• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Hoàn Huyên chạy tới điện Lân Đức, Thái Tử đã tới rồi, cúi đầu đứng bên cạnh Hoàng đế, vành mắt hơi đỏ ửng.

Ngoài ra còn có Đại Lý Tự thiếu khanh, Hình Bộ thị lang cùng Ngự Sử trung thừa, Lễ Bộ thị lang, Tông Chính Tự Khanh và các đại thần liên quan.

Thi hài của Trần Vương Hoàn Quýnh được liệm trong quan tài, trên mặt phủ tấm vải gấm vàng, phía trên thêu chữ Phạn《 Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh 》.

Hoàng đế ngồi ngơ ngẩn bên cạnh quan tài của nhi tử, khoác áo choàng cổ tròn thường ngày, mí mắt sụp xuống, tóc bên đầu lại bạc hơn một chút, trông càng giống một lão nhân bình thường.

Ông luôn không thích Ngũ tử, ghét hắn kiêu căng hoang dâm, ghét hắn béo núc ngu đần, ghét hắn làm mất mặt Hoàng gia.

Nhưng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh luôn sẽ thương tâm, dù người đưa tiễn là hài tử không mấy thân thiết.

Bốn năm trước hắn tiễn Trưởng tử, tiếp theo đích thân ban chết cho Tứ tử, nay lại đến phiên Ngũ tử, cái chết của Hoàn Quýnh gợi lên ký ức bốn năm trước, cái chết của đám nhi tử giống như núi nặng đè xuống, ép tới mức ông không thể thở nổi, ông chưa từng cảm thấy bản thân già nua suy yếu như vậy.

Hoàn Huyên nhìn thoáng qua quan tài, định thần lại, đến trước mặt Hoàng đế hành lễ: "Nhi thần bái kiến Phụ hoàng."

Hoàng đế nhìn Tam tử chi lan ngọc thụ*, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nó rất giống Diệp Nhi, thông tuệ, tài giỏi, trên thân còn có lãnh khốc và quả quyết mà Diệp Nhi thiếu mất, thật sự là một niềm an ủi cực lớn.

(Ji: *Chi Lan Ngọc Thụ - 芝兰玉树 - (văn học) cây phong lan và cây ngọc ngân (thành ngữ); (nghĩa bóng) một đứa trẻ với triển vọng tương lai tuyệt vời)

"Tam Lang, Ngũ đệ của con..." Hoàng đế hơi nghẹn ngào, phất tây hướng về phía quan tài: "Đi xem Ngũ đệ của con đi."

Hoàn Huyên đáp vâng, chậm rãi mở tấm vải gấm trên quan tài.

Tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khoảnh khắc hắn nhìn thấy thi hài vẫn chấn động tinh thần.

Thứ trong quan tài quả thực không thể gọi là thi hài, chỉ là vài xương cốt bị phân tán, được bọc trong cẩm y, trên xương cốt có thể thấy vết máu loang lổ.

Hắn và Trần Vương chưa từng thân cận, nhưng nhìn huynh đệ huyết mạch tương liên với mình có kết cục thê thảm như thế, dù là ai cũng sẽ không dễ chịu.

Hoàn Huyên dời mắt, phủ tấm vải lên lần nữa.

"Sao lại như thế?" Hắn trầm mặt nói.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Đại Lý Tự thiếu khanh: "Hoa khanh, ngươi nói đi."

Hoa thiếu khanh nói: "Khởi bẩm điện hạ, di thể Trần Vương điện hạ được phát hiện trên núi ở vùng ngoại ô cách thành Đông năm mươi dặm, người thấy sớm nhất chính là một tiều phu, hắn đến báo quan, vừa vặn gặp được Vũ Lâm vệ đang tìm kiếm ở gần đó, từ mảnh y phục còn lại cùng ngọc bội đúng là Trần Vương điện hạ đang mất tích."

Hoàn Huyên nói: "Có thể là hài cốt của kẻ khác hay không?"


Hoa thiếu khanh nói: "Ngỗ tác đã nghiệm thi, lúc Trần Vương điện hạ còn nhỏ từng ngã gãy cánh tay trái, trên xương cốt của di thể này cũng có dấu vết thương thế khép lại."

"Còn có manh mối gì không?" Hoàn Huyên nói.

Ánh mắt Đại Lý Tự thiếu khanh chớp động một chút, liếc sang Hoàng đế mới nói: "Gần đó còn phát hiện một bộ hài cốt của nữ tử, máu thịt cũng bị dã thú cắn nát. Y phục của nữ tử đó hoàn hảo không tổn hao gì, khoảng cách của hai thi hài tầm nửa dặm..."

Hoàn Huyên suy nghĩ một chút liền hiểu ý của hắn —— Trần Vương mang theo nữ tử vào núi hẹn hò, lúc tình tứ thì gặp phải dã thú, không kịp chạy trốn, hai người đều bị cắn chết.

Hoàn Huyên nhíu mày không nói lời nào, toàn bộ câu chuyện thật sự có chút kỳ quặc, loại chuyện hoang đường này đúng là Hoàn Quýnh có thể làm ra, nhưng nơi nơi đều có rừng rậm, phía sau núi của toà Đạo Quán mà hắn đến thăm kia cũng có một khu rừng rậm, vì sao phải bỏ gần tìm xa đi vào núi sâu chứ?

Đang suy nghĩ, Hoàng đế nhéo mi tâm nói: "Việc đã đến nước này, Trẫm gọi huynh đệ các con đến đây, là muốn thương lượng một chút chuyện lễ tang của Trần Vương..."

Di thể hoàn toàn thay đổi, lại là đột tử, hơn nữa còn phơi thây chốn hoang vu nhiều ngày, rất nhiều nghi thức không dễ thực hiện, nhóm lễ quan do Lễ Bộ thị lang đứng đầu thảo luận chuyện lễ tang.

Những việc này vừa vặt vãnh lại phiền toái, qua mấy canh giờ còn chưa thảo luận xong thủ tục.

Suy nghĩ của Hoàn Huyên lại bay xa. Hắn nghe huyền ca mà biết nhã ý, Phụ hoàng không định điều tra rõ nguyên nhân cái chết thật sự của Trần Vương, suy cho cùng chuyện xấu trong Hoàng gia, dù giao cho Đại Lý Tự hay Hình Bộ đều không thích hợp, có lẽ phải cho thân vệ âm thầm điều tra nghi phạm.

Hắn chỉ không rõ, nếu hung phạm có thể đưa thân vương ra khỏi thành để giết hại, nhất định là loại người tâm tư rất kín đáo, thủ đoạn hơn người, vì sao phải vứt xác trong núi rừng ngoại ô —— tuy là rừng già núi sâu, nhưng trong vòng phạm vi mấy chục dặm đều có thợ săn tiều phu, thi thể lại không được chôn cất, không đến mấy ngày sẽ bị người khác phát hiện.

Vì sao không dứt khoát chôn thật sâu, hoặc buộc vào cục đá để chìm xuống lòng sông, chết như thế sẽ không có đối chứng, cũng sẽ không ai phát hiện ra.

Một người hoặc một đám người tâm tư kín đáo, lại tạo ra một hiện trường giả đầy lỗ hổng, nhất định là cố ý.

Bọn họ muốn để người khác phát hiện, muốn để người khác hoài nghi...

Một kẻ không có thực quyền như Trần Vương, kẻ giàu sang nhàn rỗi cơ hồ bị toàn Trường An xem như trò cười, sao lại bị kéo vào loại sự tình này?

Hoàn Huyên chăm chú nhìn tấm vải kinh Phật trên quan tài, như thể muốn xuyên qua đó để nhìn thấy rõ người bên trong, đệ đệ không có gì đáng khen này của hắn, có lẽ có một mặt không muốn người khác biết.

Đang cân nhắc, bỗng nghe thấy ngoài điện truyền đến tiếng khóc lóc thảm thiết của một nữ tử, tiếp theo đó là giọng bất đắc dĩ của nội thị: "Thục phi nương nương, bệ hạ đang nghị sự cùng quan lại, nương nương không thể vào..."

Lân Đức điện là nội điện tiền triều, chỉ cách hậu cung một con đường Vĩnh Hạng, nhưng từ Ninh Thư điện của Thục phi đến đây cũng là một đoạn đường rất dài, trên đường đi còn có thị vệ canh gác, mọi người nghe tiếng khóc đều kinh ngạc, cũng không biết một cung phi như bà sao có thể phá bỏ trùng vây mà chạy tới trước điện.

Hoàng đế mệt mỏi nhéo mi tâm, nói với Trung quan: "Để nàng ấy vào đi."

Vừa nhìn thấy bà, mọi người liền hiểu ra, trên người bà là y phục của nội thị, giày không vừa chân, thanh âm lẹp xẹp vang lên trong đại điện vắng lặng không tiếng động, kẻ nghe thấy cũng run rẩy cả lên.

Thục phi đến tuổi trung niên, bởi vì tâm trạng thư thái lại bảo dưỡng đúng cách, vẫn còn phong thái như trước, chỉ trông như mới hơn ba mươi, nhưng lúc này tóc mây của bà tán loạn, hai mắt sưng húp, khác dáng vẻ dịu dàng quý phái ngày thường kia một trời một vực.

Bà tiến lên phía trước, "Bộp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: "Thần thiếp bái kiến bệ hạ, cầu xin bệ hạ để thiếp nhìn Ngũ Lang của thiếp một lần..."

Hoàng đế nhìn sang bà, không đành lòng dời mắt: "Di thể của Ngũ Lang... Trẫm đã sớm nói, nàng nhìn chỉ càng thêm đau xót khôn nguôi."

Thục phi lại dập đầu, đập trán xuống viên gạch vàng, tiếng "cộp cộp" vang lên giữa đại điện vắng lặng.

Hoàng đế nói với Trung quan: "Để Thục phi nhìn Trần Vương."

Thục phi vừa nghe Hoàng đế đồng ý, không đợi Trung quan đã tiến lên trước, nhào vào trước quan tài, mở lớp vải gấm phủ trên mặt, chỉ nhìn thoáng qua bên trong, phát ra một tiếng rú như dã thú bị thương, sau đó thân mình mềm nhũn, ngất xỉu trên mặt đất.

Quần thần đều có chút thương xót, Hoàng đế gọi cung nhân và nội thị đỡ Thục phi đến trắc điện, phái người đến thỉnh y quan.

Hoàng đế vừa trải qua nỗi đau mất nhi tử, lại nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của Thục phi, chỉ cảm thấy không có tinh thần, xoa thái dương, nói với Lễ Bộ thị lang: "Quách khanh trở về dự thảo nghi lễ, ngày mai trình lên cho Trẫm, Trẫm hơi mệt rồi, hôm nay tạm thương nghị đến đây thôi."

Sau khi chúng thần lui ra, Hoàng đế nói với Thái Tử: "Thời gian không còn sớm, Nhị Lang cũng về Đông Cung đi, đừng để Thái Tử Phi lo lắng."

Lại nói với Hoàn Huyên; "Nếu trong phủ Tam Lang không có việc gì, thì ở đây cùng Phụ hoàng và Ngũ đệ của con đi."

Thái Tử hơi nhíu mày, khom người nói; "Nhi thần ở đây cùng Ngũ đệ, phía bên A Nguyễn, phái người về Đông Cung nói một tiếng là được."

Lại ân cần nói với Hoàng đế; "Bên Ngũ đệ có con cùng Tam Lang ở lại là được, Phụ hoàng về tẩm điện nghỉ sớm một chút đi."

Hoàng đế cũng không miễn cưỡng hắn, hơi gật đầu, nói với Hoàn Huyên: "Tam Lang đỡ ta về tẩm điện nghỉ ngơi đi."

Hoàn Huyên đáp vâng, nói thứ lỗi với Thái Tử, rồi đỡ Phụ hoàng ra ngoài điện.

Bộ liễn của hai người đến tẩm điện, Hoàng đế cho cung nhân nội thị lui ra hết, mới hỏi Hoàn Huyên: "Chuyện của Ngũ Lang, con cảm thấy thế nào?"

Hoàn Huyên như đang có suy nghĩ: "Nhi tử cảm thấy việc này rất kỳ lạ, dường như có nội tình."

Hoàng đế gật đầu: "Trẫm cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Trẫm không biết có nên tra tiếp hay không."

Hốc mắt của ông đỏ lên, trong mắt tràn ngập tơ máu, tròng mắt đục ngầu như một lão nhân gần đất xa trời.

Hoàn Huyên mím môi, không biết nên nói gì cho phải.

Hoàng đế thở dài nặng nề: "Trẫm đã lệnh Vũ Lâm vệ tiếp tục tra, nhưng trẫm không biết làm như thế liệu có đúng hay không."

Hoàn Huyên trầm mặc một lúc lâu: "Phụ hoàng nén bi thương."

Hoàng đế vỗ vai của hắn, lặng lẽ đi vào sâu trong màn che trùng trùng điệp điệp, như một con dã thú bị thương đang lê cái chân bị thương chậm rãi trở về hang động của mình.

...

Màn đêm buông xuống, Hoàn Huyên ở lại trắc điện phía Tây của Lân Đức điện.

Ánh trăng sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu lên phía trước, đã gần nửa đêm, bên chính điện truyền đến tiếng tụng kinh xa xăm nhẹ nhàng, Hoàn Huyên nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, trong đầu không ngừng hiện ra hành động lời nói của Trần Vương ngày trước, càng nghĩ càng cảm thấy Ngũ đệ này có lẽ thật sự không đơn giản như thoạt nhìn.

Chẳng qua tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài ngu đần hoang đường của hắn che mờ hai mắt, như nhất diệp chướng mục.

Tất cả mọi người sao? Trái tim Hoàn Huyên hơi nhảy dựng, hắn không thân thiết với các huynh đệ, mặc dù tuổi tác của hắn và Hoàn Quýnh tương đương nhau, ở Sùng Văn quán hắn chỉ vùi đầu đọc sách, ngay cả lời nói cũng chưa nói với hắn mấy câu, nhưng với các huynh đệ khác không hẳn xa lạ như thế.

Theo hắn biết năm đó trưởng huynh thường quan tâm vị huynh đệ người gặp người ghét này, có một khoảng thời gian càng thường xuyên đến Trần Vương phủ, giúp hắn tìm phương thuốc điều dưỡng thể chất, đốc thúc việc học của hắn, mọi người đều cảm thấy điều huynh ấy làm là phí công vô ích, Trần Vương là tường thành xây bằng đất bẩn không thể trát*, hay huynh ấy đã nhìn ra gì đó?

(Ji: *Tường thành xây bằng không thể trát - 粪土之墙不可圬 - ẩn dụ những phế phẩm không thể cải tạo lại được)

Mà trưởng huynh và Thái Tử là huynh đệ cùng mẹ không có chuyện gì giấu nhau, từ trước đến nay huynh ấy đối với người thân cận không có phòng bị, có thể trong lúc vô tình đã nói với Thái Tử hay không?

Đang suy nghĩ, chợt nghe bên ngoài có tiếng hoảng loạn của nội thị: "Tề Vương điện hạ, Tề Vương điện hạ..."

Hoàn Huyên ngồi dậy: "Xảy ra chuyện gì?"

"Khởi bẩm điện hạ, Ninh Thư điện đã xảy ra chuyện, thỉnh điện hạ qua một chuyến." Nội thị kia nói.

Hoàn Huyên sững sờ, Ninh Thư điện là nơi ở của Thục phi.

Hắn lập tức đứng dậy, phủ thêm áo ngoài ra khỏi điện, nhìn thấy nội thị kia lại giật mình, người đó không phải là nội thị của Ninh Thư điện, cũng không phải người của Hoàng đế, mà là Trung quan bên cạnh Hoàng Hậu.

Thái Tử ở trắc điện phía Đông cũng đi đến, thần sắc ngưng trọng gật đầu với Hoàn Huyên, hai người sóng vai ra ngoài cửa cung.

Hoàn Huyên mượn đèn lồng trên hành lang nhìn sang Nhị huynh, chỉ thấy mí mắt của hắn hơi sưng, hỏi: "Nhị hoàng huynh không ngủ sao?"

Thái Tử nói: "Ngũ đệ rơi vào kết cục như thế, sao ta có thể ngủ được."

Ngừng một chút: "Tam đệ ắt hẳn cũng không ngủ nhỉ?"

Hoàn Huyên "Ừm" một tiếng.

Thái Tử thở dài: "Ngũ đệ cũng quá hồ đồ... Nói ra cũng là ta làm huynh trưởng không tốt, nếu thường ngày quan tâm nó nhiều hơn, quản thúc nó một chút, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện này..."

Hoàn Huyên nói: "Người đã mất rồi, Nhị hoàng huynh không cần quá tự trách."

Thái Tử dùng dư quang khóe mắt liếc sang đệ đệ một cái, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn như điêu khắc từ băng, không có biểu tình gì cả.

"Chỉ mong Phụ hoàng đừng quá thương tâm mới tốt." Thái Tử nói.

Hoàn Huyên chỉ "Ừm" một tiếng.

Thái Tử hỏi Trung quan dẫn đường kia: "Ninh Thư điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trung quan muốn nói lại thôi: "Bẩm điện hạ, là Thục phi... Thục phi tự sát trong đêm, cung nhân tới bẩm báo Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương chạy tới điện của người, gọi y quan đến kiểm tra, kết quả... Ôi, nô tài cũng không biết nên nói thế nào, hai vị điện hạ mau chóng qua đó đi."

Thái Tử do dự nói; "Bệ hạ đâu?"

Trung quan nói: "Đã cho người đi bẩm báo, nhưng bệnh phong của bệ hạ lại tái phát trong đêm, còn đang nghỉ ngơi. Chỉ có thể làm phiền hai vị điện hạ đến trước.

Thái Tử không còn nhiều lời, hai người yên lặng bước nhanh hơn, lên bộ liễn.

Tới trước Ninh Thư điện, cung nhân và nội thị đều cúi đầu đứng trên hành lang ngoài điện, nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên mặt không ít người đang ngấn lệ, run lẩy bẩy như chim cút.

Trong điện mơ hồ truyền ra tiếng khóc mắng cùng tiếng đánh đấm của nữ nhân.

Thái Tử cùng Hoàn Huyên nhìn nhau, bước nhanh vào điện.

Tuy rằng đại khái đoán được chuyện gì, nhưng nhìn thấy tình cảnh trong Ninh Thư điện vẫn ngoài dự tính của hai người.

Mành cửa được vén lên, gió lạnh thổi ánh nến đong đưa bên trong điện, trong bóng tối lay động, chỉ thấy Thục phi nằm bất động trên giường, tròng mắt hơi lồi lên như hạt châu, sắc mặt xám ngắt, đôi môi thâm tím, lộ rõ đã chết được một lúc.

Lâm phụng ngự của Thượng Dược cục ôm tay đứng dựa vào tường, cúi đầu thật thấp, không dám thở mạnh một tiếng.

Còn Hoàng Hậu đứng trước mặt hắn, vừa dùng trượng tàn nhẫn đánh vào người Thục phi, vừa cất giọng căm hận mắng: "Tiện phụ! Độc phụ! Cả gan hại Diệp Nhi của ta! Ta muốn ngươi xuống A Tỳ Địa Ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh..."

Hiển nhiên bà đã dùng toàn bộ sức lực, tiếng trượng "Vụt vụt" cùng tiếng gió vút trên da thịt, âm thanh đó khiến người kinh hãi khiếp vía.

Nhưng Thục phi đã không còn tri giác, khuôn mặt của bà cũng bị quất vài cái, vết bầm đan xen trên mặt và cổ, nhưng khóe miệng bà lại hàm chứa một nụ cười yên bình, tựa hồ là thư thái, lại tựa hồ là trào phúng.

Thái Tử vội vàng tiến lên, giữ chặt cánh tay Hoàng Hậu, đoạt lấy trượng trong tay bà: "Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì từ từ nói."

Hoàng Hậu hét lên: "Tiện phụ này cùng nhi tử dùng độc hại Diệp Nhi của ta!"

Nói rồi muốn đoạt lại trượng: "Nếu con là nhi tử của ta thì đừng ngăn ta, ta muốn bầm thây nàng ta ra vạn đoạn!"

Thái Tử sợ hãi: "Mẫu hậu, kẻ hại chết Đại hoàng huynh là mẫu tử Hiền phi..."

"Chúng ta đều bị độc phụ này lừa rồi!" Hoàng Hậu khàn giọng gào lên đánh gãy lời hắn, "Là mẫu tử bọn họ hại chết Đại hoành huynh của con! Là độc phụ này cùng nhi tử khốn khiếp hạ tiện của nàng ta! Không tin con hỏi hắn đi!"

Bả chỉ tay vào Lâm phụng ngự.

Hoàn Huyên vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên, lúc này mới hỏi y quan kia: "Rốt cuộc là chuyện thế nào?"

Lâm phụng ngự luôn chẩn bệnh cho Hoàng Hậu, rất được bà tin tưởng, lúc này cũng sợ hãi không nhẹ, thanh âm run rẩy nói: "Bẩm điện hạ, tối nay Thục phi chết bất đắc kỳ tử, thần phụng mệnh đến kiểm tra thực hư, phát hiện người uống thuốc độc mà chết, tình trạng bệnh lại không khác Cố Thái Tử điện hạ năm đó... Bên trong hộp tráp ở mép giường tìm được nửa bình độc dược người uống còn dư, đúng là loại kỳ độc Nam Hải năm đó..."

Chân tướng Tiên Thái Tử hoăng thệ chỉ có ít ỏi vài phụng ngự của Thượng Dược cục biết nội tình, Lâm phụng ngự này là một trong số đó, vì hắn nghiên cứu chuyên sâu dược lý, sau khi lấy độc dược còn sót lại từ chỗ Hiền phi đưa cho hắn nghiên cứu, trong Thượng Dược cục không ai càng hiểu loại độc này hơn hắn, vì thế dễ dàng nhận ra là cùng loại độc.

Hoàn Huyên lại nói: "Năm đó sau khi trưởng huynh trúng độc không phát độc ngay, vậy vì sao Thục phi chết ngay lập tức?"

Lâm phụng ngự đáp: "Bẩm điện hạ, đây không phải là loại không màu không vị, lúc hạ độc liều quá lớn sẽ dễ bị nếm ra, Tiên Thái Tử ăn phải lượng độc ít, còn Thục phi là tự sát, hẳn là uống không ít dược hoàn, bởi vậy độc phát rất nhanh."

Hoàn Huyên gật đầu: "Làm phiền rồi, phụng ngự tạm ra ngoài điện chờ một chút, đợi bệ hạ đến đây còn cần truyền phụng ngự hỏi chuyện."

Lâm phụng ngự nhìn vào mắt Hoàn Huyên cảm kích: "Đa tạ Tề Vương điện hạ."

Rồi hướng Hoàng Hậu và Thái Tử hành lễ, cuống quít lui ra ngoài điện.

Hoàng Hậu không lấy lại trượng được vẫn không chịu để yên, nhào tới thi thể của Thục phi, dùng tay giật đầu tóc, cào mặt, nhưng làm sao cũng không phát tiết hết hận ý của bà.

Bởi vì phẫn nộ, khí lực của bà vô cùng lớn, Thái Tử lại không dám dùng sức, nên không thể ngăn lại, trong lúc tách ra, vạt tay áo bên trái của bà bị Thái Tử kéo rách thành một đường.

Hoàn Huyên lơ đãng nhìn trên cổ tay trái của bà có vết sẹo màu trắng, trái tim hơi dao động.

Thái Tử không khống chế được mẫu thân, chỉ đành phải xin đệ đệ giúp đỡ: "Tam Lang, đệ cũng tới khuyên nhủ Mẫu hậu đi..."

Hoàn Huyên chần chừ một chút, tiến lên phía trước, quỳ xuống nói: "Mẫu hậu..."

Thân mình Hoàng Hậu chấn động, đôi tay bất giác ngừng lại, tựa hồ lúc này bà mới phát giác nhi tử này có mặt ở đây, chậm rãi quay đầu.

"Mẫu hậu nén bi thương." Hoàn Huyên nói.

Hắn bỗng nhớ tới đây là lần đầu tiên gặp lại mẫu thân từ sau lễ tang của trưởng huynh, tuổi bà tương đương với Thục phi, nhưng tóc đã bạc sớm, khóe mắt cùng vầng trán đầy vết nhăn, hai đường hằn sâu bên mũi khiến gương mặt quật cường này càng lộ vẻ nghiêm khắc.

Lúc này tóc mai của bà tán loạn, trên mặt ngập nước mắt, đôi mắt lại vì điên cuồng cùng thù hận mà cực kỳ sáng rực như lửa đốt.

Hoàng Hậu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn một lát, đột nhiên hai hàng lông mày nhíu lại, như rắn độc nhả ra tiếng xì xì: "Một sát tinh khắc mẫu khắc huynh như ngươi, vì sao kẻ chết không phải là ngươi?"

Bà đứng lên, nâng tay lên, dường như muốn đánh Tam tử, nhưng nhìn thấy gương mặt hắn lại không thể xuống tay.

Khuôn mặt Hoàn Huyên như ngưng đọng, hai mắt trống rỗng, không nhìn ra một tia sáng nào, cũng không thấy thương tâm thống khổ, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Con cũng muốn biết, vì sao người chết không phải là con."

Hoàng Hậu sửng sốt, hai chân chợt mềm nhũn ngã xuống mặt đất, ôm mặt khóc rống lên: "Ngươi cút! Đừng để ta thấy ngươi nữa, đời này của ta không muốn gặp lại ngươi! Cút đi!"

Lời vừa nói ra, ngoài bức rèm nặng nề vang lên một tiếng gầm giận dữ: "Đủ rồi!"

Hoàng đế bước nhanh vào, nhìn thi thể của Thục phi mà giật mình, lại nhìn chính thê gần như điên cuồng ngồi dưới đất, nhìn lại khuôn mặt vô cảm của Tam tử đang quỳ trên mặt đất, không nhịn được nước mắt già nua chảy tràn: "Oan nghiệt! Oan nghiệt!"

Hoàn Huyên mím môi, hướng sang Hoàng Hậu lặng lẽ dập đầu ba cái, tiếp theo hành lễ với Phụ hoàng: "Nhi thần cáo lui."

Hoàng đế không lời gì để nói, vuốt mặt, chỉ xua tay: "Con nghỉ ngơi đi."

Hoàn Huyên thối lui ra ngoài điện, lên bộ liễn, nội thị hỏi hắn đi nơi nào, sau một lúc lâu hắn không lên tiếng.

Hắn không muốn lại đến Lân Đức điện, liền nói: "Đưa ta đến Thừa Thiên Môn."

Xe ngựa Vương phủ chạy qua cửa cung, ánh trăng đã có chút mờ nhạt, trời phía đông ngả dần sang sắc xám, màu sắc đó khiến hắn nhớ tới đôi mắt tử khí trầm trầm của Thục phi.


Hắn nhéo mi tâm, buông rèm xe, mệt mỏi dựa vào thành xe.


Nội thị ở ngoài xe thận trọng xin chỉ thị: "Điện hạ hồi vương phủ sao?"


"Đến Sơn Trì Viện." Hoàn Huyên gần như buột miệng nói ra, không mảy may do dự.


Bởi vì với hắn mà nói, trên đời chỉ có một nơi ấm áp để đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK