Sau khi Nam Cung Thanh Quyết nheo mắt nhìn nàng bước ra ngoài, hắn trầm ngâm nhìn chén canh lê trong lòng bàn tay, cầm thìa lên ngửi, bèn cau mày đặt lên bàn.
"Phu nhân, Lê nhi lạnh quá, chi bằng phu nhân tự mình quay trở về được không?" Giọng nói nhẹ nhàng của nàng ta sau khi bước ra khỏi phòng của hắn truyền đến.
Đàm Tịch Yên quay lại nhìn nàng ta trong bộ váy mỏng manh, cảm thấy nàng ta không trong sáng và thuần khiết như vẻ ngoài.
"Phu nhân, nếu Lê nhi bị cảm lạnh, trang chủ sẽ đau lòng." Nàng ta hai tay khoanh tay, gió lạnh thổi vào, vừa nói vừa run rẩy.
"Ngươi về đi." Giọng điệu của nàng bình tĩnh, không có quá nhiều cảm xúc, sau đó nàng quay người lại rời khỏi đây.
"Phu nhân, Lê nhi thật hâm mộ người." Giọng nói của nàng ta truyền đến từ phía sau nàng.
Đàm Tịch Yên hơi dừng lại, nhưng cũng không xoay người lại.
Nàng ta liếc nhìn chiếc áo choàng trên người nàng, khóe môi nhếch lên, giọng nói mềm mại đầy khiêu khích: "Phu nhân, đừng nhìn vẻ ngoài khiêm tốn như ngọc của trang chủ. Khi không có ai, thì cách ngài ấy quan tâm so với ngày thường hoàn toàn khác nhau, Lê nhi nhìn thấy trang chủ có thể đối đãi quan tâm phu nhân như thế, thật là hâm mộ."
Nàng nghe những lời này, trong lòng như bị kim đâm, nhưng lại không nói gì, cũng không để ý đến người nữ nhân phía sau, thân hình mảnh khảnh biến mất trong màn đêm.
Sáng sớm, Nàng không ngừng suy nghĩ về lời nói của Lê nhi đêm qua, cho đến khi trời sáng, nàng cũng cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại bị tiếng Dịch Ngọc làm vỡ chiếc bình làm giật mình.
Nàng đứng dậy nhìn về phía Dịch Ngọc, chỉ thấy nàng ta sợ đến mức quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy.
"Dịch Ngọc, muội quỳ dưới đất làm gì?"
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi." Dịch Ngọc cúi đầu, không dám nhìn nàng.
"Muội không sao chứ? Ta đâu có nói sẽ trách muội." Nàng mỉm cười nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng ta, nàng xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Nàng cầm lấy chiếc vòng cổ mà phu quân nàng tặng, cẩn thận vuốt ve nó.
"Phu nhân, nô tỳ sợ lạnh nhất. Nếu phu nhân tức giận, phu nhân có thể đánh nô tỳ, nhưng xin người đừng phạt nô tỳ bằng cách quỳ ở ngoài trời cả đêm dưới trời lạnh." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dịch Ngọc đỏ bừng vì lạnh.
"Dịch Ngọc, muội đang nói gì thế, phạt muội quỳ cả đêm sao?" Nàng nhìn nàng ta qua gương, khóe miệng mỉm cười, Dịch Ngọc này thật sự càng ngày càng đáng yêu.
"Phu nhân, xin người đừng cười nữa, nô tỳ sẽ càng sợ hãi hơn."
"Muội sợ ta cái gì chứ, cô nương ngốc, muội nói muội sợ lạnh, vậy mà còn quỳ ở đó làm gì?" Nàng khẽ nhếch khóe miệng, nhét chiếc vòng cổ trong tay vào trong hộp gấm rồi quay lại nhìn nàng ta.
"Phu nhân" Dịch Ngọc ngơ ngác nhìn nàng.
"Ừm?" Đàm Tịch Yên mỉm cười đứng dậy, đỡ nàng ta từ trên mặt đất đứng lên, nhưng đồng thời, lời nói của nàng ta cũng khiến nàng cứng đờ.
"Phu nhân, đêm qua người đã bắt Lê nhi quỳ cả đêm, suýt chút nữa mất mạng. Khi Lê nhi tỉnh lại, nàng ta nói với trang chủ rằng đó không phải lỗi của người, tất cả là do nàng ta không tốt, nàng ta cũng không có nói giữa người và nàng ta đã xảy ra chuyện gì."
"Ta bắt nàng ta quỳ cả đêm?" Trong mắt nàng đầy vẻ kinh ngạc.
"Là đại nương ở bếp buổi sáng thức dậy phát hiện, lúc đó Lê nhi bị lạnh đến ngất đi, đến cả trang chủ cũng kinh ngạc, cả sơn trang này đều biết là người phạt nàng ta."
Nụ cười trên môi nàng dần dần nhạt đi, nàng từ nhỏ đến lớn luôn sống đúng với lương tâm của mình, chưa từng bày mưu hãm hại ai, bây giờ lại bị người khác đổ oan vô cớ, thực sự rất khó chịu.
"Trang chủ cũng không có gì, chỉ ra lệnh cho Lê nhi nghỉ ngơi cho thật tốt." Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của phu nhân, Dịch Ngọc cũng đoán ra được nên bèn nói.
"Phu nhân, người không biết sao?"
"Ta không có phạt nàng ta." Nàng chỉ khẽ lắc đầu.
"Vậy là Lê nhi cố ý rồi." Dịch Ngọc trợn tròn mắt, hai tay chống nạnh.
Sau đó nàng ta tức giận nói: "Lê nhi từ nhỏ đã mang lòng ái mộ trang chủ, còn không biết xấu hổ cầu xin lão phu nhân làm chủ để trang chủ nạp nàng ta làm thiếp, không ngờ rằng, tâm địa nàng ta lại xấu xa như vậy."
"Phu quân chẳng phải rất thích nàng ta sao?"
"Phu nhân, nếu như trang chủ thật sự thích nàng ta, thì tại sao nàng ta giờ vẫn là một nha hoàn quét sân chứ."
"Hãy kể cho ta nghe về nàng ta đi." Nàng ngồi xuống chiếc ghế mềm mại, mặc dù hiền lành nhưng nàng cũng không thể để người khác vu oan như vậy, nếu Lê nhi mà vu khống người khác một cách bừa bãi, nàng nhất định sẽ lấy lại công lý cho chính mình.
Dịch Ngọc gật đầu, nàng ta kể ngắn gọn về Lê nhi cho nàng nghe.
Lê nhi vốn dĩ tên gọi là Xuân Hoa, lúc nhỏ do gia đình nghèo khổ nên đã bỏ nhà ra đi, sau đó được Nam Cung lão phu nhân nhận về, đổi tên thành Lê nhi.
Lê nhi là nha hoàn thân cận bên cạnh lão phu nhân, cho nên nàng ta được đối đãi tốt hơn những nha hoàn khác, lão phu nhân cực kỳ yêu thích nàng ta, nàng ta cũng đã từng thể hiện tâm ý muốn được trở thành nữ nhân của trang chủ.
Do vậy, lão phu nhân cũng đã đích thân làm mai cho hai người, nhưng mà trang chủ đã từ chối.
Sau đó lão phu nhân qua đời, trang chủ vốn dĩ có ý định đưa nàng ta trở về quê hương, nhưng nàng ta lại không chịu, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh hắn làm nha hoàn.
"Nếu như chàng ấy không cố ý thì tại sao lại để cho nàng ta lưu lại trong phòng mình?" Nàng càng ngày càng khó hiểu về phu quân của mình.
Dịch Ngọc vừa nghe liền biết nàng đã hiểu lầm rồi, liền mở miệng giúp nàng giải thích nghi ngờ.
"Phu nhân, nô tỳ trong phòng trang chủ không được phép ở lâu. Lê nhi vốn dĩ là quyết dọn gian phòng của người, do người quét dọn trong phòng của trang chủ trước đây đã thành thân, cho nên nàng ta đến để thay thế người đó dâng trà cho trang chủ."
Nàng đã hiểu, có vẻ như Lê nhi đang cố gắng gieo rắc sự bất hòa trong mối quan hệ của nàng và hắn.
Vậy tối hôm qua, chắc hẳn là một mình nàng ta diễn kịch, cố ý khóc trong vườn hoa để gây sự chú ý cho nàng, sau đó lại nói những việc thanh mai trúc mã giữa nàng ta và phu quân của nàng, cố ý nói phu quân của nàng không được khỏe, lại cũng không nói phu quân nàng không thích quả lê.
Nàng ta từng bước tính toán, chỉ vì để nàng cùng nàng ta ầm ĩ một trận.
"Phu nhân, có cần tìm Lê nhi để hỏi rõ không?"
Nàng lắc đầu: "Phu quân không nói gì, vậy thì sẽ không có gì, việc này cũng không cần nhắc lại nữa."
"Tại sao vậy phu nhân, người không có phạt Lê nhi, nhưng nàng ta lại nói là người phạt nàng ta, đây rõ ràng là đang hại người."
"Nàng ta chỉ muốn gieo rắc mối bất hòa giữa ta và chàng ấy, để mọi người trong Nam Cung sơn trang biết rằng ta lại đi chấm nhất với một nha hoàn nhỏ bé, thậm chí còn không có thân phận. Ta đường đường là thiếu phu nhân của Nam Cung sơn trang, tại sao lại phải hạ thấp giá trị bản thân mình để đi tranh cãi với nàng ta." Nàng chỉ mỉm cười nhìn nàng ta.
"Muội đi nấu cho ta một chút cháo đi, ta đói rồi."
"Vâng!" Phu nhân đã nói như vậy, Dịch Ngọc cũng không nói được gì nữa, liền im lặng rời đi.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước, không có một tia khó chịu.
Chỉ cần phu quân vẫn là của nàng thì không còn gì quan trọng nữa.
Nàng đứng trong sân nhìn cây lê khô héo, nàng và hắn đã ba tháng không gặp, hắn đi xử lý công vụ đã được ba tháng, nghe nói đêm nay hắn sẽ trở về.
"Phu nhân, trang chủ đã trở về." Đang lúc nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ thì Dịch Ngọc từ xa phía sau nàng đã chạy tới.
"Đã tới cửa chưa?" Nàng vẻ mặt vui vẻ.
"Đến rồi, phu nhân, chúng ta đi nhanh đi." Dịch Ngọc nắm lấy tay nàng, như đang chuẩn bị rời đi.
Ở bên nhau hơn ba tháng, Dịch Ngọc càng ngày càng bạo dạn, biết phu nhân là người có tấm lòng tốt, nên nàng ta cũng không cần giữ lễ nghi.
Nàng ngăn nàng ta lại: "Chờ một chút."
"..."
Dịch Ngọc khó hiểu nhìn nàng.
Phu nhân làm sao vậy, ba tháng trước nghe được tin trang chủ không có nói với bất kỳ ai, chỉ rời đi cùng với Lăng Cảnh Thiên, phu nhân rõ ràng đau lòng đến mức không ngủ được, còn thường xuyên nhìn vào chiếc vòng cổ đến mức thẩn thờ.
Hiện tại trang chủ đã về, sao phu nhân lại không đi?
"Đợi một lát, ta đi pha cho phu quân một chén trà." Nàng nhớ đến phụ thân nàng khi đi xa quay về, mẫu thân nàng đều sẽ luôn đợi phụ thân nàng ở cửa, rồi sau đó đích thân mang cho ông một tách trà nóng.
Khi đó, nàng ở bên cạnh nhìn thấy, cũng rất hâm mộ tình cảm của phụ thân và mẫu thân nàng.
Trên môi nở nụ cười vui vẻ, nàng nhanh chóng pha trà và chu đáo chuẩn bị một chiếc khăn tay.
"Phu nhân thật chu đáo." Dịch Ngọc mỉm cười, chủ động nhận trà.
Nàng hơi nhếch khóe miệng rồi bước về phía đại sảnh.
Nàng không đến muộn, khi đến đại sảnh, đã có rất nhiều người ở đó, tất nhiên trong đó có Lê nhi, người đã muốn hãm hại nàng vào ba tháng trước.
Trong ba tháng kể từ khi phu quân nàng đi vắng, nàng đã không gặp Lê nhi, dường như nàng ta đang cố tình tránh mặt nàng.
Hôm nay khi nàng nhìn thấy nàng ta, nàng ta vẫn mặc một chiếc váy màu xanh nhạt.