Cao Mại hít sâu một hơi, đánh bạo xin chỉ thị: "Điện hạ, rượu và đồ ăn đều đã nguội, người muốn đổi không?"
Hoàn Huyên vốn không có khẩu vị, lại bị chuyện của nữ thợ săn kia quấy nhiễu, càng không có hứng thú, vẫy tay nói: "Dọn đi."
Cao Mại không dám khuyên tiếp, dùng mắt ra hiệu cho tiểu thái giám dọn thức ăn đi, sau đó phân phó đầu bếp chuẩn bị một ít cháo ninh, phòng ngừa nửa đêm Tề Vương điện hạ đói bụng.
Hoàn Huyên đứng dậy đi đến thư phòng ở Tiền viện, tùy tiện lấy một quyển thẻ tre Chiến Quốc từ trên kệ xuống, lật hai trang nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt.
Hắn sắp xếp nữ thợ săn kia ở đây, thứ nhất là tránh phiền phức, thứ hai là mắt không thấy thì tâm không phiền.
Nhưng hắn đã đánh giá cao định lực của mình rồi, chỉ việc gặp được Nguyễn Nguyệt Vi trong cung cũng đã phá hủy con đê mà hắn tốn ba năm xây dựng trong phút chốc.
Hắn cũng là ma xui quỷ khiến mới tới nơi này.
Thật ra cho đến vừa rồi, hắn vẫn chưa hạ quyết tâm có nên cho nữ thợ săn này thị tẩm hay không.
Ầm ĩ một trận cũng tốt, đêm nay đỡ cho hắn phải một phen rối rắm.
Hắn buông quyển thẻ tre, đi đến trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào màn đêm dần chìm xuống ngoài cửa sổ.
Hắn thở dài nặng nề, gọi Cao Mại đến phân phó: "Ngày mai gọi Cao ma ma đến đây, dạy quy củ cho nữ thợ săn kia."
Cao Mại không khỏi kinh ngạc, Cao ma ma ban đầu là cung nhân trong cung của Thái Hậu, khi Tề Vương điện hạ còn ở trong tã lót, bà đã chăm sóc hắn. Thái Hậu rất ít gặp tôn nhi này, có thể xem như điện hạ do một tay Cao ma ma nuôi lớn.
Từ khi mười lăm tuổi điện hạ đã xuất cung lập phủ, chưa tới hai năm đã đón Cao ma ma ra ngoài an dưỡng tuổi già.
Địa vị của Cao ma ma trong Vương phủ rất cao, trong phủ không có nữ chủ nhân, mọi việc trong phủ đều do bà lo liệu.
Thế mà Tề Vương điện hạ lại điều Cao ma ma tới để dạy dỗ, có thể thấy người vẫn có ý đối với Lộc cô nương kia.
Hắn vốn tưởng trải qua lần này, tiểu cô nương kia xem như xong rồi, nào ngờ được phong hồi lộ chuyển*, đột nhiên lại có bước ngoặt.
(Ji: Phong hồi lộ chuyển 峰回路转 - xoay chuyển tình thế)
Nhưng hắn đã học được cách ngoan ngoãn, không dám xen vào những chuyện này nữa, chỉ khom người nói: "Vâng".
Hoàn Huyên nói tiếp: "Điều thêm nhiều người tới đây, tuổi tác Cao ma ma đã cao, đừng để bà ấy vất vả."
...
Tùy Tùy trở về viện, Xuân Điều tràn ngập mong đợi mà chào đón nàng, vui vẻ hỏi: "Cô nương, thế nào rồi? Điện hạ có khen tay nghề của người không?"
Tùy Tùy vừa tức vừa buồn cười: "Không có, điện hạ đổ hết canh gà và nấm thông hầm của ta."
"Hả?" Xuân Điều lắp bắp kinh hãi, "Tại sao lại như thế? Điện hạ không thích sao?"
Di nương được sủng ái trong phủ Thứ sử bọn họ, không có việc gì liền đưa canh và điểm tâm đến phòng lang quân, cho nên nàng cảm thấy đây là một thủ đoạn tranh sủng bình thường.
Tùy Tùy cũng hết cách*, thở dài nói: "Quy củ Vương phủ rất nghiêm, điện hạ lại tôn quý. Suy cho cùng thì đồ vật đưa vào miệng, vạn nhất ăn phải cái gì nguy hiểm, mười cái đầu cũng không đủ chém."
(Ji: bản gốc 无可奈何 Vô khả nại hà - hết cách, bất lực)
Nàng biết Xuân Điều có ý tốt nên không muốn trách nha đầu này, nhưng có vài đạo lý không thể không nói cho nàng biết. Lúc nàng ở đây còn có thể thay nàng ấy gánh được, sau này nàng đi rồi chỉ còn một mình nàng ấy ở Vương phủ, mọi chuyện đều phải tự mình gánh.
Xuân Điều nghĩ mà sợ, bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, nước mắt chảy ra, nức nở nói: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không nghĩ nhiều đến thế..."
"Yên tâm, không lấy khẩu cung của ngươi đâu", Tùy Tùy nói, "Lần sau có việc thương lượng trước với ta là được."
Xuân Điều thở dài nhẹ nhõm, ngay sau đó cắn môi: "Có phải nô tỳ đã liên lụy cô nương hay không? Điện hạ sẽ ghét bỏ cô nương sao, sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài chứ..."
Tùy Tùy bật cười: "Không đến mức đó đâu. Nhưng đáng tiếc cho nấm thông của ta."
Xuân Điều vội nói: "Trong bếp còn dư nửa dĩa, nô tỳ không nỡ ăn, đều để dành cho cô nương."
Tùy Tùy lập tức vui vẻ: "Sáng mai nấu một ít cháo gạo tẻ, chúng ta ăn lại món cháo phụ đi. Thịt nai khô vẫn còn dư nhỉ? Cắt ra đĩa rồi hấp lên, sau đó dùng canh gà còn dư lại hầm với hai miếng cải trắng..."
Xuân Điều không ngốc, nàng biết Tùy Tùy nói nhẹ nhàng như vậy là ra vẻ để an ủi nàng.
Nàng đã phạm sai lầm lớn như vậy, nếu đổi thành chủ nhân trước kia, đánh một trận rồi ném đến thôn trang là còn nhẹ, biết đâu còn bị kéo ra ngoài đem bán.
Mũi nàng hơi chua chua, trước kia nàng luôn oán trách*, cảm thấy ủy khuất, hiện giờ mới biết có một chủ nhân tốt tính cùng biết gánh vác là may mắn cỡ nào. Lúc này nàng mới phát hiện, nửa năm nay chính là những ngày tháng tự tại nhất từ lúc sinh ra tới nay.
(Ji: *bản gốc: Tự oán tự ngải 自怨自艾 - tự trách bản thân, tủi thân)
"Cô nương..." Nàng vùi mặt vào tay áo, "Cho dù Điện hạ không bao giờ tới nữa, nô tỳ cũng sẽ tận tâm tận lực hầu hạ người..."
"Được được, Xuân Điều tỷ tỷ đừng khóc." Tùy Tùy vỗ lưng nàng: "Chuyện có bao lớn chứ."
Xuân Điều nghẹn ngào một hồi, cuối cùng ngừng khóc, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, nàng đột nhiên đứng lên kéo rương chứa xiêm y ra, móc một túi vải nhỏ từ phía dưới, ôm đến trước mặt Tùy Tùy: "Cô nương, nếu không nô tỳ đến cầu xin Cao tổng quản thả chúng ta đi. Nô tỳ còn một ít tiền tích góp..."
Nàng vừa nói vừa tháo năm sáu nút thắt trên túi lụa, mở ra từng lớp, bên trong có mấy khối bạc vụn, một ngọc bội phẩm chất bình thường, cộng thêm hai chiếc trâm bạc."
Tùy Tùy không nhịn được bật cười: "Xuân Điều tỷ tỷ, tiền tài không nên để lộ, mau thu lại của hồi môn của tỷ đi."
(Ji: *bản gốc - Tài bất lộ bạch 财不露白)
Xuân Điều hầm hừ trừng mắt nhìn nàng: "Cô nương đừng cười, nô tỳ cũng biết chút tiền đó không đủ mua một căn nhà, nhưng chúng ta có thể làm công vài năm cho phú hộ, lại tích góp chút tiền..."
Nàng cắn môi: "Cô nương sinh ra đã đẹp như thế, lại tài giỏi, dù không tìm được một nhà có dòng dõi cao, gả cho một tiểu lại* cũng không thành vấn đề**..."
(Ji: *tiểu lại - một chức quan nhỏ, không có phẩm cấp thời phong kiến
**bản gốc: 不在话下 /bất tại thoại hạ/ - không thành vấn đề, khỏi phải nói...)
Tùy Tùy thật ra cũng không ngờ nha đầu này có thể nói ra những lời này, xem như đã móc hết tim phổi rồi.
Nàng lắc đầu cười: "Ta không muốn đi."
Xuân Điều nhíu mày: "Cô nương, nô tỳ nói thật, tuy điện hạ rất tốt nhưng xuất thân của cô nương như thế, chỉ sợ ngay cả thiếp cũng không làm được. Cứ không danh không phận đi theo điện hạ như vậy thì chi bằng tìm một tiểu hộ làm chính thê cho thoải mái..."
Cho dù vào Vương phủ làm thiếp, thì cuộc sống có sung sướng gì chứ? Nàng ở phủ Thứ sử đã gặp nhiều di nương khổ sở, nói là chủ nhân nhưng lúc nào cũng phải dựa vào sắc mặt lang quân mà sống, còn bị người khác xem thường, thật ra lưng còn không thẳng được* bằng bọn nô tỳ.
(Ji: *lưng không thẳng được - sống luồn cúi, chịu tủi nhục)
"Ta hiểu, ngươi không cần khuyên ta." Ánh mắt Tùy Tùy đung đưa theo ngọn lửa lay động, tựa như sương mù trên mặt hồ, khiến người không thể nhìn rõ phần đáy.
"Cô nương có ý đồ gì thế?" Xuân Điều hỏi.
Tùy Tùy rũ mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Chỉ là muốn nhìn thấy hắn."
Xuân Điều giật mình há hốc mồm, sau đó thở dài, hận rèn sắt không thành thép.
Thì ra không chỉ nam tử háo sắc, nữ tử cũng sẽ bị sắc đẹp làm cho mờ mắt!
...
Đêm nay đương nhiên Hoàn Huyên không truyền Tùy Tùy thị tẩm.
Sáng sớm hôm sau, Tùy Tùy trong lúc ngủ mơ bỗng nghe thấy tiếng người cùng ngựa hí truyền đến từ xa, liền biết Tề Vương bãi giá.
Nàng mở to mắt, chỉ thấy trong phòng tối tăm, ánh sáng có hơi mờ trên cửa giấy, bèn nhẹ nhàng rời giường.
Xuân Điều đang ngủ say trên giường, Tùy Tùy biết đêm qua nha đầu này tâm sự đầy bụng, nhất định ngủ không ngon nên không đánh thức nàng, rón rén đi lấy nước lạnh rửa mặt, thay bộ xiêm y ngắn vải thô thường mặc cùng giày da hươu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra ngoài.
Chưa đến tảng sáng, ngoài trời vẫn còn tối đen, trong đình tràn ngập sương sớm, trên thềm đá cùng cỏ cây đọng lại những giọt sương.
Tùy Tùy ra ngoài viện, tiếng bánh xe cùng vó ngựa và bước chân đoàn tùy tùng dần dần đi xa.
Nàng dừng chân chờ thanh âm hoàn toàn không còn mới đẩy cánh cửa ra, đến phòng bếp cầm một con dao chặt củi cùng một giỏ tre, theo con đường cũ hôm qua đến hậu viện.
Lần này quay lại, nàng đi men theo cánh rừng trúc bên hồ.
Thọ An công chúa rất tinh tế, cây trúc nơi đây cũng là loại nổi tiếng từ Giang Nam cùng Thục Trung chuyển đến.
Tùy Tùy chọn cây trúc có kết cấu vững chắc, lấy dao chặt xuống, cắt thành một đoạn dài khoảng ba thước rồi chẻ ra, cẩn thận vót thành một thanh kiếm trúc.
Sắc trời dần sáng tỏ, ánh sáng ấm áp buổi sớm tràn vào rừng trúc.
Nàng ngẩng đầu lên, những bóng trúc loang lổ rơi trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Lại là một ngày nắng.
Tùy Tùy buông dao chặt củi xuống, lấy một chiếc khăn lụa trong tay áo ra rồi xé thành những mảng vải nhỏ quấn trên "chuôi kiếm", bắt đầu luyện kiếm.
Nàng luyện kiếm nửa canh giờ, đoán rằng chút nữa Xuân Điều sẽ tỉnh, còn chưa đã thèm mà phải thu kiếm, nàng vào sâu trong rừng rồi vùi kiếm trúc vào đống lá khô, sau đó cầm giỏ tre bắt đầu đào măng.
Măng mùa thu rất hiếm, khó khăn lắm nàng mới tích được nửa rổ vác trở về.
Tay cầm nhiều thứ không tiện lắm, trên đường về không thể không đi một vòng lớn theo lối cửa lớn, khi ra khỏi vườn, mặt trời đã lên cao.
Tùy Tùy dọc theo con đường mòn ở rừng phong đến Tê Hà quán, chỉ thấy một bà lão mặc áo bào gấm màu nâu thuần đang đứng ngoài cửa.
Bà lão kia có một gương mặt dài, nếp nhăn bên khóe mũi khắc sâu, đôi mắt tam giác sắc bén, giữa sống mũi có một khối u như bị phồng lên, chóp mũi hơi cong xuống, trông tướng mạo có vẻ rất hung dữ.
Bà nhìn Tùy Tùy bằng đôi mắt sắc như chim ưng, tiến lên hành lễ: "Xin hỏi, vị đây chính là Lộc cô nương sao?"
Tùy Tùy chỉ cần quét mắt nhìn cách ăn mặc của bà cũng biết bà không giống như nô bộc - đừng trông chất liệu màu sắc trầm tối, hoa văn cũng không có gì nổi bật, thật ra đó là loại vải Song Tinh của Lăng Cẩm phường trong cung, nếu không được chủ nhân xem trọng, một nô bộc tuyệt đối không thể mặc được.
Ngọc trâm bằng vàng trên búi tóc hoa râm của bà màu sắc trơn bóng hệt như mỡ gà, cũng không phải vật tầm thường.
Tề Vương không phải là người xa hoa lãng phí, nhóm nội thị của hắn cũng rất có chừng mực, trang phục của lão ma ma thế này, có thể nhìn ra địa vị của bà ở Vương phủ không tầm thường.
Tùy Tùy cảm thấy bà lão kia có vài phần quen thuộc, nhưng không nhớ ra đã gặp qua ở đâu, nàng bèn gật đầu: "Đúng vậy, ma ma đây là..."
Bà lão nói: "Lão nô Cao thị, vốn dĩ làm ở nội viện Vương phủ, nay phụng lệnh điện hạ đến hầu hạ cô nương."
Thái độ của bà quy củ, kính cẩn, không chút sai lầm, chẳng qua là đuôi lông mày nơi khóe mắt khẽ động, tất cả đã nói lên sự miễn cưỡng cùng khinh miệt.
Bản lĩnh này nếu không tu luyện mấy chục năm cũng không thể thành thục.
Tùy Tùy vừa nghe họ của bà, lập tức bừng tỉnh đại ngộ*.
(Yu: bừng tỉnh đại ngộ - đột nhiên nhận ra)
Bốn năm trước, nàng từng phái người điều tra Hoàn Huyên, biết trong phủ hắn có ma ma họ Cao, vốn là cung nhân trong cung Thái Hậu.
Hoàn Huyên là một tay bà nuôi nấng, tình cảm không giống bình thường, sau khi ma ma đó xuất cung liền ở Vương phủ quản lý nội vụ, địa vị rất cao, cũng xem như là một nửa chủ nhân.
Tùy Tùy không khỏi khó hiểu, Tề Vương bỗng phái một ma ma tâm phúc như vậy tới đây, chẳng lẽ đã nghi ngờ thân phận của nàng, hiện tại để người quan sát nàng sao?
Nàng mau chóng nhớ lại chuyện đêm qua, dù nghĩ đi nghĩ lại thì từ đầu đến cuối nàng cũng không lộ ra sơ hở gì, cũng không thấy Hoàn Huyên có vẻ nghi ngờ.
Nàng kiềm chế nghi ngờ, lộ vẻ thất thố và thẹn thùng: "Ma ma nói gì vậy, ta chỉ là thôn nữ sơn dã, nhờ có điện hạ nhân đức cứu ta một mạng, nào dám nhận sự hầu hạ của ma ma."
Trái lại không ngốc, Cao ma ma nghĩ thầm, bất động thanh sắc* nói: "Lời này từ đâu*, cô nương là khách quý của điện hạ, hầu hạ cô nương là bổn phận của lão nô."
(Yu: bất động thanh sắc - ung dung thản nhiên, vô cùng bình tĩnh)
(Yu: Lời này từ đâu - là từ khiêm tốn, có nghĩa: bạn không cần phải khách sáo)
Một câu này đã phân rõ chủ khách - nếu đã tới làm khách, vậy không thể coi là chủ nhân chân chính, tất nhiên cũng không có tư cách khoa tay múa chân chuyện trong phủ này.
Tùy Tùy nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, cười rạng rỡ: "Thật là làm phiền ma ma rồi."
Nụ cười này lại khiến khóe miệng của Cao ma ma hạ xuống sâu hơn, nếp nhăn bên khóe mũi ngày càng sâu.