* Đứng ngoài hóng kịch, càng kịch tính càng kích thích.
“Theo lời của nương nương thì Vân Dật Công Chúa thật sự muốn đối mặt với Hoàng Hậu nương nương ư?” Giọng nói của Uông thị tràn đầy sự mơ hồ, Hoàng Hậu là người lớn nhất ở Hậu cung, ngay cả Vương quý phi cũng chỉ có thể âm thầm chống lại Hoàng Hậu, còn chưa thấy đường thắng. Một cô Công Chúa nho nhỏ sao lại có dũng khí lớn đến vậy?
“Vậy thì không hẳn. Chí ít hiện tại Vân Dật Công Chúa cũng khá an phận. Nhưng mà Hoàng Hậu âm thầm ra tay mấy lần, không chỉ không đạt được mục đích mà còn bị thiệt vài phần. Nếu mà Vân Dật Công Chúa luôn luôn ở trong cung thì cũng không sao, thế nhưng hiện tại trong tay nàng lại có lệnh bài xuất cung do Hoàng Thượng ban cho, nghe nói thường xuyên chạy ra ngoài cung, việc này khá là phiền toái. Hậu cung không để ý nhiều đến chuyện trên tiền triều, Hoàng Hậu nương nương cũng rất khó để khống chế nàng." Uông Chiêu Viện dừng một chút: "Nghe nói hai ngày trước Vân Dật Công Chúa đến yến hội của Minh Hinh Trưởng Công Chúa lấy được chút danh tiếng, sau khi trở về còn bị Hoàng Hậu nương nương gọi đến khiển trách một trận."
Tiết Chỉ bĩu môi: "Dì, yến hội lần trước, Vân Dật Công Chúa không chỉ giúp Tam muội đoạt danh tiếng, nàng còn đưa hết đồ trang sức được Trưởng Công Chúa thưởng cho Tam muội, thật sự khiến cho thanh danh Tam muội lừng lẫy một lần."
"Chính là cái Tam muội đầu gỗ của ngươi sao?" Ngay cả Uông Chiêu Viện ở lâu trong thâm cung cũng biết thanh danh khó nghe của Tiết Ngải.
"Không phải nàng thì còn ai nữa ạ?" Tiết Chỉ chế giễu.
Uông Chiêu Viện nhìn về phía Uông thị: "Tỷ tỷ, nghe nói ở nhà Tam tiểu thư cũng không được sủng ái."
Uông thị gật đầu: "Chính vì như vậy, ta mới không rõ tại sao Vân Dật Công Chúa lại chọn trúng nàng."
"Nếu mà như thế thì bản cung đã hiểu." Uông Chiêu Viện nâng tách trà lên uống một ngụm: "Đơn giản là đồng bệnh tương liên* thôi."
* Chung hoàn cảnh thì sẽ thấu hiểu nhau.
Uông thị nghĩ nghĩ: "Nương nương, nghe nói sau khi Vân Dật Công Chúa trở về thì rất được sủng ái."
Uông Chiêu Viện cười nói: "Nếu thật sự được sủng ái thì sẽ không lộ liễu như vậy, chẳng qua chỉ là nịnh hót mà thôi. Hơn nữa, nàng là Công Chúa không còn mẹ đẻ, sao có thể được sủng ái? Thế lực khắp nơi trong cung đều coi nàng như quân cờ để thăm dò động tĩnh của người khác thôi. Chờ đến khi thăm dò xong rồi thì quân cờ này cũng sẽ bị phế đi."
Uông thị nghe xong thì cảm thấy kinh sợ, tướng phủ lục đục với nhau cả ngày đã rất nguy hiểm, không ngờ so với trong cung, thật sự là tiểu vu gặp đại vu*, không đáng nhắc tới.
* Phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn, ngụ ý giống câu ‘núi cao còn có núi cao hơn'.
"Nương nương, trong cung phức tạp như vậy, nương nương nhất định phải cẩn thận một chút mới được."
Uông Chiêu Viện giữ chặt tay tỷ tỷ: "Tỷ tỷ yên tâm, bây giờ ta có một Công Chúa, không có Hoàng Tử, các nàng vẫn chưa chú ý đến nơi này của ta." Nói đến đây, nàng cũng thở dài: "Tương lai Công Chúa đều phải gả ra ngoài, chờ đến khi Minh Hinh đến tuổi chỉ cưới, đoán chừng ta cũng sẽ không được yên ổn. Thế nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau, ít nhất thì ta vẫn được yên ổn thêm mấy năm."
Tiết Chỉ thấy hai người trò chuyện về thế cục hậu cung, bất mãn nói: "Dì, Tam muội ỷ có Vân Dật Công Chúa nâng đỡ, bây giờ rất có danh tiếng, Chỉ nhi có chút ghen tỵ."
Uông Chiêu Viện biết Tiết Chỉ muốn Minh Hinh Công Chúa ra ngoài cùng nàng ta nhiều một chút, làm thế cũng khiến nàng ta có được thanh danh.
"Chỉ nhi, biểu muội ngươi khác Vân Dật Công Chúa, thứ nhất là nàng khá trầm tĩnh, không thích mấy thứ náo nhiệt kia, thứ hai, nàng không có lệnh bài do Hoàng Thượng ban, không thể xuất cung tùy ý." Mặc dù lời này không nói rõ, nhưng ý tứ trong lời nói chính là Tiết Chỉ không hiểu chuyện.
Uông thị vội vàng nói: "Chỉ nhi không hiểu chuyện, làm khó nương nương rồi. Nàng cũng không có tâm tư gì khác, chỉ là nhìn thấy Tam tiểu thư có người che chở nên sinh lòng ghen tị thôi. Nương nương cũng biết, Nghệ nhi thích yên tĩnh, không thích có mặt trong mấy dịp này, mấy tỷ muội khác cũng chỉ chú ý đến Chỉ nhi, nàng chỉ có một mình Minh Hinh Công Chúa là biểu muội ruột thịt." Thân làm nương, đương nhiên phải giúp nữ nhi nói vài tiếng, miễn cho Uông Chiêu Viện có ác cảm với Tiết Chỉ.
"Bản cung hiểu suy nghĩ của Chỉ nhi. À, bản cung mới có một bộ mặt nạ Xích Kim Mã Não, bản cung thấy bộ dáng xinh đẹp, phù hợp với mấy cô nương trẻ tuổi, vậy cho Chỉ nhi đi. Cô nương xinh đẹp đương nhiên phải mang trang sức phù hợp." Uông Chiêu Viện liếc qua cung nữ bên cạnh, cung nữ lập tức lui xuống, không lâu sau đã cầm cái khay đi lên, trên khay là một bộ mặt nạ Xích Kim Mã Não.
Uông thị từ chối vài câu, thấy Uông Chiêu Viện thực sự muốn cho, đành phải để Tiết Chỉ nhận lấy.
"Chỉ nhi cảm ơn dì!" Tiết Chỉ cực kỳ vui mừng. Nàng ta luôn tự hào về dung mạo, thích nhất quần áo đẹp và trang sức quý báu. Nhất là được thưởng trong cung, nếu mang ra bên ngoài thì còn có thể thừa cơ thể hiện mối quan hệ trong cung của mình.
Uông thị và Tiết Chỉ cứ ngồi đó đến trước giờ cơm trưa, Uông Chiêu Viện mời hai người ở lại dùng cơm trưa, Uông thị nói trong nhà còn có việc, dẫn Tiết Chỉ rời đi.
Sau khi hai người rời đi, cung nữ tiến đến dọn trà. Thiếp thân cung nữ của Uông Chiêu Viện cũng là cung nữ lớn lên theo nàng từ thuở nhỏ, Di Tâm nghĩ: "Nương nương, lần này Đại tiểu thư đến đây để nhờ ngài giúp việc kết hôn của Tiết Nhị tiểu thư sao?"
Uông Chiêu Viện ngồi hơn nửa ngày nên hơi mệt mỏi, lúc này tựa ở bên trên gối mềm: "Bản cung thấy có vẻ nàng cũng chẳng gấp việc kết hôn. Tỷ tỷ cũng biết, lấy thân phận thứ nữ của Chỉ nhi mà muốn gả làm chính phi Hoàng Tử thì khó biết bao nhiêu, việc này chỉ là lý do mà thôi, thế mà Chỉ nhi lại tưởng thật, rốt cuộc vẫn là trẻ người non dạ." Nàng đỡ lấy đầu mình, dường như không quá dễ chịu.
Di Tâm tiến đến, cẩn thận xoa bóp đầu giúp nàng: "Nói như vậy, Đại tiểu thư đến đây vì Vân Dật Công Chúa sao?"
"Dù sao thì tỷ tỷ vẫn quan tâm đến địa vị của mình tại tướng phủ. Phan thị không thể sinh nhi tử, nếu như tỷ tỷ sinh được con trai thì hẳn là sẽ được nhấc lên bình thê, đến lúc đó, Chỉ nhi sẽ có thân phận đích nữ, mới có hi vọng gả làm chính phi Hoàng Tử. Nhưng mà…" Uông Chiêu Viện đổi tư thế: "Đã nhiều năm rồi mà bụng tỷ tỷ vẫn không có động tĩnh, hi vọng cũng không lớn. Nếu lúc này mà gả Tiết Tam tiểu thư đi, trong tay Phan thị có hai nữ nhi có tương lai, lại có thân phận chính thê, sợ là cuộc sống của tỷ tỷ sẽ không quá dễ chịu. Tưởng thị vẫn còn trẻ, nếu để cho nàng sinh được con trai thì tỷ tỷ sẽ phải đối địch hai mặt." Phận phụ nữ, ai mà không phải tranh đấu trong cửa đại trạch?
Nếu tình cảnh của Uông thị không được tốt thì chẳng lẽ tương lai của mình sẽ được quang minh sao?
Người tranh đấu trong cung càng ngày càng nhiều, thủ đoạn ác hơn, lòng ai mà không run sợ?
Tiết Chỉ được ban thưởng, vừa trở về đã ra ngoài khoe khoang với khuê mật. Uông thị lắc đầu, nữ nhi của mình bây giờ không có lòng dạ gì, nếu giữ nguyên tính tình này vào trong Hoàng gia thì sẽ có một kết cục đẹp sao?
Lúc chạng vạng tối, Tiết Chỉ trở về, vừa vào cửa đã bĩu môi, hiển nhiên là tức giận.
"Nhị tiểu thư nhà ta làm sao đây?" Uông thị đùa nàng ta.
"Nương, hôm nay ta ra ngoài, các tiểu thư gặp ta cứ nghe ngóng chuyện của Tam muội. Ta còn nghe nói Minh Kỳ Trưởng Công Chúa muốn đón Tam muội qua chơi vì lần trước Tam muội đã bị thương, lần này đúng là Tam muội đã xoay người, lớp vải lót mặt mũi đều kiếm đủ." Nàng ta hứng thú bừng bừng mà đi khoe khoang đồ trang sức, kết quả là lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người Tiết Ngải, không có lấy một người chú ý đến trang sức nàng ta mang, việc này khiến cỗ lửa trong lòng bị rót một gáo nước lạnh, lạnh xuyên tim!
"Chỉ nhi. Bây giờ Tam tiểu thư danh tiếng chính thịnh, ngươi tuyệt đối không được đối đầu với nàng, nếu không thì người bị thiệt sẽ là ngươi." Uông thị biết nữ nhi có tính tình gì, nhanh chóng cảnh cáo nàng ta.
“Chẳng lẽ ta còn sợ nàng sao?” Tiết Chỉ không phục. Người bị giẫm dưới chân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có thể ngồi ở trên đầu mình?
“Dĩ nhiên là không sợ, nhưng ngươi không nên can thiệp vào. Chỉ nhi, sẽ có người không chịu được khi Tam tiểu thư được sủng ái hơn ngươi, ngươi hiểu chưa?” Uông thị nhanh chóng cảnh tỉnh nữ nhi.
Tiết Chỉ nghĩ nghĩ, đột nhiên cười: “Nữ nhi hiểu rồi.”
Người ngứa mắt Tiết Ngải nhiều hơn Tiết Chỉ chính là Tiết Oánh, tỷ tỷ ruột của Tiết Ngải. Vị Đại tiểu thư này gần đây đi ra ngoài đều gặp tình huống giống hệt Tiết Chỉ, đi tới đâu cũng có người hỏi thăm Tiết Ngải, nàng ta còn không thể thể hiện ra rằng mình là người không kiên nhẫn, đành phải tươi cười mà trả lời những câu hỏi kia vô số lần.
Thật ra, là Tiết Chỉ, hay là Tiết Oánh cũng không quá quen với Tiết Ngải. Bình thường Tiết Ngải luôn cúi đầu khi đi lại ở nhà, thực sự không đáng để các nàng hao tổn ánh mắt.
Thanh danh vang dội của Tiết Ngải trong kinh thành không chỉ khiến các tiểu thư kinh động mà còn vang đến tận trong cung. Mấy ngày gần đây, Thái Tử Phùng Nghiệp luôn luôn nhớ đến tên của Tiết Ngải trong lúc lơ đãng, cũng chỉ nhớ đến, không nói thêm gì. Nhưng mà nhắc nhiều lần, Trang Nhược Thủy hiểu, sợ là Tiết Ngải đã tiến vào trái tim Thái Tử, là người hắn nhớ nhung.
Hoàng Hậu đã nói, Tiết Ngải chỉ là một cái bình hoa, để trưng là được. Bây giờ cái bình hoa này không chỉ có được cái danh tài nữ, mà còn đoạt thanh danh này từ muội muội Trang Nhược Vân của nàng. Rất khó để nói rằng Tiết Ngải không cố ý nâng mình lên, chèn ép địch. Thủ đoạn của Tiết Tam tiểu thư này thật sự đáng gờm! Giả vờ ngây ngốc nhiều năm như vậy để lừa tất cả mọi người.
Trang Nhược Thủy cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết. Tiết Ngải này chẳng phải bình hoa mà là một gốc hoa ăn thịt người xinh đẹp.
Phùng Tĩnh Tô nghe nói hôm nay Minh Kỳ Trưởng Công Chúa muốn đón Tiết Ngải đến phủ làm khách, nàng rất muốn đi cùng. Thế nhưng hôm nay là sinh nhật Đức phi, mặc dù không có yến hội tưng bừng nhưng Hoàng Thượng vẫn cố ý đến ngồi một lát, ban thưởng rất nhiều. Đức phi vào cung sớm, mặc dù ít khi ra ngoài nhưng lại bởi vì không tranh không đoạt trong hậu cung, nhân duyên không tệ, rất được Hoàng Thượng tôn trọng.
Đợi đến khi Hoàng Thượng rời đi, Đức phi tiễn mấy phi tần đến tặng lễ xong thì đã không còn sớm. Lúc này Phùng Tĩnh Tô mới vụng trộm chạy tới, trò chuyện cùng người phụ nữ như mẹ ruột của nàng. Đây là lần sinh nhật mà Đức phi vui vẻ nhất trong nhiều năm qua, bởi vì có Phùng Tĩnh Tô bên cạnh. Đức phi uống chút rượu, có lẽ là đã lớn tuổi, bà không thể uống quá nhiều, dựa vào người Phùng Tĩnh Tô nói liên miên lải nhải rất nhiều chuyện năm xưa. Có vui vẻ cũng có không vui, nhưng bất kể chuyện gì, nhân vật chính vĩnh viễn đều là mẹ đẻ Lý tiệp dư của Phùng Tĩnh Tô.
Phùng Tĩnh Tô cứ ngồi lắng nghe, nàng đã không còn ấn tượng gì với mẹ đẻ, rất nhiều chuyện đều nghe được từ Đức phi. Mẹ đẻ nàng hẳn là một người rất dịu dàng, kính cẩn nghe người bề trên, nhân từ với người phía dưới, toàn tâm toàn ý, chưa từng hai lời với khuê mật Đức phi. Đức phi nói, khi đó, trong hậu cung này, người mỗi ngày nàng ngóng trông không phải Hoàng Thượng mà là Lý tiệp dư. Rất nhiều năm sau khi Lý tiệp dư qua đời, lòng bà đã hoàn toàn khô héo, cũng may còn có Phùng Tĩnh Tô, đứa con của Lý tiệp dư là toàn bộ hi vọng của Đức phi.
Nói xong lời cuối cùng, Đức phi đã lệ rơi đầy mặt. Phùng Tĩnh Tô ở bên cạnh cẩn thận khuyên, mãi đến khi Đức phi ngủ thiếp đi. Nàng giao Đức phi cho cung nữ, tâm tình phức tạp mà rời An Khang Điện. Thấy sắc trời không còn sớm, nàng cũng không biết lúc này xuất cung có thể đưa Tiết Ngải về nhà hay không, nhưng không đi thì cũng không yên lòng.
Buổi chiều, Tiết Ngải được xe ngựa của Minh Kỳ Trưởng Công Chúa phủ đón đi, ngồi nói chuyện phiếm cùng Trưởng Công Chúa, còn mang theo thùng nước rồi dẫn Trưởng Công Chúa ra vườn sau tưới hoa. Trưởng Công Chúa rất vừa mắt với bộ dáng nhu thuận hiểu chuyện của Tiết Ngải ngày hôm đó, hôm nay hai người nói chuyện riêng, Tiết Ngải thông minh lanh lợi, khéo léo hiểu lòng người, nhưng tính tình lại quái dị, vừa mới bắt đầu nói chuyện với Trưởng Công Chúa còn hơi câu nệ, về sau quen thuộc rồi thì thi thoảng lại có ý đồ xấu, chọc cho Trưởng Công Chúa cười đến mức không khép được miệng.
“Còn tưởng rằng ngươi là nha đầu khéo léo, thì ra lại là chú khỉ con!” Trưởng Công Chúa gọi người mang điểm tâm lên: “Khỉ con, nhìn xem ngươi thích ăn cái nào? Ta sai phòng bếp làm nhiều một chút, cho ngươi mang về phủ ăn.”
Tiết Ngải đoán ý của Trưởng Công Chúa, chọn lấy hai loại, Trưởng Công Chúa lập tức phân cho phòng bếp đi làm.
“Khó trách Vân Dật thích ngươi, lão thái thái như ta nhìn ngươi cũng thích.” Trưởng Công Chúa cười nói.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tiết Ngải nghe thấy chữ ‘thích' thì lại đỏ mặt. Mặc dù nàng biết chữ ‘thích' Trưởng Công Chúa nói không giống chữ ‘thích’ trong tưởng tượng của nàng, nhưng tim nàng vẫn nhảy cẫng, cứ xem như lừa mình dối người cũng tốt.
Cả một buổi chiều, Tiết Ngải đều chơi với Trưởng Công Chúa, đến trước giờ cơm tối, Tiết Ngải đứng dậy cáo từ. Trưởng Công Chúa muốn phần cơm, Tiết Ngải lại nói về nhà quá muộn thì không tốt. Đây là quy củ trong cao môn đại hộ, không phải quan hệ cực kỳ thân cận thì các tiểu thư không thể tùy tiện dùng cơm tại nơi khác. Lúc này, Trưởng Công chúa mới sai người sắp xếp xe ngựa đưa Tiết Ngải trở về, lúc gần đi đưa rất nhiều lễ vật và bánh ngọt Tiết Ngải thích, đoán chừng phải chất đầy nửa cái xe ngựa, Tiết Ngải thụ sủng nhược kinh muốn từ chối, cung nữ quản sự bên người Trưởng Công Chúa nói: “Nếu Tam tiểu thư cảm thấy bối rối thì sau này cứ làm khách lâu dài ở phủ Công Chúa, đã lâu lắm rồi chưa thấy Trưởng Công Chúa vui vẻ đến thế đâu.”
Tiết Ngải khom người một cái: “Phiền tỷ tỷ chuyển lời cho Trưởng Công Chúa, nếu có thời gian thì ta sẽ thường xuyên quấy rầy, Trưởng Công Chúa không chê ta ầm ĩ mới tốt.”
Cung nữ cười gật đầu, đây quả là cô nương thông minh.
Tiết Ngải lên xe ngựa, rời Trưởng Công Chúa phủ. Trên đường đi, Tiết Ngải thấy nhiều lễ vật như vậy thì khẽ thở dài một cái. Lần này mình tận lực lấy lòng Trưởng Công Chúa, mặc dù chủ ý là khuấy động thế cục kinh thành, thế nhưng lợi dụng một lão nhân chân thành đối đãi với mình, nàng vẫn còn thấy tội lỗi. Xem ra sau này phải đến chơi với Trưởng Công Chúa nhiều hơn nữa, xem như mình bồi tội đi.
Đi đường một hồi, nàng phát giác có gì đó không đúng. Lộ trình đến Trưởng Công Chúa phủ mặc dù không ngắn, nhưng cũng sẽ không đi xa như vậy với phải. Mộng An cũng cảm thấy không ổn, vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài: “Tiểu thư, đây không phải đường hồi phủ!”
Sắc trời bên ngoài dần tối xuống, cảnh sắc không ngừng rút lại thậm chí chẳng phải đường đi trong thành, mà là từng dãy rừng cây.
“Đã ra khỏi thành rồi!” Tiết Ngải cấp tốc suy luận địa điểm.
“Xa phu mau dừng xe!” Mộng An hô hào, đồng thời nhấc màn xe trước mặt lên. Xa phu trước mặt đã không phải người phu xe lúc các nàng lên, ngay cả y phục cũng không giống, xa phu này không bận tâm đến Mộng An đang kêu la, ngược lại còn liều mạng quật ngựa, hai con ngựa chạy nhanh chóng.
Xe ngựa đột nhiên tăng tốc khiến hai chủ tớ lập tức bị văng ra phía sau. Mộng An đứng lên: “Tiểu thư, ngài sao rồi?”
Tiết Ngải vất vả mà đứng lên: “Ta không sao.” Nàng nhìn khung cảnh đang nhanh chóng rút lại phía ngoài cửa xe, suy nghĩ xem cơ hội sống sót nếu nhảy xuống là bao nhiêu.
“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mộng An gấp đến mức sắp khóc.
Tiết Ngải rút một cây trâm trên đầu ra, nắm ở trong tay chậm rãi đến gần xa phu trước từng cú xóc nảy của xe ngựa. Mộng An hiểu mục đích của Tiết Ngải, bị dọa không dám lên tiếng, cũng chầm chậm bò lên phía trước, nàng muốn bảo vệ tiểu thư nhà mình.
Tiết Ngải đã leo đến phía sau xa phu, giơ lên cây trâm dùng sức cắm vào sau lưng xa phu. Rốt cuộc thì nàng quá yếu, dùng hết sức cũng chỉ cắm được cây trâm vào một tấc*. Máu tươi chảy xuống thuận theo tay nàng.
* 10cm.
Xa phu bị đau, quay lại chộp lấy Tiết Ngải muốn ném ra ngoài. Cũng may Mộng An liều mạng nắm lấy Tiết Ngải, Tiết Ngải mới không bị rơi xuống. Nhưng mà giày vò như thế, con ngựa bắt đầu chạy chệch hướng. Xa phu nhanh chóng khống chế xe ngựa, Tiết Ngải thừa cơ đâm xa phu thêm một nhát.
Xa phu nhịn đau dừng xe ngựa lại, Tiết Ngải và Mộng An không đợi xe ngựa dừng lại, vừa nhảy xuống xe ngựa đã chạy đi.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Hai cô nương vừa chạy vừa hô to.
Mộng An biết sức hai người chắc chắc không thể địch nổi xa phu, nàng liều mạng ngăn xa phu đang đuổi theo lại, để Tiết Ngải có thể chạy xa thêm chút nữa.
Tiết Ngải quay đầu nhìn một cái, sau đó cũng chạy đi không ngoảnh lại. Nàng hiểu rằng bây giờ không phải lúc để già mồm, nếu như hai người trình diễn tiết mục ‘muốn chết cùng chết', vậy thì chắc chắn sẽ phải chết hết ở chỗ này!
Nàng chạy không được bao xa, xa phu đằng sau đã đuổi đến. Lòng nàng lạnh một nửa, xem ra Mộng An đã lành ít dữ nhiều. Trong tay nàng còn có cây trâm vừa mới dùng để đâm xa phu, lúc này nàng kề cây trâm vào trên cổ mình, cho dù chết, nàng cũng không thể chịu nhục.
“Tam tiểu thư, vốn dĩ không muốn mạng ngươi, thế nhưng ngươi lại không biết nghe lời.” Phía sau xa phu có hai lỗ máu, lúc này đau đến nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt cực kỳ dữ tợn, Tiết Ngải bị dọa tới mức run tay.
“Ai phái ngươi đến giết ta?”
Xa phu cười lạnh: “Biết thì có làm được gì? Ngươi sắp phải chết. Nhìn ngươi xinh đẹp như thế, cứ vậy mà chết thì chẳng phải đáng tiếc sao?” Hắn chạy tới muốn bắt Tiết Ngải, bị Tiết Ngải linh hoạt né tránh.
“Người thuê ngươi cho ngươi bao nhiêu bạc, ngươi thả ta, tướng phủ còn cho ngươi nhiều hơn.” Tiết Ngải bắt đầu biết được lợi hại.
Xa phu gật đầu: “Nói không sai. Thế nhưng Tiết tướng sẽ không bỏ qua cho ta.” Hắn lập tức nhào tới, Tiết Ngại lại chạy trốn, mặc dù né tránh nhưng lại bị xa phu tóm được chân, bị kéo ngã trên mặt đất.
“Cứu mạng!” Tiết Ngải cảm thấy mình thật sự chạy không thoát. Nàng rất không cam tâm, chính mình mới đi bước đầu tiên đã bị giết, Tô tỷ tỷ phải làm sao?
“Tô tỷ tỷ, cứu với!” Tiết Ngải thấy xa phu nhào về phía mình, nàng rất cố gắng né tránh, không đến thời điểm cuối cùng, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha hi vọng một cách dễ dàng.
Ngay tại thời khắc nguy cấp, đột nhiên xuất hiện một người chạy về phía các nàng, một người thiếu niên áo trắng. Thiếu niên chạy đến bên cạnh, dứt khoát cầm xa phu lên quẳng xuống đất. Bản thân xa phu đã bị thương, cú ném này càng khiến cho hắn choáng váng. Thiếu niên tiến lên kéo Tiết Ngải: “Tiết Tam tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
Cánh tay Tiết Ngải bị trầy chút da, còn lại không có việc gì lớn. Nàng sửa sang lại quần áo bị xốc xếch, thấy rõ thiếu niên trước mặt, cúi người thi lễ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Phượng Tam công tử.”
Thiếu niên áo trắng là Tam thiếu gia Phượng gia Phượng Vạn Cơ. Hắn vội vàng đáp lễ: “Tam tiểu thư không cần đa lễ. Đại tỷ của ta ở trên xe ngựa đằng kia, ta đi qua cùng ngươi.” Mặc dù hắn còn trẻ tuổi nhưng dù sao cũng là nam tử, hôm nay sắc trời đã muộn, rốt cuộc cũng không tiện lắm.
“Ta còn có một nha hoàn…” Tiết Ngải muốn đi tìm Mộng An.
“Tam tiểu thư không cần phải lo lắng, ta nhìn thấy nha hoàn của ngươi nên mới tìm tới. Nàng không sao cả, cũng đang ở chỗ của Đại tỷ ta.”
Lúc này Tiết Ngải mới yên tâm. Phượng Vạn Cơ dìu nàng đến gần xe ngựa Phượng gia, xa xa đã nhìn thấy nữ tử áo trắng lo lắng đứng chờ bên cạnh xe ngựa, thấy Tiết Ngải bình an vô sự, nữ tử áo trắng mới an tâm mỉm cười.
Phượng Thiên Tư tiến lên phía trước đỡ lấy Tiết Ngải: “Tiết Tam tiểu thư phải sợ hãi rồi.”
Tiết Ngải lắc đầu: “Đa tạ Phượng Đại tiểu thư và Phượng Tam công tử.”
Sắc trời đã tối, tất cả mọi người đều không tiện nói nhiều. Phượng Vạn Cơ lúc này mới trói xa phu đang bị ngất kia thật chặt. Một đoàn người lên xe ngựa, kể cả chiếc xe ngựa của Trưởng Công Chúa phủ cũng được người của Phượng gia mang về thành.
Trong xe ngựa, Tiết Ngải xem xét thương thế của Mộng An, Mộng An chỉ bị xa phu hất ra, cũng không bị thương gì, nhìn thấy Tiết Ngải lên xe ngựa, nàng tiến tới ôm tiểu thư nhà mình rồi khóc. Tiết Ngải vỗ vỗ vai của nàng, an ủi vài câu để Mộng An ngừng khóc.
Phượng Thiên Tư luôn ngồi cạnh cũng không xen vào nói chuyện. Nàng là người thông minh tuyệt đỉnh, mặc dù nàng chỉ thấy được một chút việc ngày hôm nay nhưng đã có thể đoán ra kha khá. Dưới thế cục này, tiền căn hậu quả không quan trọng, quan trọng là Tiết Ngải không thể về nhà với bộ dạng này, kể cả không có gì phát sinh thì thanh danh Tiết Ngải cũng bị hủy mất. Thanh danh nữ tử thật sự yếu ớt như thế, không thể chịu một chút tổn thương nào.
Xe ngựa đi đến cửa thành, lao vào thành trước khi cửa đóng lại. Đến một nơi yên lặng, xe ngựa dừng lại, Tiết Ngải khó hiểu nhìn Phượng Thiên Tư.
Phượng Thiên Tư nói: “Tam tiểu thư đừng trách, với tình thế này của ngươi thì không thể về thẳng nhà. Là ta tự mình quyết định, mời người giải quyết cục diện trước mắt giúp ngươi.” Dứt lời, nàng nhấc màn xe lên, Phùng Tĩnh Tô chui vào.
Phùng Tĩnh Tô nhìn thấy bộ dáng đầu tóc rối bời của Tiết Ngải thì biết đã xảy ra chuyện, nàng cũng không hỏi mà gật đầu với Phượng Thiên Tư trước tiên: “Ân tình hôm nay của Phượng gia, Tĩnh Tô nhớ kỹ.” Không phải phong hào Vân Dật Công Chúa, mà là dùng tên của mình, đủ để thấy được sự coi trọng của Phùng Tĩnh Tô đối với việc này.
Phương Thiên Tư cười nói: “Công Chúa quá lời. Tiết Tam tiểu thư bị dọa, Công Chúa phải hao tổn tâm trí trấn an nàng rồi. Hôm nay ta ra thành làm việc cùng Tam đệ, không nên về muộn, cáo từ như vậy. Chuyện hôm nay, người Phượng gia tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với người ngoài, Công Chúa và Tiết Tam tiểu thư cứ yên tâm.”
Phùng Tĩnh Tô gật đầu. Nàng ôm Tiết Ngải xuống xe ngựa, đặt lại vào trong xe ngựa của Trưởng Công Chúa phủ, Mộng An cũng đi theo lên xe ngựa. Xe ngựa của Phượng gia rời đi, Phùng Tĩnh Tô đặt phu xe kia bên trên càng xe, nàng tự đánh xe đi đường nhỏ chạy về cửa sau Trưởng Công Chúa phủ.
Ban đầu, khi Minh Kỳ Trưởng Công Chúa nghe nói xe ngựa đưa Tiết Ngải vẫn chưa về đến đã cảm thấy kì lạ, khi đang muốn phái người đi tra thì người gác cửa sau đến báo, Vân Dật Công Chúa đưa Tiết Tam tiểu thư tới.
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa lập tức biết được đã có chuyện xảy ra. Bà giao cho cung nữ quản sự Lăng Hương đi nhắc nhở người gác cửa sau, ngàn vạn lần phải ngậm miệng lại.
Lúc này, Phùng Tĩnh Tô đã đỡ Tiết Ngải đi xuống, Trưởng Công Chúa vừa thấy bộ dáng Tiết Ngải thì tim đập lỡ một nhịp, bà là nữ tử, đương nhiên biết nữ tử sợ cái gì nhất.
“Vân Dật, chuyện này… Có chuyện gì xảy ra thế?” Bà nhanh chóng lệnh cho người giữ cửa canh gác thật nghiêm, không cho bất cứ ai tùy tiện xông vào.
“Cô mẫu thứ tội, Tiểu Ngải bị bắt cóc trên đường, trước mắt không thể trở về nhà, Vân Dật chỉ có thể tự quyết định đưa nàng đến nơi này của ngài.”
Phùng Tĩnh Tô đỡ Tiết Ngải ngồi xuống ghế. Tiết Ngải giấu đi cánh tay bị trầy xước: “Điện hạ, thần nữ không bị sao hết, chỉ có một vết thương nhỏ mà thôi.”
Trưởng Công Chúa vuốt mái tóc rối bời của Tiết Ngải: “Đứa nhỏ ngốc, ngươi còn an ủi ta làm gì?” Bà vừa sắp xếp người đi Tiết phủ báo tin, nói mình cực kỳ thích Tiết Ngải, muốn nàng ở Trưởng Công Chúa phủ một đêm, ngày mai sẽ đưa người trở về. Vừa sai người cầm thuốc trị thương đến cho Tiết Ngải và Mộng An, sau đó lại sai cung nữ quét dọn phòng khách sạch sẽ để Tiết Ngải ở.
Trưởng Công Chúa nhìn Phùng Tĩnh Tô: “Vân Dật, ngươi phải hồi cung.” Phùng Tĩnh Tô là Công Chúa, ban đêm nhất định phải hồi cung. Nhưng Trưởng Công Chúa nhìn dáng vẻ của Phùng Tĩnh Tô thì hẳn là không muốn hồi cung lắm. Bà mặc kệ Phùng Tĩnh Tô có lý do gì, nếu Công Chúa tự ý không hồi cung chính là phạm vào kỵ húy, bà không thân cận với Phùng Tĩnh Tô, dù sao cũng không thường gặp mặt, nhưng có một số người lại như vậy, dù chỉ mới gặp lần thứ nhất đã thấy hợp ý. Bà rất thích Phùng Tĩnh Tô, không muốn nàng làm chuyện hồ đồ.
“Cô mẫu, đêm nay phiền ngài để mắt đến Tiểu Ngải, lát nữa ta sẽ hồi cung.” Phùng Tĩnh Tô tỏ rõ lập trường.
“Ngươi yên tâm.” Minh Kỳ Trưởng Công Chúa là người từng trải, nhạy bén phát hiện có lẽ hai nha đầu này không chỉ đơn giản là khuê mật. Nhưng bà cũng không nói cái gì, một lão thái thái như bà không nên nhúng tay vào chuyện của người trẻ tuổi.
Tiết Ngải chủ yếu là bị chấn kinh quá độ, khi mới xảy ra chuyện còn không cảm thấy gì, lúc này an toàn thì lại kinh sợ, người nàng cứ run rẩy liên tục, sau khi vào phòng khách, Trưởng Công Chúa lệnh cho người mang nước nóng lên, Phùng Tĩnh Tô muốn đích thân giúp nàng tắm rửa, thế nhưng Tiết Ngải sống chết cũng không chịu, Phùng Tĩnh Tô cũng sợ dọa nàng, đành phải lui ra ngoài.
Thừa dịp này, Phùng Tĩnh Tô đi về phía sau kho củi xem vị xa phu kia. Vết thương trên người xa phu đã bị băng bó cẩn thận, tránh trường hợp hắn chết vì mất quá nhiều máu.
Xa phu đã tỉnh, nghe thấy âm thanh từ cửa phòng củi, hắn chậm rãi mở mắt ra, sao đó hắn run một cái, một cơn gió lạnh thổi vào mặt hắn, hắn cảm giác hơi thở của mình sắp bị đông cứng. Thế nhưng bây giờ là tháng tám, lấy đâu ra gió lạnh?
Phùng Tĩnh Tô đứng ngược sáng, sát ý lạnh lùng trong mắt bị bóng đêm che khuất, khó có thể nhìn rõ.
“Ai phái ngươi đến? Mục đích là gì?” Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, dường như đang nói chuyện phiếm với một người bạn.
Xa phu ngậm miệng không đáp, hắn biết mình sắp chết, rơi vào trong tay những người quyền quý này, chắc chắn phải giao cái mạng quèn ra, đã như vậy, nói ít nói nhiều đều có kết cục giống nhau.
“Không nói phải không?” Phùng Tĩnh Tô đợi một lúc, thấy xa phu không có động tĩnh, nàng không sốt ruột chút nào, thế mà còn cười cười: “Không nói thì thôi, chỉ mong ngươi đừng hối hận.”
Xa phu còn chưa hiểu rõ ý tứ trong lời nói thì hắn đã bị điểm á huyệt, trong miệng còn bị chặn một tấm gỗ. Xa phu không hiểu, đã điểm á huyệt thì sẽ không phát ra tiếng được, tại sao còn phải nhét gỗ vào trong miệng? Nhưng không lâu sau hắn đã hiểu, nhét tấm gỗ vào để tránh hắn tự sát trong quá trình tra tấn.
Biện pháp tra tấn người của Phùng Tĩnh Tô cũng không hề phức tạp, chỉ tóm lấy tay xa phu, bắt đầu đông lạnh từ ngón tay, sau khi đông cứng rồi thì mới bóp, bóp đến khi ngón tay nát ra. Ngay cả xương cốt trong thịt cũng vỡ vụn. Trước tiên là tay, về sau là cổ tay, cánh tay, bắp tay…
Sau khi xa phi phát hiện cả cánh tay mình đều biến thành mảnh vụn dưới đất, thứ hắn cảm nhận được không chỉ là đau đớn mà còn là sợ hãi, cực kỳ sợ hãi. Thật giống như việc hắn trợn trừng mắt nhìn một con dã thú ăn hết mình từng chút một. Quá trình này rất chậm, chậm đến mức đủ để khiến hắn sụp đổ.
“Bây giờ muốn nói không?” Phùng Tĩnh Tô vỗ vỗ tay. Thứ vụn vỡ rơi xuống từ đầu ngón tay nàng đều là cốt nhục của xa phu.
Xa phu liều mạng gật đầu. Phùng Tĩnh Tô lại cười: “Vậy sao? Nhưng hiện tại ta lại không muốn nghe.” Nói xong, nàng lại tóm lấy cái tay còn lại của xa phu.
Khi hai cánh tay đều đã biến thành mảnh vụn trên đất, xa phu đã bị giày vò đến mức hoài nghi nhân sinh. Hắn cảm thấy nữ tử trước mặt chắc chắn không phải người, không ai có thể tàn nhẫn tách rời một người sống như vậy mà mặt không đổi sắc.
Rốt cuộc, Phùng Tĩnh Tô cũng giải huyệt câm của hắn, nhưng không bỏ tấm gỗ trong miệng hắn ra. Xa phu lên tiếng được thì run rẩy toàn thân, phát ra âm thanh thống khổ mà nhân loại không thể có được.
“Ta đoán bây giờ ngươi rất muốn chết, có phải không? Nếu như ta là ngươi, trước khi chết cũng muốn kéo theo cái đệm lưng. Tại sao ngươi phải ở đây chịu khổ, người sai ngươi lại thảnh thơi ở phía sau? Bạc là thứ tốt, nhưng phải còn mạng mới dùng được, ngươi thấy có đúng không?”
Xa phu gật đầu điên cuồng. Hiện tại hắn cũng không còn tỉnh táo lắm. Miếng gỗ trong miệng vừa được lấy ra, hắn đã không chờ kịp mà nói hết những thứ mình biết ra.
Thật ra hắn là người trong đám thổ phỉ trên núi. Không sai, ở quả núi gần kinh thành vẫn có thổ phỉ. Nhóm thổ phỉ này dựa vào mối quan hệ với quan phủ mới có thể sống đến bây giờ. Hàng năm, khu vực xung quanh kinh thành đều sẽ xuất hiện một vài quan viên bị đâm, phụ nữ mất tích, tra tới tra lui cũng chỉ báo là do thổ phỉ gây ra, về sau cũng không hạ văn. Nếu có nhiều bản án thì triều đình sẽ phái quân đội đi diệt phỉ, khu vực xung quanh cũng được yên lành một khoảng thời gian ngắn, không lâu sau thì thổ phỉ sẽ xuất hiện lại, cứ lặp đi lặp lại như vậy mà giằng co.
Thật ra chuyện này là do quan phỉ cấu kết, thứ rõ ràng hơn chính là tiếp tay cho thổ phỉ. Mà người tiếp tay cho thổ phỉ là thống lĩnh phụ trách phòng vệ xung quanh kinh thành, Trang Đại thiếu gia Trang Thiếu Húc.
Trang Thiếu Húc giao cho bọn thổ phỉ nhiệm vụ bắt cóc Tiết Ngải lên núi, chơi chán thì bắt chẹt tướng phủ một số tiền lớn để tiêu, sau đó đi nơi khác trốn một khoảng thời gian rồi trở lại. Thời gian địa điểm đều được Trang Thiếu Húc cung cấp. Vốn dĩ xa phu muốn đánh xe ngựa lên núi, bọn thổ phỉ tiếp ứng ở nơi đó, không ngờ chủ tớ Tiết Ngải lại phát hiện ra sớm, mà lại dám động thủ. Hắn bị thương vẫn muốn mang người về, kết quả lại không may mắn, gặp phải người Phượng gia.
Xa phu nói xong cũng bắt đầu sùi bọt mép, có vẻ không qua khỏi. Người ta cũng đã nói, Phùng Tĩnh Tô không muốn hắn chịu nhiều đau đớn, đưa tay trước ngực hắn ấn xuống một cái, xa phu đã được siêu thoát.
Nàng rời khỏi kho củi, cung nữ quản sự của Trưởng Công Chúa phủ, Lăng Hương, đang đứng tại cửa viện: “Công Chúa, điện hạ lệnh cho nô tỳ tới nhắc ngài một tiếng, đã không còn sớm, ngài nên hồi cung.” Nàng ấy liếc mắt nhìn sang phía kho củi: “Nô tỳ sẽ xử lý tốt chỗ này.”
Phùng Tĩnh Tô gật đầu: “Làm phiền.”
“Đều là chuyện nô tỳ phải làm.” Lăng Hương đưa Phùng Tĩnh Tô ra cửa sau Trưởng Công Chúa phủ, sau đó mới trở về.
Nàng ấy còn chưa trở về phục mệnh Trưởng Công Chúa, Phùng Tĩnh Tô đã về đến phòng khách của Tiết Ngải.
Trong phòng khách, Tiết Ngải đã tắm rửa xong, giờ phút này đang quấn chăn mà ngồi ở trên giường. Mộng An cẩn thận ngồi cạnh, cũng không dám nói nhiều, thấy Phùng Tĩnh Tô tiến vào, tuy Mộng An kinh ngạc nhưng vẫn nhìn nàng với ánh mắt xin giúp đỡ.
Phùng Tĩnh Tô khoát khoát tay, Mộng An lui ra.
“Tiểu Ngải.” Phùng Tĩnh Tô ngồi lên mép giường, vươn tay.
Tiết Ngải lập tức chui vào trong ngực của nàng: “Tô tỷ tỷ, ta sợ mình sẽ không còn được gặp người!” Nàng bắt đầu khóc, nghẹn ngào thút thít, khóc đến mức Phùng Tĩnh Tô đứt từng khúc ruột.
“Đã qua rồi.” Phùng Tĩnh Tô sờ lấy mái tóc dài vẫn chưa kịp khô của nàng, có lẽ là tại mới tắm rửa xong, nhiệt độ trên người Tiết Ngải cực kỳ ấm, nàng gầy gò nho nhỏ chỉ mặc áo trong, rúc vào trong lòng ngực Phùng Tĩnh Tô lại càng nhỏ hơn.
Khóc đủ, Tiết Ngải ngước khuôn mặt lê hoa đái vũ lên: “Tô tỷ tỷ, người có ghét bỏ ta không?”
“Có chứ.” Phùng Tĩnh Tô vuốt một cái trên mũi của nàng: “Khóc xấu xí thế này.”
Tiết Ngải nín khóc mỉm cười, nàng biết Phùng Tĩnh Tô không ngại. Nàng chống cằm Phùng Tĩnh Tô bằng đỉnh đầu của mình: “Người không hồi cung thì có sao không?”
“Có sao thì cũng không còn cách nào, Tiểu Hồ Ly của ta đã bị kinh sợ, ta phải đến dỗ dành mới được.” Phùng Tĩnh Tô kéo lấy tay Tiết Ngải, mười ngón quấn quanh, tồn tại sự may mắn sau khi sống sót qua tai nạn.
Tiết Ngải tựa trong lòng ngực Phùng Tĩnh Tô, nghe nhịp tim mạnh mẽ của đối phương, nàng cảm thấy giờ khắc này đang hạnh phúc giống như nằm mơ. “Tô tỷ tỷ, không phải người phải hồi cung à?”
“Ta đã hồi cung, hiện tại lại trở về.”
Tiết Ngải ngẩng đầu: “Thế thì không sao chứ? Nếu như để người trong cung biết người không trở về…”
Phùng Tĩnh Tô cười, nắm lấy cái mũi của nàng: “Lo cho ta à?”
Tiết Ngải nhíu mày: “Người ta nói thật mà!”
“Không sao hết, người bình thường không được vào Thận Hòa cung của ta.” Nàng lau nước mắt chưa khô trên mặt Tiết Ngải: “Nàng cũng đã như thế, không bảo vệ nàng, ta không yên lòng.”
Tiết Ngải nắm lấy tay nàng, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Người phu xe kia…”
"Đã hỏi xong, ta sẽ xử lý chuyện này.” Nàng không nhiều lời, những chuyện không tốt thế này, nàng không muốn Tiết Ngải phải nghĩ nhiều.
“Ai muốn giết ta thế?” Tiết Ngải rụt vào trong ngực Phùng Tĩnh Tô, nàng vẫn rất sợ, phải chui vào trong lòng ngực Phùng Tĩnh Tô mới yên tâm.
“Người của Trang gia.”
Tiết Ngải nhăn mày: “Chỉ bởi vì ta là Trắc phi Thái Tử tương lai sao?”
“Ta đã nói nàng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ta không ngờ người của Trang gia sẽ động thủ trước.” Nàng vỗ lưng Tiết Ngải: “Yên tâm đi, ta cam đoan không có lần sau.”
“Được, ta nghe người hết.” Tiết Ngải cọ cọ, cảm thấy được sủng ái thương yêu như thế thật tốt. Rốt cuộc thì nàng vẫn là người không an phận, một cái tay khác bắt đầu lén chọc chọc eo nhỏ của Phùng Tĩnh Tô.
Tay nhỏ bị bắt lại, Phùng Tĩnh Tô cúi đầu: “Nàng đang làm gì?”
Khuôn mặt Tiết Ngải đỏ bừng, đôi mắt to láo liên: “Tô tỷ tỷ không vui à?”
Phùng Tĩnh Tô không nói chuyện, chỉ là buông tay nàng ra, để tay lên trên đầu nàng, xoa mái tóc mềm mại của nàng.
Hơi thở của Tiết Ngải bắt đầu rối loạn, đôi mắt xấu hổ e sợ không dám nhìn Phùng Tĩnh Tô, nhưng cũng không ngăn cản.
“Có sợ không?” Môi Phùng Tĩnh Tô dán bên tai của nàng, Tiết Ngải ngẩng đầu một cái, vừa lúc đụng phải môi đối phương.
Hai người đều sững sờ, Phùng Tĩnh Tô đưa tay nắm cằm Tiết Ngải: “Tiểu Ngải, đây là điều mà ta luôn nghĩ về nàng. Ta chưa từng coi nàng như bạn bè, ta thích nàng, chỉ muốn để nàng ở bên cạnh ta.”
Tiết Ngải nhìn nàng chằm chằm, đột nhiên ôm lấy cổ nàng, chủ động chạm môi nàng: “Tô tỷ tỷ, ta cũng thích người. Ta… ta chỉ muốn ở bên cạnh người.”
Bất ngờ tỏ tình với nhau, ngay khi hai người đều chưa chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng mà hai người vẫn tràn đầy hạnh phúc như cũ, thì ra tất cả lo lắng đều là lo sợ không đâu, thì ra nàng và ta đều có một suy nghĩ giống nhau.
Lưu luyến mà hôn, cực kỳ dịu dàng, cực kỳ quyến luyến. Tiết Ngải mở miệng nghêng đón Tô tỷ tỷ đến sủng ái và thương yêu. Mặc dù nàng thẹn thùng, nhưng cũng lớn mật, thế mà còn có gan hôn trở lại, hai người lăn qua lăn lại trên giường, đến thời điểm tách ra thì đều thở hồng hộc.
“Tiểu Hồ Ly to gan.” Phùng Tĩnh Tô nhéo mũi nàng.
Tiết Ngải cười giãy dụa, giải cứu cái mũi của mình: “Tô tỷ tỷ là người xấu, ăn đầu lưỡi người ta.”
Phùng Tĩnh Tô xoay người đè nàng xuống: “Nàng có hối hận không?”
Tiết Ngải vội vàng lắc đầu: “Cả đời sẽ không.”
Phùng Tĩnh Tô dịu dàng phác họa gương mặt nàng bằng đầu ngón tay: “Tiểu Ngải, sau này không cho phép làm chính mình tổn thương, ai bắt nạt nàng thì nàng bắt nạt lại, vạn sự có ta, có chuyện gì cũng sẽ chống đỡ thay nàng.”
“Vâng.” Tiết Ngải nắm lấy tay nàng, đặt trên mặt mình cọ qua cọ lại, mãi đến khi Phùng Tĩnh Tô hôn nàng đến mức vô lực phản kháng.
Hai người chơi mệt rồi đắp chăn ôm nhau ngủ. Mặc dù đã biểu lộ cõi lòng với nhau, nhưng hai người không vượt qua một đầu ranh giới cuối cùng kia.
Sáng sớm rời giường, Phùng Tĩnh Tô đã rời đi. Tiết Ngải sờ lên bờ môi của mình, dường như phía trên còn tồn đọng hương vị của Phùng Tĩnh Tô.
Sau khi Mộng An giúp nàng trang điểm xong, hai chủ tớ đi cảm ơn Minh Kỳ Trưởng Công Chúa.
Minh Kỳ Trưởng Công Chúa nói: “Hôm qua Vân Dật đã thuật lại mọi chuyện với ta, Tiểu Ngải cứ yên tâm, chuyện này không chỉ nhằm vào ngươi, nếu thật sự xảy ra chuyện thì Trưởng Công Chúa phủ của ta cũng trốn không thoát, ta sẽ không mặc kệ việc này. Nhưng mà vì thanh danh của ngươi, chuyện này cũng sẽ được xử lý âm thầm, tóm lại ngươi không cần lo, ta sẽ trả thù giúp ngươi.”
“Đa tạ điện hạ. Đều là do thần nữ không tốt, rước thêm phiền toái cho điện hạ.” Tiết Ngải thấy có lỗi.
Trưởng Công Chúa cười cười: “Lớn tuổi rất nhàm chán, có thêm phiền toái cũng không tệ.”
Tiết Ngải dùng điểm tâm tại Trưởng Công Chúa phủ, Trưởng Công Chúa phái hộ vệ hộ tống Tiết Ngải trở về tướng phủ. Lần này không có chuyện gì xảy ra, sau khi Tiết Ngải trở về thì bị Phan thị kêu đi, hỏi thăm tại sao nàng lại qua đêm ở Trưởng Công Chúa phủ.
Tiết Ngải và Trưởng Công Chúa đã sớm nghĩ xong lí do thoái thác, chỉ nói là Trưởng Công Chúa thực sự thích nàng, giữ nàng ở lại một đêm. Cộng thêm việc Trưởng Công Chúa tặng nhiều đồ như vậy, lời nói dối này càng có nhiều độ tin cậy hơn.
Tin tức Trưởng Công Chúa giữ Tiết Ngải một đêm như mọc cánh, cấp tốc truyền ra khắp cao môn đại hộ trong kinh thành. Các tiểu thư hâm mộ rất nhiều, đương nhiên cũng có người cảm thấy Tiết Ngải được Trưởng Công Chúa vì liên quan đến việc nàng là Trắc phi Thái Tử tương lai.