"Đêm nay chúng ta động phòng rồi sinh con luôn được không?"
Lạc Du Nhiên trừng mắt nhìn nam quỷ đang bay quanh người cô, chỉ hận không thể cho hắn một cái bạt tai, cái đồ không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Nói là bay quanh, bởi vì khi vừa bước chân vào không gian chỉ có hai người này, Lệ Tiêu liền bắt đầu hiện nguyên hình thật của hắn.
Một nam quỷ ngàn năm mặc trường bào đen tuyền, tóc dài và mắt đỏ. Khuôn mặt tuấn mĩ hoa lệ khiến cho người ta phải hoa mắt, nhưng sự *** tặc trong ánh mắt thì không làm cách nào có thể dấu được một cách trọn vẹn.
Hồn thể của nam quỷ này trông vừa thần bí lại vừa khiến cho người ta không khỏi cảm khái về dung mạo trời cao ban phát cho hắn.
Lệ Tiêu ỷ vào bản thân lúc này không ở trong trạng thái thể xác nên rất tự nhiên mà dựa vào người Lạc Du Nhiên, bàn tay lạnh căm của hắn vuốt từng đường cong trên cơ thể cô, rất biết cách lợi dụng tình thế.
"Anh đừng có giở trò vô liêm sỉ ở đây, nếu không đừng trách tôi độc ác."
Lạc Du Nhiên dọa thì dọa thế, nhưng thực chất cô cũng chẳng có cách nào đối phó với hắn cả.
Nếu thật sự mời thầy đồng về làm lễ, chưa chắc gì người ta đã có thể đánh thắng một con quỷ đã sống cả ngàn năm như Lệ Tiêu đây.
Lệ vương gia tự biết bản thân lợi hại, thế nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác này. Nghe cô dọa dẫm, hắn rất phối hợp mà làm bộ sợ hãi.
"Ồ, vậy em muốn làm gì tôi? Có phải em sẽ nhốt tôi trong phòng kín, trói ở trên giường, sau đó... ưm..."
Lạc Du Nhiên không thể nghe được tiếp nữa, cô lúng túng đưa tay bịt miệng hắn lại, quát khẽ.
"Im lặng đi."
Lệ Tiêu đưa ánh mắt đỏ đậm nhìn người con gái đang kề da kề thịt với mình, thỏa mãn mà đưa lưỡi ra liếm láp bàn tay nhỏ bé đang kề sát môi hắn.
Hành động này của Lệ vương gia thực sự rất suồng sã, nó lập tức làm cho Lạc Du Nhiên phải giật mình và vội vàng rút tay lại.
"Anh... anh làm cái gì đấy hả??"
Lệ Tiêu giống như còn chưa đã thèm mà vươn lưỡi ra liếm môi, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con mồi nhỏ bé đáng yêu.
"Cũng đã là vợ chồng già rồi, em ngại cái gì chứ?"
"Ai là vợ chồng già với anh?"
Lạc Du Nhiên hít thật sâu một hơi để bình ổn tâm tình, một lát sau cô mới quắc mắt nhìn hắn.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nếu như anh muốn có vợ âm thì tôi sẽ đốt hình nhân thật xinh đẹp xuống cho anh, còn nếu anh muốn cái khác, tiền tài vàng bạc gì đó, tôi sẽ làm hết sức thỏa mãn anh..."
Lệ Tiêu nghe cô nói bằng giọng nghiêm túc như vậy thì không vui mà nhíu mày.
Tại sao người trong lòng của hắn cứ muốn làm tất cả để tách ra khỏi hắn kia chứ?
Lệ Tiêu cực kì không vui, hắn dựa sát cả hồn thể vào người cô, ép cô phải đối diện với đôi mắt đỏ của hắn.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Bây giờ tôi muốn có con với em, em giúp được không?"
Cô cảm thấy bản thân không thể câu thông với con quỷ ngàn năm này nữa, cô thở dài, hận không thể quay về mấy ngày trước mà hét vào mặt bản thân rằng tốt nhất đừng có nhận cái nhiệm vụ đi đến mộ thất ngàn năm đó rồi gặp gỡ tên nam quỷ này.
Đương lúc hai người đang dựa sát vào nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cộc.. cộc... cộc..."
Tiếng gõ cửa bên ngoài mãi không dứt, ý muốn nói rằng nếu như chủ nhân của căn phòng này không mở cửa thì người bên ngoài có thể gõ đến đêm.
Lệ Tiêu hình như đã biết được người bên ngoài là ai, thế nên hắn không hề biến về hình người mà chỉ khẽ ngoắc tay một cái.
Cánh cửa gỗ nặng nề đột nhiên bật mở trước mắt Lạc Du Nhiên.
Người bên ngoài là cô gái lúc nãy đứng ở cửa đón hai người về.
Cô gái này rất kì lạ, mái tóc cô ta màu đen tuyền búi theo kiểu xưa cũ, trên người không phải là bộ quần áo thời hiện đại mà là một bộ đồ được phổ biến từ hàng ngàn năm trước.
Cô gái đó cúi đầu thấp xuống, bàn tay trắng bệch cung lại trước ngực, nói bằng giọng điệu cung kính vô cùng.
"Thiếu gia, có tin khẩn."
Từ đầu đến cuối cô ta không hề có ý định chào hỏi Lạc Du Nhiên, thậm chí khi thấy Lạc Du Nhiên được thiếu gia ôm trong ngực, đôi mắt của cô ta còn hơi lóe lên tia sáng lạnh.
Nhưng cô ta biết thiếu gia là một người tài giỏi, đương nhiên cô ta không dám tỏ thái độ quá đáng.
Lệ Tiêu không chú ý tới cô hầu gái này.
Cô ta tên là Nhược Vãn, là nô tỳ được mẫu phi hắn chôn theo để hầu hạ hắn.
Thực ra năm đó không chỉ có Nhược Vãn, có rất nhiều người đã nguyện ý tuẫn táng theo hắn, tuy nhiên trong ngần ấy năm chỉ có Nhược Vãn có thể trở thành lệ quỷ theo hắn.
Khi hắn đến Lệ gia, Nhược Vãn cũng chủ động đi theo làm người hầu.
"Nhược Vãn, từ lần sau không có lệnh của ta, không được gõ cửa căn phòng này."
Nhược Vãn sững người khi nghe thấy những điều đó, sau đó cô ta chỉ có thể nắm chặt tay, cúi đầu thưa vâng.
Lạc Du Nhiên trừng mắt nhìn nam quỷ đang bay quanh người cô, chỉ hận không thể cho hắn một cái bạt tai, cái đồ không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Nói là bay quanh, bởi vì khi vừa bước chân vào không gian chỉ có hai người này, Lệ Tiêu liền bắt đầu hiện nguyên hình thật của hắn.
Một nam quỷ ngàn năm mặc trường bào đen tuyền, tóc dài và mắt đỏ. Khuôn mặt tuấn mĩ hoa lệ khiến cho người ta phải hoa mắt, nhưng sự *** tặc trong ánh mắt thì không làm cách nào có thể dấu được một cách trọn vẹn.
Hồn thể của nam quỷ này trông vừa thần bí lại vừa khiến cho người ta không khỏi cảm khái về dung mạo trời cao ban phát cho hắn.
Lệ Tiêu ỷ vào bản thân lúc này không ở trong trạng thái thể xác nên rất tự nhiên mà dựa vào người Lạc Du Nhiên, bàn tay lạnh căm của hắn vuốt từng đường cong trên cơ thể cô, rất biết cách lợi dụng tình thế.
"Anh đừng có giở trò vô liêm sỉ ở đây, nếu không đừng trách tôi độc ác."
Lạc Du Nhiên dọa thì dọa thế, nhưng thực chất cô cũng chẳng có cách nào đối phó với hắn cả.
Nếu thật sự mời thầy đồng về làm lễ, chưa chắc gì người ta đã có thể đánh thắng một con quỷ đã sống cả ngàn năm như Lệ Tiêu đây.
Lệ vương gia tự biết bản thân lợi hại, thế nhưng hắn lại rất hưởng thụ cảm giác này. Nghe cô dọa dẫm, hắn rất phối hợp mà làm bộ sợ hãi.
"Ồ, vậy em muốn làm gì tôi? Có phải em sẽ nhốt tôi trong phòng kín, trói ở trên giường, sau đó... ưm..."
Lạc Du Nhiên không thể nghe được tiếp nữa, cô lúng túng đưa tay bịt miệng hắn lại, quát khẽ.
"Im lặng đi."
Lệ Tiêu đưa ánh mắt đỏ đậm nhìn người con gái đang kề da kề thịt với mình, thỏa mãn mà đưa lưỡi ra liếm láp bàn tay nhỏ bé đang kề sát môi hắn.
Hành động này của Lệ vương gia thực sự rất suồng sã, nó lập tức làm cho Lạc Du Nhiên phải giật mình và vội vàng rút tay lại.
"Anh... anh làm cái gì đấy hả??"
Lệ Tiêu giống như còn chưa đã thèm mà vươn lưỡi ra liếm môi, ánh mắt nhìn cô như nhìn một con mồi nhỏ bé đáng yêu.
"Cũng đã là vợ chồng già rồi, em ngại cái gì chứ?"
"Ai là vợ chồng già với anh?"
Lạc Du Nhiên hít thật sâu một hơi để bình ổn tâm tình, một lát sau cô mới quắc mắt nhìn hắn.
"Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Nếu như anh muốn có vợ âm thì tôi sẽ đốt hình nhân thật xinh đẹp xuống cho anh, còn nếu anh muốn cái khác, tiền tài vàng bạc gì đó, tôi sẽ làm hết sức thỏa mãn anh..."
Lệ Tiêu nghe cô nói bằng giọng nghiêm túc như vậy thì không vui mà nhíu mày.
Tại sao người trong lòng của hắn cứ muốn làm tất cả để tách ra khỏi hắn kia chứ?
Lệ Tiêu cực kì không vui, hắn dựa sát cả hồn thể vào người cô, ép cô phải đối diện với đôi mắt đỏ của hắn.
"Không phải tôi đã nói rồi sao? Bây giờ tôi muốn có con với em, em giúp được không?"
Cô cảm thấy bản thân không thể câu thông với con quỷ ngàn năm này nữa, cô thở dài, hận không thể quay về mấy ngày trước mà hét vào mặt bản thân rằng tốt nhất đừng có nhận cái nhiệm vụ đi đến mộ thất ngàn năm đó rồi gặp gỡ tên nam quỷ này.
Đương lúc hai người đang dựa sát vào nhau, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Cộc.. cộc... cộc..."
Tiếng gõ cửa bên ngoài mãi không dứt, ý muốn nói rằng nếu như chủ nhân của căn phòng này không mở cửa thì người bên ngoài có thể gõ đến đêm.
Lệ Tiêu hình như đã biết được người bên ngoài là ai, thế nên hắn không hề biến về hình người mà chỉ khẽ ngoắc tay một cái.
Cánh cửa gỗ nặng nề đột nhiên bật mở trước mắt Lạc Du Nhiên.
Người bên ngoài là cô gái lúc nãy đứng ở cửa đón hai người về.
Cô gái này rất kì lạ, mái tóc cô ta màu đen tuyền búi theo kiểu xưa cũ, trên người không phải là bộ quần áo thời hiện đại mà là một bộ đồ được phổ biến từ hàng ngàn năm trước.
Cô gái đó cúi đầu thấp xuống, bàn tay trắng bệch cung lại trước ngực, nói bằng giọng điệu cung kính vô cùng.
"Thiếu gia, có tin khẩn."
Từ đầu đến cuối cô ta không hề có ý định chào hỏi Lạc Du Nhiên, thậm chí khi thấy Lạc Du Nhiên được thiếu gia ôm trong ngực, đôi mắt của cô ta còn hơi lóe lên tia sáng lạnh.
Nhưng cô ta biết thiếu gia là một người tài giỏi, đương nhiên cô ta không dám tỏ thái độ quá đáng.
Lệ Tiêu không chú ý tới cô hầu gái này.
Cô ta tên là Nhược Vãn, là nô tỳ được mẫu phi hắn chôn theo để hầu hạ hắn.
Thực ra năm đó không chỉ có Nhược Vãn, có rất nhiều người đã nguyện ý tuẫn táng theo hắn, tuy nhiên trong ngần ấy năm chỉ có Nhược Vãn có thể trở thành lệ quỷ theo hắn.
Khi hắn đến Lệ gia, Nhược Vãn cũng chủ động đi theo làm người hầu.
"Nhược Vãn, từ lần sau không có lệnh của ta, không được gõ cửa căn phòng này."
Nhược Vãn sững người khi nghe thấy những điều đó, sau đó cô ta chỉ có thể nắm chặt tay, cúi đầu thưa vâng.