"Phu nhân, trang chủ hiện tại không có ở trong phòng, người nhất định phải xem thứ này, nô tỳ ra ngoài chuẩn bị một chút." Nói xong, nàng ta liền bước nhanh ra ngoài.
Đàm Tịch Yên cúi đầu nhìn, sắc mặt nóng bừng, lập tức đóng sách lại.
"Cái này cũng thật quá xấu hổ đi!" Nàng không ngờ Dịch Ngọc sẽ tìm loại sách này cho nàng đọc, thật sự muốn nàng đọc sao?
Sau khi nàng cắn môi do dự một lúc, liền quay lại nhìn cuốn sách với đôi má đỏ bừng.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, tại phòng của Nam Cung Thanh Quyết.
Đàm Tịch Yên tao nhã đứng bên cạnh bồn tắm, sau khi người hầu giúp nàng chuẩn bị nước tắm xong thì tất cả đều lui ra ngoài.
Nàng khẽ mỉm cười, dùng tay sờ lên những cánh hoa được đặt trong bồn tắm. Lúc này, có tiếng cọt kẹt vang lên, phía sau truyền đến tiếng chào của người hầu.
Khóe môi Đàm Tịch Yên khẽ mỉm cười, nàng chậm rãi quay người lại đối mặt với người nam nhân vừa mới bước vào: "Phu quân."
Nam Cung Thanh Quyết cau mày, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy nàng xuất hiện với trang phục mỏng manh như thế: "Phu nhân, nàng đang định làm gì vậy?"
"Phu quân bận việc cả ngày cũng đã mệt rồi, Tịch Yên giúp phu quân tắm rửa." Đàm Tịch Yên cười bẽn lẽn, chậm rãi đi về phía hắn.
Một mùi hoa lan thoang thoảng xộc vào mũi hắn, Nam Cung Thanh Quyết hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào từng cử động của nàng.
Dưới ánh nhìn của hắn, gương mặt của nàng càng đỏ hơn, nếu như có tấm chăn ở đây, nàng ngay lập tức sẽ chui thẳng vào trong đó.
Nàng lấy hết can đảm đưa tay cởi dây thắt lưng của hắn.
Cùng lúc đó, những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng chiếc cằm thanh tú của nàng lên.
"Phu quân." Đôi mắt lấp lánh của nàng chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Nàng dùng đôi mắt tràn đầy tình ý và dịu dàng nhìn hắn, khi nhìn thấy hắn có chút động đậy, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của nàng dần chuyển động, sau đó nàng nhắm mắt lại.
Nam Cung Thanh Quyết ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đầu ngón tay từ cằm di chuyển đến xương quai xanh của nàng, đầu ngón tay hơi nâng lên giúp nàng chỉnh lại y phục.
Sau đó, hắn bước về phía bàn làm việc.
Đàm Tịch Yên đột nhiên mở mắt, khuôn mặt ngượng ngùng cứng đờ, đôi mắt xinh đẹp dần rưng rưng, nàng vẫn bị hắn từ chối.
"Phu quân, chàng có phải là bởi vì Nam Cung sơn trang và Đàm gia có hôn ước với nhau, nên mới thành thân với Tịch Yên, có đúng không?" Sắc mặt nàng trắng như tuyết, có những lời nàng vốn dĩ không muốn hỏi nhưng vẫn không kìm nén được.
Nam Cung Thanh Quyết ngồi ở trước bàn, bàn tay đang cầm bút hơi ngừng một chút, nhưng cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Đàm Tịch Yên cười khổ, thậm chí có chút đau đớn đến nghẹt thở: "Lúc trước, ta một mực tin rằng phu quân đối với ta cũng có tình ý, cho nên mới thành thân với ta, nhưng thời gian càng trôi qua, sự xa cách của phu quân thực sự không thể không khiến cho ta suy nghĩ nhiều hơn, Tịch Yên không biết bản thân mình đã làm sai việc gì, tại sao phu quân lại không thể thử thích Tịch Yên chứ? Nếu như nguyên nhân là do thân phận của Tịch Yên, vậy thì phu quân không cảm thấy chàng đối xử như thế với ta là quá bất công hay sao?"
Nam Cung Thanh Quyết khẽ cau mày, đối với sự trách vấn cảu nàng, hắn không hề có một câu trả lời nào cả, hắn từ trước đến nay, làm việc gì đều không cần giải thích cho bất cứ ai.
Đàm Tịch Yên được mệnh danh là tài nữ của thành Thiên Thủy, tinh thông cầm kỳ thi họa, tính tình ôn nhu như ngọc.
Hắn ban đầu thật sự là nhìn trúng nàng ở điểm này, vì vậy mới chọn nàng cho vị trí Nam Cung phu nhân.
Cơ nghiệp từ đời trước truyền lại cho hắn, hắn cần có một người thê tử tài sắc vẹn toàn để cùng hắn gánh vác, hắn là người lạnh lùng, chưa từng động lòng với bất cứ ai. Cho nên hắn từ trước đến nay vẫn là chưa thành gia lập thất, nếu như Đàm gia có ơn với Nam Cung sơn trang, thì hắn cũng sẽ không thành thân với nàng, hắn sẽ đợi cho đến khi gặp được ý trung nhân của mình, cùng người đó răng long đầu bạc tới già.
Nhưng hắn đã thành thân với nàng, vì vậy hắn phải có trách nhiệm đối với nàng, ít nhất sẽ không để cho nữ nhân khác uy hiếp đến vị trí Nam Cung phu nhân của nàng.
Cho dù sau này hắn có gặp người làm cho hắn động lòng, nàng vẫn là Nam Cung phu nhân.
"Có lẽ, là ta đã ngộ nhận tâm ý của phu quân rồi." Khuôn mặt trắng nõn của nàng hiện lên vẻ thất thần, nàng loạng choạng bước ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc nàng xoay người bước đi, sự kìm nén dường như sụp đổ, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Phu quân của nàng đối với nàng thật sự rất tốt, nhưng lại không yêu nàng.
Hắn không yêu nàng.
Ai có thể hiểu được sự chua sót khó nói trong lòng của nàng.
Vào một ngày nọ, khi hắn cùng Lăng Cảnh Thiên ra khỏi thành, khi đi ngang chiếc cầu, thì phát hiện có một nữ nhân đang ngã bên sông.
"Chủ nhân, phía trước có một nữ nhân." Cảnh Thiên bước đến phía trước xe ngựa của hắn báo cáo.
Im lặng một lúc, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: "Nhường đường để cho nàng ta qua trước."
"Nhưng mà.." Lăng Cảnh Thiên ngước mắt lên, nhìn người nữ nhân một thân dính đầy máu đang ngã trên mặt đất với ánh mắt khó hiểu.
Có vẻ như nàng ấy bị mù.
"Ngươi đi xem một chút đi."
"Vâng." Lăng Cảnh Thiên nhận lệnh, bước về phía nàng ấy.
"Cô nương, cô vẫn ổn chứ?" Hắn khum người xuống, ánh mắt đánh giá người nữ nhân với vẻ đẹp yếu ớt này, nhưng lại có chút bướng bỉnh, khắp người đều có vết máu, đôi mắt đang bị che đi, khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ.
Người nữ nhân này tại sao lại xuất hiện ở đây.
"Ngươi là ai!" Trên đầu vang lên một giọng nam nhân, nàng sợ hãi lùi lại, trầm giọng hỏi.
"Cô nương, cô không cần phải sợ. Tại hạ sẽ không làm hại cô". Nhìn thấy nàng ấy ngồi co ro dưới đất như một con thỏ nhỏ sợ hãi, Lăng Cảnh Thiên nhẹ giọng an ủi.
"Ta, ta không được tốt cho lắm.." Nàng cụp xuống hàng mi dày dài, bất lực cắn đôi môi nhợt nhạt.
Nàng không thể nhìn thấy gì, thậm chí khắp người đều cảm thấy đau đớn, nàng thật sự cảm thấy không khỏe chút nào, toàn thân cảm thấy khó chịu.
"Chủ nhân." Lăng Cảnh Thiên nhìn thấy Nam Cung Thanh Quyết từ trong xe ngựa bước ra, bèn đứng sang một bên.
"Các người là ai? Có thể nói cho ta biết nơi này là đâu không?" Nàng ấy có chút hỗn loạn.
"Cô nương, tại hạ là trang chủ của Nam Cung sơn trang, không biết cô nương cần đi đến đâu? Tại sao một mình lại đi đến đây trong đêm khuya thanh vắng như thế này?"
"Ta cũng không biết." Nghe giọng nói dễ chịu phát ra từ hắn, nàng cảm thấy sự đau đớn trên người cũng giảm đi được một chút.
"Vậy cô nương xưng hô như thế nào?"
"Ta, ta cũng không biết."
Nàng cố gắng nghĩ về điều đó, nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không thể nhớ lại bất cứ điều gì.
"Cô nương không nhớ gì sao?"
"Có lẽ là như vậy." Nàng ấy cắn cắn môi, quả thật trong ký ức của nàng hiện tại là một mảng màu trắng.
"Vậy cô nương có muốn cùng tại hạ quay trở về không?" Hắn khẽ cười nhẹ, giọng nói trong trẻo khó tả, ngón tay thon dài vuốt ve sợi tóc trên gò má của nàng, dưới ánh trăng lạnh lẽo, một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giống như nụ hoa mới nở.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng, hắn xoa xoa mái tóc đen của nàng như một sự thông cảm.
"Nhưng.. nhưng mà ta còn phải đi tìm người." Trong lòng nàng trống rỗng, cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
"Ồ, cô nương muốn tìm ai?" Hắn khẽ nhếch môi lên.
"Có lẽ là người mà ta yêu, nhưng ta lại không nhớ chàng ấy là ai."
"Vậy cô nương tạm thời ở đây vài ngày, đợi đến khi nào nhớ ra rồi hẳn đi tìm người đó." Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười ôn hòa, mặc dù nàng ấy hiện tại cái gì cũng không nhìn thấy được. Nhưng nàng ấy vẫn có thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn.
"Ta tên là Nam Cung Thanh Quyết, từ nay về sau cô nương có thể gọi ta là Thanh Quyết." Đôi môi khẽ cong lên giống như đang cười.
"Tên ta là" Nàng vừa mở lời bèn ngừng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trông vô vọng!
Đúng rồi, tên nàng là gì?
"Gọi cô nương là Nam Cung Thanh Uyển được không?" Nam Cung Thanh Quyết hơi nhướng mày, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười yêu thương, đưa tay nhẹ nhàng dìu nàng đứng dậy.
"Đó là tên của ta phải không?" Nàng dùng tay trái nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, trên khuôn mặt xinh đẹp khó có thể cưỡng lại được nụ cười.
Nam Cung Thanh Uyển, cái tên này thật sự rất hay.
"Đúng vậy, sau này cô nương sẽ là Nam Cung Thanh Uyển." Nam Cung Thanh Quyết vẫy tay từ chối sự giúp đỡ của Lăng Cảnh Thiên, hắn tự mình dìu nàng lên chiếc xe ngựa của mình