Trên chiếc giường màu ga xám xịt cùng chiếc chăn bông to sụ cùng màu đều phát huy sự ấm áp trùm lấy người con gái nhỏ. Rèm cửa trong phòng được kéo xuống đảm bảo không quá chói mắt khó chịu cho người ngủ. Bên cạnh bàn trà gần đó đốt một lọ nến thơm nhỏ.
Rất thơm…rất dễ chịu.
Mộng Dao Y chậm chạp ngồi dậy, trong phòng không quá tối để che tầm nhìn.
Cô không dám nghĩ rằng mình sẽ quay lại nơi này càng không nghĩ mình có thể nằm trên chiếc giường này mà ngủ yên.
Mộng Dao Y…mày đã qua đời ở trên chiếc giường này!
Sự áp bức không tên đè nén lên lồng ngực, bản năng nói rằng cô cần phải bỏ trốn, cô không muốn ở đây chút nào!
Đúng vậy rời khỏi đây…
Mộng Dao Y lững thững xuống giường, cô bình tĩnh chỉnh lại trang phục rồi nhẹ mở cửa ra ngoài.
Chào đó cô là tiếng đổ vỡ đinh tai, lơ mơ nghe được tiếng thở dài bất lực của người nam nhân.
Bước chân vô thức hướng về nơi ồn ào đó.
Khói mù đột nhiên ùa ra từ cửa bếp, mùi khét xông vào mũi, Ôn Hạo Hiên bất ngờ kêu lên một tiếng.
Mộng Dao Y bước nhanh vào, khung cảnh hỗn loạn lộn xộn hoàn toàn không lọt vào mắt, cô chỉ để ý đến khuôn mặt đang nhăn lại vì đau, bàn tay đỏ ửng run rẩy đang bốc hơi.
“Anh đang làm cái gì thế hả?”
Mộng Dao Y lao đến, mở vòi nước, tự kiểm tra nhiệt độ rồ mới kéo tay hắn xả dưới dòng nước lạnh.
“Để yên tay ở đấy!”
Mộng Dao Y bận rộn chạy ra ngoài tìm hộp y tế, không quá khó khăn để tìm ra, cô thuần thục lấy thuốc trị bỏng, dùng khăn sạch thấm bàn tay của Ôn Hạo Hiên, kéo hắn ra ghế sofa bôi thuốc.
Sáng nay Ôn Hạo Hiên dậy rất sớm, nổi hứng muốn vào bếp nấu cho cô ấy bữa sáng. Hắn lần đầu làm chuyện bếp núc, ngây thơ nghĩ chỉ cần làm theo công thức trên mạng thì ít nhất cũng sẽ không đến nỗi nào.
Giờ nhìn vào bãi chiến trường thực sự muốn phỉ nhổ bản thân, không nấu ra thứ ăn được còn tự làm mình bị thương.
“Hy vọng không bị phồng rộp!” Mộng Dao Y không biết âm giọng của mình lúc này mềm mỏng như nào, rót vào tai người đàn ông giống như mật ngọt khiến người ta khát nước không thôi.
Hôm qua cô mất khống chế mà bật khóc, xả giận lên hắn hôm nay lại vì hắn bị bỏng mà bày ra dáng vẻ sốt sắng lo lắng đó. Hắn muốn đun nước sôi hơn nữa!
“Đau quá Y Y…xót lắm!”
“Không được rồi, đi viện thôi!”
Ôn Hạo Hiên giữ chặt Mộng Dao Y, bên ngoài vẫn bận diễn ra vẻ mặt đau như sắp chết nhưng trong lòng không ngừng nở hoa. Vết thương có tí tẹo như thế, hắn không ngại vứt mặt mũi đàn ông mà ăn vạ cô.
“Không cần đâu, em thổi giúp tôi là được, đây là lần đầu tôi nấu ăn, vẫn còn bỡ ngỡ, lần sau sẽ làm tốt hơn!”
Yêu cầu trẻ con như thế, Mộng Dao Y cứ như bị bỏ bùa nghe theo hắn, cẩn thận vừa bôi thuốc vừa thổi cho hắn.
Hết thảy mọi chuyện liên quan đến Ôn Hạo hiên, Mộng Dao Y không giữ nổi tỉnh táo, một từ yêu hoàn toàn không đủ diễn tả tình cảm cô dành cho hắn.
Nhưng vì hi sinh quá nhiều nên chẳng lẽ cô phải tiếp tục quen với nó sao?
“Y Y?”
“Thứ lỗi cho tôi vì hành động hôm qua, có lẽ vì men rượu tôi cũng không tỉnh táo lắm! Tôi không có ý thù địch với anh, nhưng cũng không thể hoà hoãn làm bạn với anh. Nếu nghĩ đến cảm nhận của tôi, xin anh đừng ích kỷ vượt qua ranh giới như thế!”
Không khí im lặng nặng nề bao trùm, tiếng hít thở hai bên đều cố gắng đè nén thấp nhất.
Ít nhất em cũng thử nhìn vào mắt tôi mà nói chứ.
Ngoài trời bất chợt đổ mưa, rì rào và ồn ào, nặng nề gõ trái tim của họ.
Nếu cô ngẩng lên mặt đối mặt, cô sẽ không bỏ lỡ ánh mắt của đối phương nhuốm đượm sự cầu xin và bất lực.
Ngay cả mức bạn bè hắn cũng không được phép chạm tới. Cái người tên Ôn Hạo Hiên, cô tàn nhẫn mà phủi ra khỏi cuộc đời cô, không một chút thương hại, không một cơ hội nào dành cho hắn.
Hắn rất muốn biện hộ, rất muốn quỳ xuống cầu xin cô tha thứ nhưng đầu lưỡi chỉ giỏi cứng lại, thân thể vô dụng bất động không thể làm trò trống gì.
Cho đến cuối cùng, bóng dáng người con gái ấy rời khỏi, hắn vẫn duy trì sự hèn nhát.
“Thật ngu ngốc, thật vô dụng…”
Ôn Hạo Hiên bắt đầu mất kiểm soát, hắn vò đầu, dần dần tự đánh mình, làm bản thân bị thương, những đồ đạc trong tầm mắt tự nhiên cũng chịu trận, nếu không phải căn hộ cách âm tốt có lẽ hàng xóm bên cạnh sẽ báo cảnh sát vì nghi có ẩu đả bên trong.
Trút giận đến mệt, không biết từ lúc nào máu từ cánh tay chảy dọc đến đầu ngón tay rỉ xuống sàn.
Bên trong lẳng lặng bị nghiền nát, những hi vọng và thổn thức đã sụp đổ và quay lưng, hắn đã không thể cứu vãn được nữa sao?
Y Y em không hiểu cho anh ư? Nếu thiếu em, anh chẳng khác nào hồn ma sống giữa địa ngục trần gian nay.
“Y Y…Y Y của anh…”
Ôn Hạo Hiên chỉ biết lẩm bẩm cái tên đó, hắn thất thiểu tiến về phía phòng ngủ.
Ga gối hôm qua nằm đã được cô ấy trải lại một cách gọn gàng, nến thơm thổi tắt giờ đã lạnh.
Mộng Dao Y rất yêu thích các loại nến thơm, khi dọn đồ đến nhà hắn, cô có hẳn một bọc chỉ đựng nến thơm riêng, đêm tân hôn cũng đặc biệt dùng, nhưng Ôn Hạo Hiên lại buông lời ghét bỏ, khó chịu, mãi về sau hắn mới nhận thức ra những loại nến thơm cô lấy làm yêu thích đã không còn xuất hiện trong nhà nữa.
Hắn không thấy phiền phức, cũng không ghét loại đồ vật này chỉ là hắn muốn đay nghiến mọi thứ về Mộng Dao Y mà thôi. Ngay cả chuyện nhỏ như vậy hắn cũng chấp nhặt, nếu đổi lại là cô, hắn sẽ phỉ nhổ hận loại người này đến thấu xương.
Ôn Hạo Hiên đốt lại nến, ánh lửa nhỏ xinh đẹp hiện ra hi vọng có thể giảm bớt không khí lạnh lẽo, hắn nhanh chóng leo lên giường, cố gắng nhấm nháp hơi ấm dư vị còn sót lại từ cô như là thứ để vỗ về bản thân.
Hôm qua hắn lợi dụng cô ngủ say, nắm lấy tay cô suốt đêm, tiết trời rét cắt da thịt hắn ngồi dưới đất vẫn cảm thấy ấm áp hơn lúc này, kể cả phải gục ngủ xuống thành giường với tư thế kỳ quái hắn vẫn có giấc mộng đẹp vì có hơi thở của cô ở bên. Là lần hiếm hoi, khi trùng sinh trở về mà không có ác mộng hành hạ.
Ôn Hạo Hiên khép hờ đôi mắt, vết thương ở cánh tay rỉ máu như tiêm phải thuốc tê, nơi hắn đau rốt cục cũng không phải ở đây.
Giống như đêm qua, xin hãy để hắn nhìn về ảo tưởng đó, những hình ảnh về cô gái nhỏ nhắn lúc nào cũng quấn tạp dề, thơm mùi thức ăn nhà, trước khi hắn ra cửa, lời nói yêu đều bật ra từ đôi môi ngọt ngào ấy.
Hắn đã có một giấc mơ đẹp mà không có sự cho phép của cô.
Rất thơm…rất dễ chịu.
Mộng Dao Y chậm chạp ngồi dậy, trong phòng không quá tối để che tầm nhìn.
Cô không dám nghĩ rằng mình sẽ quay lại nơi này càng không nghĩ mình có thể nằm trên chiếc giường này mà ngủ yên.
Mộng Dao Y…mày đã qua đời ở trên chiếc giường này!
Sự áp bức không tên đè nén lên lồng ngực, bản năng nói rằng cô cần phải bỏ trốn, cô không muốn ở đây chút nào!
Đúng vậy rời khỏi đây…
Mộng Dao Y lững thững xuống giường, cô bình tĩnh chỉnh lại trang phục rồi nhẹ mở cửa ra ngoài.
Chào đó cô là tiếng đổ vỡ đinh tai, lơ mơ nghe được tiếng thở dài bất lực của người nam nhân.
Bước chân vô thức hướng về nơi ồn ào đó.
Khói mù đột nhiên ùa ra từ cửa bếp, mùi khét xông vào mũi, Ôn Hạo Hiên bất ngờ kêu lên một tiếng.
Mộng Dao Y bước nhanh vào, khung cảnh hỗn loạn lộn xộn hoàn toàn không lọt vào mắt, cô chỉ để ý đến khuôn mặt đang nhăn lại vì đau, bàn tay đỏ ửng run rẩy đang bốc hơi.
“Anh đang làm cái gì thế hả?”
Mộng Dao Y lao đến, mở vòi nước, tự kiểm tra nhiệt độ rồ mới kéo tay hắn xả dưới dòng nước lạnh.
“Để yên tay ở đấy!”
Mộng Dao Y bận rộn chạy ra ngoài tìm hộp y tế, không quá khó khăn để tìm ra, cô thuần thục lấy thuốc trị bỏng, dùng khăn sạch thấm bàn tay của Ôn Hạo Hiên, kéo hắn ra ghế sofa bôi thuốc.
Sáng nay Ôn Hạo Hiên dậy rất sớm, nổi hứng muốn vào bếp nấu cho cô ấy bữa sáng. Hắn lần đầu làm chuyện bếp núc, ngây thơ nghĩ chỉ cần làm theo công thức trên mạng thì ít nhất cũng sẽ không đến nỗi nào.
Giờ nhìn vào bãi chiến trường thực sự muốn phỉ nhổ bản thân, không nấu ra thứ ăn được còn tự làm mình bị thương.
“Hy vọng không bị phồng rộp!” Mộng Dao Y không biết âm giọng của mình lúc này mềm mỏng như nào, rót vào tai người đàn ông giống như mật ngọt khiến người ta khát nước không thôi.
Hôm qua cô mất khống chế mà bật khóc, xả giận lên hắn hôm nay lại vì hắn bị bỏng mà bày ra dáng vẻ sốt sắng lo lắng đó. Hắn muốn đun nước sôi hơn nữa!
“Đau quá Y Y…xót lắm!”
“Không được rồi, đi viện thôi!”
Ôn Hạo Hiên giữ chặt Mộng Dao Y, bên ngoài vẫn bận diễn ra vẻ mặt đau như sắp chết nhưng trong lòng không ngừng nở hoa. Vết thương có tí tẹo như thế, hắn không ngại vứt mặt mũi đàn ông mà ăn vạ cô.
“Không cần đâu, em thổi giúp tôi là được, đây là lần đầu tôi nấu ăn, vẫn còn bỡ ngỡ, lần sau sẽ làm tốt hơn!”
Yêu cầu trẻ con như thế, Mộng Dao Y cứ như bị bỏ bùa nghe theo hắn, cẩn thận vừa bôi thuốc vừa thổi cho hắn.
Hết thảy mọi chuyện liên quan đến Ôn Hạo hiên, Mộng Dao Y không giữ nổi tỉnh táo, một từ yêu hoàn toàn không đủ diễn tả tình cảm cô dành cho hắn.
Nhưng vì hi sinh quá nhiều nên chẳng lẽ cô phải tiếp tục quen với nó sao?
“Y Y?”
“Thứ lỗi cho tôi vì hành động hôm qua, có lẽ vì men rượu tôi cũng không tỉnh táo lắm! Tôi không có ý thù địch với anh, nhưng cũng không thể hoà hoãn làm bạn với anh. Nếu nghĩ đến cảm nhận của tôi, xin anh đừng ích kỷ vượt qua ranh giới như thế!”
Không khí im lặng nặng nề bao trùm, tiếng hít thở hai bên đều cố gắng đè nén thấp nhất.
Ít nhất em cũng thử nhìn vào mắt tôi mà nói chứ.
Ngoài trời bất chợt đổ mưa, rì rào và ồn ào, nặng nề gõ trái tim của họ.
Nếu cô ngẩng lên mặt đối mặt, cô sẽ không bỏ lỡ ánh mắt của đối phương nhuốm đượm sự cầu xin và bất lực.
Ngay cả mức bạn bè hắn cũng không được phép chạm tới. Cái người tên Ôn Hạo Hiên, cô tàn nhẫn mà phủi ra khỏi cuộc đời cô, không một chút thương hại, không một cơ hội nào dành cho hắn.
Hắn rất muốn biện hộ, rất muốn quỳ xuống cầu xin cô tha thứ nhưng đầu lưỡi chỉ giỏi cứng lại, thân thể vô dụng bất động không thể làm trò trống gì.
Cho đến cuối cùng, bóng dáng người con gái ấy rời khỏi, hắn vẫn duy trì sự hèn nhát.
“Thật ngu ngốc, thật vô dụng…”
Ôn Hạo Hiên bắt đầu mất kiểm soát, hắn vò đầu, dần dần tự đánh mình, làm bản thân bị thương, những đồ đạc trong tầm mắt tự nhiên cũng chịu trận, nếu không phải căn hộ cách âm tốt có lẽ hàng xóm bên cạnh sẽ báo cảnh sát vì nghi có ẩu đả bên trong.
Trút giận đến mệt, không biết từ lúc nào máu từ cánh tay chảy dọc đến đầu ngón tay rỉ xuống sàn.
Bên trong lẳng lặng bị nghiền nát, những hi vọng và thổn thức đã sụp đổ và quay lưng, hắn đã không thể cứu vãn được nữa sao?
Y Y em không hiểu cho anh ư? Nếu thiếu em, anh chẳng khác nào hồn ma sống giữa địa ngục trần gian nay.
“Y Y…Y Y của anh…”
Ôn Hạo Hiên chỉ biết lẩm bẩm cái tên đó, hắn thất thiểu tiến về phía phòng ngủ.
Ga gối hôm qua nằm đã được cô ấy trải lại một cách gọn gàng, nến thơm thổi tắt giờ đã lạnh.
Mộng Dao Y rất yêu thích các loại nến thơm, khi dọn đồ đến nhà hắn, cô có hẳn một bọc chỉ đựng nến thơm riêng, đêm tân hôn cũng đặc biệt dùng, nhưng Ôn Hạo Hiên lại buông lời ghét bỏ, khó chịu, mãi về sau hắn mới nhận thức ra những loại nến thơm cô lấy làm yêu thích đã không còn xuất hiện trong nhà nữa.
Hắn không thấy phiền phức, cũng không ghét loại đồ vật này chỉ là hắn muốn đay nghiến mọi thứ về Mộng Dao Y mà thôi. Ngay cả chuyện nhỏ như vậy hắn cũng chấp nhặt, nếu đổi lại là cô, hắn sẽ phỉ nhổ hận loại người này đến thấu xương.
Ôn Hạo Hiên đốt lại nến, ánh lửa nhỏ xinh đẹp hiện ra hi vọng có thể giảm bớt không khí lạnh lẽo, hắn nhanh chóng leo lên giường, cố gắng nhấm nháp hơi ấm dư vị còn sót lại từ cô như là thứ để vỗ về bản thân.
Hôm qua hắn lợi dụng cô ngủ say, nắm lấy tay cô suốt đêm, tiết trời rét cắt da thịt hắn ngồi dưới đất vẫn cảm thấy ấm áp hơn lúc này, kể cả phải gục ngủ xuống thành giường với tư thế kỳ quái hắn vẫn có giấc mộng đẹp vì có hơi thở của cô ở bên. Là lần hiếm hoi, khi trùng sinh trở về mà không có ác mộng hành hạ.
Ôn Hạo Hiên khép hờ đôi mắt, vết thương ở cánh tay rỉ máu như tiêm phải thuốc tê, nơi hắn đau rốt cục cũng không phải ở đây.
Giống như đêm qua, xin hãy để hắn nhìn về ảo tưởng đó, những hình ảnh về cô gái nhỏ nhắn lúc nào cũng quấn tạp dề, thơm mùi thức ăn nhà, trước khi hắn ra cửa, lời nói yêu đều bật ra từ đôi môi ngọt ngào ấy.
Hắn đã có một giấc mơ đẹp mà không có sự cho phép của cô.