• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng là Trắc phi, chỉ là một người đã gả, một người chưa xuất giá, Tiết Ngải chính là đối thủ của Trang Nhược Thủy, cho nên việc Trang Nhược Thủy mỉa mai Tiết Ngải ở đây cũng không khó hiểu.

Tiết Ngải vẫn như thế, lời nói tốt xấu gì cũng nhận, không phản bác, thậm chí còn không tức giận, điều này khiến lời vừa rồi của Trang Nhược Thủy như đánh vào bông, hoàn toàn không gây tổn thương.

“Thì ra Tiết Tam tiểu thư lại có tầm nhìn thoáng như vậy, mai sau ngươi và ta đều là gái chung chồng, ta làm tỷ tỷ, không ngại chỉ bảo ngươi một chút, làm Trắc phi của Thái Tử, không phải chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp là đủ. Cái dáng vẻ ngu ngơ này của ngươi, chỉ sợ rất khó khiến cho Thái Tử vui vẻ, thật uổng phí thủ đoạn của Tiết tướng.” Trang Nhược Thủy nhìn Tiết Ngải, chờ mong có thể nhìn thấy một chút sự khuất nhục, hoặc là không cam lòng, hoặc là phẫn nộ, cái gì cũng được. Đáng tiếc, nàng không thấy được gì, đôi mắt của Tiết Ngải sâu tựa lòng giếng, một vùng nước đọng.

Cái tính tình đầu gỗ này khiến cho Trang Nhược Thủy thấy không thú vị. Ban đầu nàng còn vô cùng đề phòng Tiết Ngải, dù sao gia thế của Tiết gia mạnh hơn nàng, lại xinh đẹp hơn nàng, còn trẻ tuổi hơn nàng, nếu được Thái Tử yêu chiều, cuộc sống của nàng sẽ cũng rất khó khăn. Nhưng mà thấy dáng vẻ hiện tại của Tiết Ngải, nàng nực cười vì sự lo lắng của mình. Với cái tính này, cho dù có dung mạo xinh đẹp, Thái Tử cũng sẽ không thấy hứng thú. Nam nhân ư, rốt cuộc chỉ thích con gái tình thú một chút.

Trang Nhược Thủy vừa đi, Tiết Ngải còn chưa kịp bước đã bị Đại tỷ Tiết Oánh quở trách một trận. Nàng đã nghe rất nhiều lời như vậy, đơn giản chỉ là: “Ngươi là con gái Thừa tướng, làm vậy sẽ khiến phụ thân mất mặt.” bla bla, dù sao lần nào cũng vậy, căn bản không có ý tưởng gì khác. Nhưng nếu mình phản bác, Đại tỷ sẽ lại nói: “Ngươi là con gái Thừa tướng, không biết nhẫn nại sẽ khiến phụ thân có thêm kẻ thù chính trị.” bla bla, dù sao bất kể mình nói thế nào Đại tỷ đều có thể kiếm chuyện với mình, không thì làm sao thể hiện ra sự uy phong của nàng ấy được? Mẫu thân đổ việc không có con trai lên đầu mình, Đại tỷ cũng vậy.

Tiết Oánh quở trách muội muội xong: “Còn không mau đi vào với ta, lỡ đâu mẫu thân lo lắng.”

“Vâng, Đại tỷ.” Tiết Ngải theo sau Tiết Oánh, vừa đi đến cửa liền gặp được Phùng Tĩnh Tô đi tới, hai người vội vàng thi lễ.

Phùng Tĩnh Tô đứng yên: “Thì ra là Tiết Đại tiểu thư và Tiết Tam tiểu thư.” Ánh mắt của nàng nhìn về Tiết Ngải: “Dù gì Tam tiểu thư cũng là tẩu tẩu* tương lai của ta, Đại tiểu thư, ta có mấy lời riêng muốn nói với Tam tiểu thư, không biết có được không?”

* Tẩu tẩu: chị dâu theo cách gọi của Trung Quốc.



Sao Tiết Oánh có thể từ chối? “Công chúa khách khí rồi, chỉ là Tam muội nhà ta không hiểu chuyện, nếu có sai chỗ nào, mong Công chúa thứ lỗi. Thần nữ thay Tam muội xin lỗi trước.”

Phùng Tĩnh Tô khoát tay: “Đại tiểu thư không cần thi lễ.”

Tiết Oánh quay đầu, ném cho Tiết Ngải một ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới rời đi. Tiết Ngải thấy bóng dáng Tiết Oánh đã khuất mới chậm rãi ngẩng đầu: “Thần nữ bái kiến Vân Dật Công chúa.” Vừa nói vừa khom người thi lễ.

Phùng Tĩnh Tô đỡ lấy cánh tay của nàng, đỡ nàng dậy, nguy hiểm hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”

Mặt Tiết Ngải ửng hồng, nhìn xung quanh một chút, thấy không có người ngoài ở gần, lúc này mới gọi nhỏ một tiếng: “Tô tỷ tỷ.”

Phùng Tĩnh Tô hướng tai lại gần một chút: “Gọi lại một tiếng, ta không nghe rõ.”

Không nghe rõ còn muốn mình gọi lại? Tiết Ngải đành phải nói lại Tô tỷ tỷ, lúc này Phùng Tĩnh Tô mới thỏa mãn gật đầu.

“Hai năm không gặp, ngươi giả bộ càng ngày càng tốt.” Phùng Tĩnh Tô hiểu Tiết Ngải, nàng không phải con mèo nhỏ, mà là một con hồ ly nhỏ, cực kỳ giảo hoạt.

Tiết Ngải chớp mắt: “Ta… quá mức nhạy bén thì không tốt.” Mình ẩn nhẫn như vậy đương nhiên phải có nguyên nhân, chỉ là nguyên nhân này không thể nói với bất cứ người nào, chỉ có thể cất giấu ở trong lòng.

“Bình thường Tiết Oánh cũng khi dễ ngươi như thế?” Phùng Tĩnh Tô biết hoàn cảnh của Tiết Ngải ở nhà không dễ chịu, nhưng cũng không nghĩ tới ngay cả tỷ tỷ cũng sẽ khi dễ nàng.

“Vẫn… vẫn ổn.” Tiết Ngải ngẩng đầu một chút, duỗi tay ra giật nhẹ ống tay áo của Phùng Tĩnh Tô: “Tô tỷ tỷ không giận chó đánh Đại tỷ có được không?”

Bộ dáng cầu khẩn cẩn thận này dĩ nhiên sẽ là nơi trút gánh nặng của bao người, Phùng Tĩnh Tô thấy rất thú vị, nhịn không được mà đưa tay ra nhéo mũi nàng: “Bộ dáng này của ngươi lừa được bao người rồi?”

“Người ta năn nỉ ngươi thật lòng.” Tiết Ngải có chút nóng nảy, nàng không muốn Phùng Tĩnh Tô tính kế Tiết Oánh, dù nàng không có tình cảm với người tỷ tỷ này, nhưng nàng cũng không hận thù gì.

“Ta vừa mới hồi cung, sẽ không làm nhiều hành động như thế, ngươi yên tâm.” Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy Thúy Điệp đi ra, liền biết thời gian đã sắp hết, nàng giữ chặt tay Tiết Ngải, vỗ vỗ: “Ta đã trở về.”



Câu nói này khiến cho cái mũi của Tiết Ngải nghẹt một chút, nàng dùng sức gật đầu: “Ta biết.”

Hai người kẻ trước người sau trở lại trong điện, yến hội vẫn còn tiếp tục, các tiểu thư đến phô diễn tài nghệ đều được Hoàng Hậu ban thưởng. Tiết Chỉ cũng đã gảy một khúc tì bà, được Hoàng Hậu ban thưởng, là một trâm cài ngọc, viên ngọc trai tỏa sáng lấp lánh ở phía trên, nhìn là biết đó là đồ tiến cống cao cấp.

Tiết Chỉ nhìn thấy Tiết Ngải đã về, cố ý cầm trâm cài tóc khoe ra trước mặt Tiết Ngải: “Đồ trang sức trong cung đúng là khác thật, có tiền cũng không mua được ngọc trai này ở bên ngoài. Nhưng Tam muội tương lai là Trắc phi của Thái Tử, tất nhiên sẽ không thiếu mấy cái này.”

Tiết Nhược ngồi ở một bên che miệng cười khẽ: “Mấy lời này của Nhị tỷ hơi khó nghe rồi. Ngươi nhìn yến hội hôm nay xem, Hoàng Hậu nương nương đã nhìn Tam tỷ cái nào đâu? Có thể thấy được nếu Tam tỷ muốn làm con dâu nhà Hoàng gia, vẫn phải cố gắng một chút mới được.”

Tiết Ngải cười cười: “Nhị tỷ và Tứ muội nói đúng.”

Cái người không biết tức giận này làm cho Tiết Chỉ và Tiết Nhược không biết nói gì khác. Từ nhỏ đến lớn đều là thế này, mỗi lần các nàng châm chọc khiêu khích, hay là châm ngòi ly gián, Tiết Ngải cũng đều không có bất kỳ phản ứng gì, cái gì cũng nhận, sau đó… cũng không còn sau đó.

“Bây giờ đang ở trong cung, các ngươi nói chuyện như vậy không sợ người khác chê cười ư?” Bất kể Phan thị có thích Tiết Ngải hay không cũng không muốn hai thứ nữ mỉa mai nàng, vô duyên vô cớ bị cười nhạo.

Thấy mẹ cả lên tiếng, Tiết Chỉ và Tiết Nhược cũng không dám nói nhiều. Tiết Nghệ nhỏ tuổi nhất, tâm tư cũng đơn thuần nhất, luôn luôn chỉ nhìn không nói đối với trường hợp này, làm một người tàng hình, ngược lại còn làm người ta bớt lo hơn.

Sau khi cung yến kết thúc, quan gia nữ quyến lần lượt rời đi, Phùng Tĩnh Tô cũng về tới Thận Hòa cung của mình. Ban đêm, sau khi Tiểu Châu và Tiểu Đóa cùng hầu hạ nàng tắm rửa xong cũng yên lặng lui xuống, nàng ngồi bên mép giường, nhìn nến đỏ rực cháy, trong đầu tái hiện lại lần thứ nhất gặp Tiết Ngải.

Nàng lớn hơn Tiết Ngải hai tuổi, lúc nàng chín tuổi đã học tập tại thư viện Phi Diệp Tân mấy năm, bất kể là mắt nhìn người hay nhìn tình thế đều tốt hơn đứa bé chín tuổi rất nhiều. Võ công cũng đạt được một chút thành tựu, đi trên tường chỉ là chuyện nhỏ. Nàng ở trong thư viện đã lâu, khi trở lại Hoàng cung liền không nhịn được mà vụng trộm đi ra ngoài. Đại nội cao thủ trong Hoàng cung vẫn luôn canh gác, nhưng lại để một tiểu cô nương chín tuổi lọt ra ngoài.

Nàng đi dạo trên đường, sau đó nhìn thấy một cô nương tuy gầy gò nho nhỏ lại rất xinh đẹp bị một cô nương lớn tuổi hơn răn dạy. Nàng nghe một lúc, có vẻ nguyên nhân là tiểu cô nương làm mất bạc, bị đại cô nương khiển trách một trận. Sau đó đại cô nương mang theo tiểu cô nương rời đi, nàng đứng tại chỗ cũng chẳng biết đi đâu, lúc còn chưa quyết định được, phát hiện tiểu cô nương kia đã quay lại. Tiểu cô nương đi vào cửa hàng điểm tâm, không lâu sau đã ôm ra một bọc điểm tâm rất lớn, sau đó có hai tên ăn mày nhỏ đi tới, lấy đi điểm tâm trong tay tiểu cô nương. Hiển nhiên, sự tình này không phải xuất hiện lần đầu, tiểu cô nương không giao tiếp quá nhiều với tên ăn mày, nhưng động tác lại cực kỳ ăn ý.

Tiểu cô nương chia điểm tâm, dường như gấp gáp trở về, lúc quay người lại lại vô ý đụng trúng người Phùng Tĩnh Tô. Phùng Tĩnh Tô là người luyện võ, nàng không sao cả, tiểu cô nương thì ngược lại, bị ngã dập cả mông. Phùng Tĩnh Tô vừa định hỏi tiểu cô nương có sao không, tiểu cô nương lại nhận ra Phùng Tĩnh Tô đã nhìn thấy hết thảy những gì vừa xảy ra. Nàng ấy đứng lên, xoa xoa cái mông bị đau, vỗ vỗ bụi trên váy: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi đừng nói chuyện vừa rồi ra ngoài nha?” Đôi mắt to tròn kia tựa như biết nói chuyện, Phùng Tĩnh Tô nhìn thoáng qua thôi đã không thể quên được.

“Vì sao?” Hiếm khi người lạnh lùng như Phùng Tĩnh Tô lại đi trêu chọc nhóc con thế này.

“Bởi vì…” Tiểu cô nương cắn môi, đôi mắt to xinh đẹp đảo quanh: “Bởi vì ta sẽ bị người nhà mắng.”



“Nhưng không phải ngươi không sợ sao?” Phùng Tĩnh Tô buồn cười, cô nương nhỏ như vậy đã học gạt người.

Tiểu cô nương thoáng sửng sốt, giả bộ đáng thương chực khóc: “Tiểu tỷ tỷ, ngươi giúp ta một chút thôi có được không? Nếu bị người nhà biết sẽ cực kỳ phiền phức, ta rất sợ.”


Cuối cùng, Phùng Tĩnh Tô cũng gật đầu. Thật ra nàng cũng không muốn nói ra, chẳng qua chỉ trêu chọc cô nhóc chút xíu thôi.


Về sau, khi Phan thị đưa các con gái tiến cung, hình như cũng là cung yến, nàng biết tiểu hồ ly gạt người này tên Tiết Ngải, là Tam tiểu thư của Tướng phủ. Mà Tiết Ngải cũng biết tiểu tỷ tỷ khiến mình năn nỉ nửa ngày trời lại là Vân Dật Công chúa. Biết rõ thân phận của nhau, hai người đều xấu hổ đôi chút. Nhưng mà Phùng Tĩnh Tô lớn hơn hẳn hai tuổi, lại học tập ở thư viện Phi Diệp Tân đã lâu, dư sức đối phó với tiểu hồ ly này. Sau đó tiểu hồ ly trở thành Tiểu Ngải của Phùng Tĩnh Tô, mà Phùng Tĩnh Tô cũng thành Tô tỷ tỷ của tiểu hồ ly.


Phùng Tĩnh Tô mất mẹ từ thuở nhỏ, tình thân trong Hoàng cung mờ nhạt, trong kinh thành này, người có thể để cho Phùng Tĩnh Tô lo lắng cũng chỉ có mấy người mà thôi, tiểu hồ ly kia chính là một trong số đó. Từ đó, mỗi năm về sau, khi Phùng Tĩnh Tô trở về đều lén lút đi thăm tiểu hồ ly một chút, hai người trò chuyện, cãi nhau ầm ĩ một lúc, mặc dù không dám làm ra tiếng vang quá lớn, nhưng cảm giác lén lén lút lút này làm cho cả hai người vô cùng nghiện.


Năm ngoái, Phùng Tĩnh Tô không trở về nước, lại nhận được tin Hoàng Đế chỉ hôn tiểu hồ ly làm Trắc phi của Thái Tử, lúc ấy, nàng chỉ cảm thấy tin tức rất bất ngờ, cũng không có gì không thể chấp nhận. Nhưng suốt một tháng sau đó, nàng thường xuyên thất thần lúc luyện công, cũng bởi vì vậy mà bị sư phụ Giang Phong Mẫn đuổi đánh.


Nàng trở về, nhưng không thấy được tiểu hồ ly kia nữa, chỉ còn lại một con mèo nhỏ ngờ nghệch. Phùng Tĩnh Tô biết mục đích của Tiết Ngải khi làm như vậy, nàng chỉ không rõ tại sao Tiết Ngải lại có mục đích này. Nhưng mà dù sao đi chăng nữa, tiểu hồ ly của mình, mình nhất định phải kéo về.


Lúc Tiết Ngải về nhà đã là rất muộn, sau khi tắm rửa, nàng nằm ở trên giường, nghĩ đến việc hôm nay được gặp Phùng Tĩnh Tô, nghĩ đến bộ dáng của Phùng Tĩnh Tô khi nàng ấy nắm lấy cánh tay của mình, muốn mình gọi là Tô tỷ tỷ, nghĩ đến mức nàng không nhịn được mà nở nụ cười. Trùm chăn lên người, cười đến mức run rẩy toàn thân, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cười vui vẻ đến thế.


Tô tỷ tỷ nói nàng ấy đã trở về, đúng, nàng ấy đã thật sự trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK