để em chờ…”

“À vâng không việc gì, Ôn tổng cũng bận rộn mà!”

Mọi tế bào bên trong như đang nhảy múa, sự thổn thức và mong đợi đang gặm nhấm trái tim hắn nhưng sự thất vọng lại tàn nhẫn quật ngửa hắn.

“Mộng tổng không đến sao?”

Thay cho Mộng Dao Y, người con gái tên là Lan Yên Nhi trợ lý thiết kế sẽ đến đây họp mặt công việc.

Mục đích ở đây đơn giản chỉ là muốn tham khảo phong cách, sở thích ý kiến của khách hàng và lấy số đo trực tiếp, công việc chỉ đơn giản vậy thôi không nhất thiết phải đích thân tổng giám đốc phải ra mặt nhưng e chừng đối phương không chịu hợp tác thì cô phải làm sao?

“Tôi là người đã yêu cầu chính Mộng tổng thiết kế riêng âu phục cho tôi. Con người tôi rất kỹ tính trong cái ăn cái mặc cho nên hi vọng quý công ty có thể sắp xếp để người làm việc trực tiếp đến gặp mặt tôi trao đổi.

“Ôn tổng, thực ra chuyện này…”

“Tôi sẽ đặt hẹn tuỳ theo lịch trống của Mộng tổng, đảm bảo sẽ không mất quá nhiều thời gian hay làm phiền cô ấy!”

Ôn Hạo Hiên nói nghe có vẻ thoả hiệp nhưng sao Lan Yên Nhi vẫn cảm thấy hắn đang cố ý làm khó người khác thế? Nhưng cô có thể nói gì được đây, người ta là đối tác lớn, là nhân vật tầm cỡ, hắn ta chịu mặc đồ chưa có tên tuổi của bọn họ chính là cơ hội trời cho. Công ty vừa kiếm được miếng vừa có lấy tiếng mà không mất quá nhiều công sức.

Thư ký trưởng mua bánh về thì người bên Poem cũng đã đi mất, bà sợ sệt cho rằng mình làm lỡ ý tốt của sếp, thấp thỏm mà đi vào.

“Ôn tổng những thứ này…” Giải quyết thế nào bây giờ?

Ôn Hạo Hiên phiền muộn ngẩng lên, nhìn bánh và trà được bày ra mong mỏi có người thưởng thức chúng, hắn không khỏi thở dài đầy tiếc nuối.

“Đem đi đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK