• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiếu Gia Trong Lời Đồn

Tác giả: ánh trăng sáng vằng vặc

Chương 8. Dự tiệc.

___

Vừa về đến trọ, Yến Tri An lại nhận được tin nhắn của Trần Thế Dương. Hắn là cộng tác của Yến Tri An, hai người quen biết khi cậu học cấp ba, quen qua mạng.

Vẫn như cũ, mỗi lần nhận tin nhắn thì điện thoại cậu đều bị hắn oanh tạc. Yến Tri An chê phiền, nhiều lần suýt chút nữa thì chặn người ta.

Tri An 2509: [Có chuyện?]

TT. Dương: [Có! Tôi gửi báo cáo cho cậu rồi, cậu xem đi chứ.]

Tri An 2509: [Chuyện công ty anh không thể tự giải quyết à?]

Mặc dù nhắn như vậy, Yến Tri An vẫn mở email lên. Đọc bản báo cáo mất một lúc, sau khi đọc xong cậu mới xem tin nhắn của hắn.

TT. Dương: [Cậu là ma quỷ à!!!] Theo sau là cái emoji khóc ròng, đáng thương vô cùng.

Tri An 2509: [Chỗ này, chỗ này chỉnh lại một chút.] Kèm theo ảnh chụp màn hình, trên ảnh còn có vài chỗ khoanh đỏ.

[Tuần sau có mẫu thử nghiệm đúng không, gửi tôi hai cái.]

Không đợi người kia trả lời, Yến Tri An đã tắt máy, mặc kệ hắn có nhắn lại cái gì.

Yến Tri An tắm rửa xong nằm lên giường. Một ngày dài kết thúc như vậy, bây giờ cậu chỉ cần nhắm mắt lại rồi lần nữa mở mắt ra, sẽ nhìn thấy ánh bình minh của ngày mai, kết thúc một ngày để bắt đầu một ngày mới.

Kết thúc một đời, để bắt đầu một cuộc đời mới.

Thứ tư rất nhanh đã đến, buổi sáng cậu vẫn lên lớp như bình thường. Luật sư tên Triệu Vẫn vẫn luôn gọi cho cậu, dặn đi dặn lại là phải đến đúng giờ.



Mới đầu cậu không có ý kiến, nhưng sau cậu thấy phiền nên không nhận cuộc gọi nữa. Yến Tri An cảm thấy rất bài xích người như Triệu Vẫn, hắn như đang giúp cậu, nhưng lại từ trên cao nhìn xuống cậu với ánh mắt thương hại.

Cậu không có gì để người ta phải thương hại hết. Yến Tri An vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống cậu rất tốt, nếu như không có kiếp trước.

Bởi vì Giang Cẩn Diên muốn dẫn Yến Tri An đến bữa tiệc, nên toàn bộ lễ phục dành cho cậu vào hôm đó đều do hắn chuẩn bị.

Yến Tri An cũng không đòi hỏi gì, nhưng khi cậu nhìn thấy bộ vest ba mảnh thuần trắng nhưng chi tiết trên áo lại rất cầu kỳ.

Giang Cẩn Diên trông mong nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh. Hắn nói: "Đồ đôi với tôi đó, cậu vui không?"

Yến Tri An trợn mắt, đây nào giống đi tiệc, đây khác nào đồ cưới không?!!

Cuối cùng, dưới ánh mắt long lanh của chàng trai, Yến Tri An vẫn bị khuất phục, "Được… được rồi, tôi mặc."

Yến Tri An thay đồ, cậu không hay mặc những thứ cầu kỳ như vậy, cảm thấy có chút không tự nhiên. Nhưng khi Giang Cẩn Diên nhìn thấy, hắn nhìn hồi lâu rồi giơ điện thoại lên chụp ảnh lại.

Không thể không nói, Yến Tri An cao 1m76, mặc dù chiều cao này không tính là cao lắm, nhưng dáng người cậu rất cân đối, chân dài, eo thon, như một cái giá đồ di động. Kết hợp với gương mặt tinh xảo và khí chất lạnh lùng thì cậu mặc gì cũng hợp, mặc gì cũng đẹp.

"Đẹp trai quá! Cậu nghĩ thế nào về việc làm công của tôi?!" Giang Cẩn Diên cảm thán, song xán lại gần Yến Tri An.

Không nói thì thôi, nói xong trên gương mặt cậu liền xuất hiện vẻ ghét bỏ.

"Từ bỏ đi!"

Lần này cũng là Giang Cẩn Diên tự mình lái xe đến. Khi Yến Tri An khoá cửa, hắn tranh thủ gửi tấm ảnh vừa chụp được cho ai đó, sau đó cười khà khà gian ác.

Nụ cười đó bị Yến Tri An bắt gặp, cậu đánh lên ót đối phương. "Đừng giở trò."

"..." Giang Cẩn Diên bĩu môi, ai giở trò.

Hơn 6 giờ, hai người có mặt tại khách sạn Thi Đình. Thời gian bắt đầu bữa tiệc là 7 giờ, cách đó còn một khoảng thời gian.

Giang Cẩn Diên dường như muốn trốn tránh cái gì đó, sau khi vào sảnh tiệc đã lôi lôi kéo kéo Yến Tri An đi qua chỗ này chỗ kia. Sau đó, hai người cùng nhau ngồi xổm, núp sau rèm ở ban công.

"Cậu làm gì thế?" Yến Tri An nhỏ giọng.



"Suỵt! Đừng nói gì hết."

Dưới ánh mắt khó hiểu, hoài nghi của Yến Tri An, Giang Cẩn Diên đột nhiên cảm thấy chột dạ, hắn gãi đầu.

"..."

"Cậu."

Đúng lúc này, phía trước rèm cửa có một giọng nói vang lên, làm Giang Cẩn Diên như mèo giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên rồi tự mình bịt chặt miệng, không dám hít thở.

"Minh Hy, cháu tìm ai sao? Cậu thấy em trai cháu đang chơi với bạn ở bên kia kìa."

Hơi thở Yến Tri An cũng bất giác nhẹ đi. Cậu nhìn về phía Giang Cẩn Diên, kéo tay hắn ra.

"Thở." Giọng cậu nhỏ, gần như là tiếng gió.

Không thở tý xảy ra chuyện mất. Không biết chuyện gì mà khiến người như Giang Cẩn Diên phải sợ đến như vậy. Mặc dù không đúng lắm, nhưng mà Yến Tri An thấy hơi buồn cười.

Giang Cẩn Diên nhìn cậu, bị cậu cười đến xù lông. Hắn nghiến răng, "Tôi không sợ!"

Ai hỏi hắn gì đâu? Yến Tri An tri kỷ vỗ vai an ủi hắn.

Sau khi hai tiếng bước chân đi xa, Giang Cẩn Diên ló mặt ra ngoài, không thấy ai nữa mới thở ra một hơi. Hắn đứng dậy tiện thể kéo tay Yến Tri An, nói: "Đi, anh đây dẫn cậu đi oanh tạc món ngon."

Yến Tri An: "..."

Cậu nhìn vào trong sảnh, không thấy người nào quen mặt. Mặc kệ hắn lôi kéo đi đến quầy đồ ăn. Bên trên xếp hàng dài đồ ngọt, tráng miệng, nước ép các thứ.

Cậu lặng lẽ thu nước miếng lại.

Yến Tri An rất rất thích đồ ngọt.

"Cậu Tri An." Âm thanh lạnh lẽo đến cùng cực phát ra phía sau lưng hai người. Cả hai đồng thời dừng động tác, quay lại nhìn về phía hắn, cau mày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK