Yến Tri An nhận ra bản thân thất thố mà nhìn chằm chằm vào người khác, cậu cụp mắt xuống. Cũng không để ý đến Hoàng Thế Dương đang tí ta tí tởn chạy đến trước mặt mình.
“Tôi đợi cậu cả buổi sáng đó!” Hoàng Thế Dương tươi tắn cười với cậu.
Yến Tri An không để ý, nhưng người đàn ông hốc hác kia lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn chằm chằm vào Hoàng Thế Dương tươi cười đằng đó, nhìn đến nỗi Hoàng Thế Dương không dám nói gì nữa.
Hoàng Thế Dương: “…”
Yến Tri An: “?”
Người nọ như hài lòng lắm, cúi đầu cặm cụi tiếp.
Yến Tri An mở nguồn chuỗi máy tính, cậu dùng thẻ thành viên quẹt mật mã. Hoàng Thế Dương cũng về vị trí của mình. Ba người trong phòng nghiên cứu, ai làm việc nấy. Rất nhanh, cả một buổi chiều trôi qua.
Ánh nắng mặt trời không xuyên vào phòng nghiên cứu được, Yến Tri An xoa cái cổ đã mỏi nhừ, và đôi mắt khô khốc vì nhìn chằm chằm thiết bị điện tử lâu. Cậu biết lý do vì sao mà nhìn người còn lại trong phòng nghiên cứu lại hốc hác đến vậy rồi. Cậu mới ngồi có một buổi mà đã cảm thấy cả cơ thể đều không khoẻ, chứ chưa nói đàn anh đã đóng cọc ở đây gần một năm.
Yến Tri An sắp xếp lại khu vực của bản thân. Không biết Hoàng Thế Dương đã chạy đi đâu, người đàn ông hốc hác kia vẫn còn đối diện với máy tính, đôi mắt đen sâu phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình.
“Đàn anh, tôi về trước.” Yến Tri An lịch sự chào tạm biệt người nọ, sau khi được một cái gật đầu đáp lại thì đi thẳng ra ngoài.
Người đàn ông kia nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa của cậu, sau đó nhìn xuống màn hình. Xuất hiện đầu tiên là một hàng chữ in hoa “YẾN TRI AN” bên cạnh kèm theo ảnh 3x4 của cậu, bên dưới là toàn bộ tư liệu về cậu thanh niên xinh đẹp này. Hắn mím chặt đôi môi, khoá tệp tư liệu này lại.
___
Bên ngoài đã ráng chiều, ánh hoàng hôn len lỏi qua các dãy nhà cao tầng, các tán cây. Mỗi ngày đều như này, bình dị, êm ấm, yên ổn, cậu cảm thấy cứ như này cũng tốt. Không có tranh giành đấu đá, không có mưu mô chước quỷ, cũng không có ánh nhìn săm soi và những lời chửi rủa khó nghe.
Yến Tri An ôm ba lô, xốc lại tinh thần. Cậu sống lại một đời không phải để thỏa mãn với những gì của hiện tại. Cậu chưa có gì cả, chưa có gì đáng để bản thân thoả mãn. Ánh mắt cậu đang nhu hoà nhìn hoàng hôn khuất xa xa, rất nhanh đã chuyển thành ánh mắt kiên định, con ngươi đen tuyền lạnh băng, như màn đêm sâu thẳm lại tịch mịch.
Giang Tịnh Du đứng cách đó không xa, bên cạnh là Giang Cẩn Diên đang xà nẹo xà nẹo. Anh nhìn chăm chú thanh niên nọ, mi mắt khẽ vung vẩy không nhìn ra cảm xúc gì.
“Cẩn Diên, đừng quậy.” Anh khẽ quát đứa cháu không nên thân của mình. “Nếu cháu còn quậy nữa thì chú đưa cháu về ở với ba mẹ cháu.”
Giang Cẩn Diên sợ rồi. Hắn đảo mắt, chạm vào bóng dáng của bạn thân mình.
“Tri An!” Hắn hô lên, tông giọng cũng không đùa được. Chân nhanh chóng chạy lạch bạch đến bên cạnh cậu, Giang Tịnh Du bước chậm theo sau. “Này tôi có đến khu thực hành tìm cậu, chỉ tiếc là không lên được tầng 3.”
Giang Cẩn Diên tiếc nuối nói.
“Ừ!” Yến Tri An cụp mắt, nhàn nhạt trả lời. “Hai người chuẩn bị về à? Vậy tôi đi trước, bái bai.”
Yến Tri An không đợi trả lời, cậu đảo bước đi trước. Cảm xúc gì đó trong cậu đang lắng đọng xuống. Nhiều khi Yến Tri An có xung đột muốn xông đến nhà chính của Yến gia, nhưng lại kiềm chế được. Máu mủ thì sao, đến cuối vẫn chết thảm đó thôi. Máu mủ thì sao, đến cùng cậu vẫn bị vứt bỏ đó thôi. Trông đợi làm gì, manh động thì có ích chi. Còn không bằng bây giờ đi từng bước, nắm chặt mọi thứ trong tay.
Đi được nửa đường thì có một chiếc xe đậu bên vệ đường, ngay cạnh vỉa hè Yến Tri An đang đi. Cửa xe nhanh chóng được mở ra.
Là Yến Minh Hy.
Ánh mắt anh nhìn cậu, phức tạp nhiều thứ cảm xúc ngổn ngang. Một chút bàng hoàng không thể tin, một chút thương tiếc, còn có một chút… dịu dàng.
Yến Tri An nhìn anh, không nói gì cả. Cậu biết, anh đã tra được gì rồi, hay còn nói, bên kia thả một ít tin tức cho anh rồi. Nhưng còn thiếu, thiếu nhiều lắm. Yến Tri An mím chặt đôi môi, mi mắt lại hơi cụp xuống.
“Yến Tri An.” Yến Minh Hy nhẹ giọng gọi, bị gió thu cuốn đi không nghe rõ ràng được.
Anh đi ba bước thành hai đến trước mặt cậu, đưa tay lên muốn ôm nhưng lại không biết có nên ôm không.
Yến Tri An: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Cậu cong đôi mắt lên, ánh mắt xa cách nhìn người đàn ông vừa bước tới. Như thể họ là người chỉ gặp nhau một lần duy nhất tại buổi tiệc của Cố Hi Bân.
Yến Minh Hy sượng cả người. Là anh vội vàng quá.
Trưa nay vừa nhận được những tư liệu kia, anh đọc đi đọc lại nó ba lần. Ngồi suy ngẫm rất lâu cũng không chấp nhận nổi sự thật này. Mặc dù trước đó cùng từng nghĩ qua, nhưng khi nó thật sự xuất hiện ngay trước mắt, anh không nhịn nổi hoang mang.
Chỉ còn ba chữ chạy dọc khắp cơ thể: “Không thể nào!”
Anh muốn chính mắt nhìn một cái, xác nhận một chút.
Khi nhìn thấy Yến Tri An lẳng lặng đi bộ trên đường, chỉ có mình cậu nhìn cô đơn đến lạ thường.
Đây là Yến Tri An, là một Yến Tri An có chung máu mủ với anh… là em trai ruột thịt của anh. Nhưng tại sao chứ? Tại sao em trai ruột của anh lại ở đây? Đáng lý nơi cậu phải ở là nơi anh ở, nơi anh lớn lên cũng là nơi cậu lớn lên chứ.
Yến Minh Hy mịt mờ. Yến Minh Hy hoài nghi. Yến Minh Hy kiên định.
“Tôi đợi cậu cả buổi sáng đó!” Hoàng Thế Dương tươi tắn cười với cậu.
Yến Tri An không để ý, nhưng người đàn ông hốc hác kia lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn chằm chằm vào Hoàng Thế Dương tươi cười đằng đó, nhìn đến nỗi Hoàng Thế Dương không dám nói gì nữa.
Hoàng Thế Dương: “…”
Yến Tri An: “?”
Người nọ như hài lòng lắm, cúi đầu cặm cụi tiếp.
Yến Tri An mở nguồn chuỗi máy tính, cậu dùng thẻ thành viên quẹt mật mã. Hoàng Thế Dương cũng về vị trí của mình. Ba người trong phòng nghiên cứu, ai làm việc nấy. Rất nhanh, cả một buổi chiều trôi qua.
Ánh nắng mặt trời không xuyên vào phòng nghiên cứu được, Yến Tri An xoa cái cổ đã mỏi nhừ, và đôi mắt khô khốc vì nhìn chằm chằm thiết bị điện tử lâu. Cậu biết lý do vì sao mà nhìn người còn lại trong phòng nghiên cứu lại hốc hác đến vậy rồi. Cậu mới ngồi có một buổi mà đã cảm thấy cả cơ thể đều không khoẻ, chứ chưa nói đàn anh đã đóng cọc ở đây gần một năm.
Yến Tri An sắp xếp lại khu vực của bản thân. Không biết Hoàng Thế Dương đã chạy đi đâu, người đàn ông hốc hác kia vẫn còn đối diện với máy tính, đôi mắt đen sâu phản chiếu ánh sáng xanh của màn hình.
“Đàn anh, tôi về trước.” Yến Tri An lịch sự chào tạm biệt người nọ, sau khi được một cái gật đầu đáp lại thì đi thẳng ra ngoài.
Người đàn ông kia nhìn bóng lưng khuất dần sau cánh cửa của cậu, sau đó nhìn xuống màn hình. Xuất hiện đầu tiên là một hàng chữ in hoa “YẾN TRI AN” bên cạnh kèm theo ảnh 3x4 của cậu, bên dưới là toàn bộ tư liệu về cậu thanh niên xinh đẹp này. Hắn mím chặt đôi môi, khoá tệp tư liệu này lại.
___
Bên ngoài đã ráng chiều, ánh hoàng hôn len lỏi qua các dãy nhà cao tầng, các tán cây. Mỗi ngày đều như này, bình dị, êm ấm, yên ổn, cậu cảm thấy cứ như này cũng tốt. Không có tranh giành đấu đá, không có mưu mô chước quỷ, cũng không có ánh nhìn săm soi và những lời chửi rủa khó nghe.
Yến Tri An ôm ba lô, xốc lại tinh thần. Cậu sống lại một đời không phải để thỏa mãn với những gì của hiện tại. Cậu chưa có gì cả, chưa có gì đáng để bản thân thoả mãn. Ánh mắt cậu đang nhu hoà nhìn hoàng hôn khuất xa xa, rất nhanh đã chuyển thành ánh mắt kiên định, con ngươi đen tuyền lạnh băng, như màn đêm sâu thẳm lại tịch mịch.
Giang Tịnh Du đứng cách đó không xa, bên cạnh là Giang Cẩn Diên đang xà nẹo xà nẹo. Anh nhìn chăm chú thanh niên nọ, mi mắt khẽ vung vẩy không nhìn ra cảm xúc gì.
“Cẩn Diên, đừng quậy.” Anh khẽ quát đứa cháu không nên thân của mình. “Nếu cháu còn quậy nữa thì chú đưa cháu về ở với ba mẹ cháu.”
Giang Cẩn Diên sợ rồi. Hắn đảo mắt, chạm vào bóng dáng của bạn thân mình.
“Tri An!” Hắn hô lên, tông giọng cũng không đùa được. Chân nhanh chóng chạy lạch bạch đến bên cạnh cậu, Giang Tịnh Du bước chậm theo sau. “Này tôi có đến khu thực hành tìm cậu, chỉ tiếc là không lên được tầng 3.”
Giang Cẩn Diên tiếc nuối nói.
“Ừ!” Yến Tri An cụp mắt, nhàn nhạt trả lời. “Hai người chuẩn bị về à? Vậy tôi đi trước, bái bai.”
Yến Tri An không đợi trả lời, cậu đảo bước đi trước. Cảm xúc gì đó trong cậu đang lắng đọng xuống. Nhiều khi Yến Tri An có xung đột muốn xông đến nhà chính của Yến gia, nhưng lại kiềm chế được. Máu mủ thì sao, đến cuối vẫn chết thảm đó thôi. Máu mủ thì sao, đến cùng cậu vẫn bị vứt bỏ đó thôi. Trông đợi làm gì, manh động thì có ích chi. Còn không bằng bây giờ đi từng bước, nắm chặt mọi thứ trong tay.
Đi được nửa đường thì có một chiếc xe đậu bên vệ đường, ngay cạnh vỉa hè Yến Tri An đang đi. Cửa xe nhanh chóng được mở ra.
Là Yến Minh Hy.
Ánh mắt anh nhìn cậu, phức tạp nhiều thứ cảm xúc ngổn ngang. Một chút bàng hoàng không thể tin, một chút thương tiếc, còn có một chút… dịu dàng.
Yến Tri An nhìn anh, không nói gì cả. Cậu biết, anh đã tra được gì rồi, hay còn nói, bên kia thả một ít tin tức cho anh rồi. Nhưng còn thiếu, thiếu nhiều lắm. Yến Tri An mím chặt đôi môi, mi mắt lại hơi cụp xuống.
“Yến Tri An.” Yến Minh Hy nhẹ giọng gọi, bị gió thu cuốn đi không nghe rõ ràng được.
Anh đi ba bước thành hai đến trước mặt cậu, đưa tay lên muốn ôm nhưng lại không biết có nên ôm không.
Yến Tri An: “Xin chào, lại gặp nhau rồi.”
Cậu cong đôi mắt lên, ánh mắt xa cách nhìn người đàn ông vừa bước tới. Như thể họ là người chỉ gặp nhau một lần duy nhất tại buổi tiệc của Cố Hi Bân.
Yến Minh Hy sượng cả người. Là anh vội vàng quá.
Trưa nay vừa nhận được những tư liệu kia, anh đọc đi đọc lại nó ba lần. Ngồi suy ngẫm rất lâu cũng không chấp nhận nổi sự thật này. Mặc dù trước đó cùng từng nghĩ qua, nhưng khi nó thật sự xuất hiện ngay trước mắt, anh không nhịn nổi hoang mang.
Chỉ còn ba chữ chạy dọc khắp cơ thể: “Không thể nào!”
Anh muốn chính mắt nhìn một cái, xác nhận một chút.
Khi nhìn thấy Yến Tri An lẳng lặng đi bộ trên đường, chỉ có mình cậu nhìn cô đơn đến lạ thường.
Đây là Yến Tri An, là một Yến Tri An có chung máu mủ với anh… là em trai ruột thịt của anh. Nhưng tại sao chứ? Tại sao em trai ruột của anh lại ở đây? Đáng lý nơi cậu phải ở là nơi anh ở, nơi anh lớn lên cũng là nơi cậu lớn lên chứ.
Yến Minh Hy mịt mờ. Yến Minh Hy hoài nghi. Yến Minh Hy kiên định.