Chẳng hiểu sao sống lưng của Lạc Du Nhiên bỗng dưng trở lên lạnh toát.
Cô vội vã quay người lại phía sau, thế nhưng chỉ bắt gặp được đôi mắt như giếng cổ của cậu thanh niên đấy.
Thấy cô quay người, cậu thanh niên vội thu hồi lại ánh mắt sắc bén không hợp với phong cách bên ngoài, khẽ hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không... không có." Tuy cảm giác lạnh lẽo đó đã tan biến theo cái ngoái đầu của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu thanh niên này có gì đó là lạ.
"Cậu thật sự biết đường đi ra ngoài sao?"
Cậu thanh niên nghe cô hỏi vậy cũng chẳng giận, mỉm cười khe khẽ rồi lôi từ trong túi quần ra một chiếc bản đồ giấy đã mục nát theo thời gian.
"Tôi có bản đồ của lăng mộ đây."
Nói xong, cuộn giấy trong tay cậu thanh niên đó được mở ra. Lạc Du Nhiên thấy vậy bèn cúi đầu xuống nhìn, quả thực là con đường mà hai người đang đi là lối ra duy nhất của lăng mộ.
Chỉ có điều người thiết kế ra lăng mộ này cũng thật là kì ba. Nếu như đoàn khảo cổ của cô đi theo lối vào ban đầu thì chắc chắn sẽ bị lạc ở vòng ngoài và không thể đi đến mộ thất của ngôi mộ này được.
Đương lúc hai người còn đang mải chúi đầu vào cái bản đồ thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng…
“Cạch!”
Trong không gian không quá tối lại chẳng quá sáng này, âm thanh ấy tuy không lớn nhưng lại khiến lòng người ta run lẩy bẩy.
Chiếc quan tài đang ở yên phía trước bỗng nhiên rung lên, sau đó nắp quan tài như đang bị ai đó nhấc lên từ phía ngoài.
Nhưng có vẻ như nó quá nặng thế nên nắp quan tài gỗ mãi vẫn không thể nhấc lên, tuyệt nhiên âm thanh mà nó phát ra lại khiến cho hai người đối diện mặt biến sắc.
Chân Lạc Du Nhiên cứng đờ, nếu như không phải cậu thanh niên kia túm lấy tay cô rồi kéo cô chạy ngược lại về lối cũ thì có khi cô đã phải chứng kiến cảnh người chết ngàn năm bật nắp quan tài mà sống dậy rồi.
Cô sợ tái mặt, đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc… là thứ gì chứ?”
Trong những lần cô gái nhỏ đi đến những lăng mộ khác, cô gần như chưa bao giờ gặp được cảnh tượng nào mà nó ghê rợn đến mức đó.
Cậu thanh niên kia không nói thêm hai lời, chỉ cắm đầu chạy đến khi nào chính cô cũng không biết.
Thậm chí cô còn không rõ rằng liệu thứ trong quan tài có nâng được nắp và đuổi theo hai người hay không nữa.
Cứ thế chạy mãi chạy mãi, cho đến khi đến gần một căn phòng lớn đuốc lửa sáng choang hai người mới dừng lại
Lạc Du Nhiên thở dốc, cô không biết nếu như không có cậu thanh niên kia thì lúc này cô đã như thế nào rồi.
“Cảm ơn cậu.”
Cậu thanh niên đó bình tĩnh như không có gì, nếu như không phải khuôn mặt cậu ta hơi thiếu huyết sắc thì có khi cô còn nghĩ cậu ta hình như không hề biết sợ.
“Không có gì…”
Giọng cậu ta khàn khàn, không biết sao nhưng Lạc Du Nhiên lại cảm thấy chất giọng này hơi khang khác so với giọng cậu ta ban đầu. Nó giống như là hợp với một người đàn ông trưởng thành hơn nhiều.
Lạc Du Nhiên nghĩ như vậy nhưng chẳng nói ra, cô đưa tay lên lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chính vì động tác đó nên mới để lộ ra bàn tay cô lúc này đang chảy máu.
Hình như trong lúc chạy cô đã va đập vào đâu, khiến cho mu bàn tay lúc này đang bị thương và chảy ra một chút máu đỏ.
Trong không gian quỷ dị này, màu máu càng khiến cho Lạc Du Nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô vừa tính vươn tay lấy ra đống khăn giấy ở trong túi quần thì người thanh niên kia đã vươn tay ra trước.
Cậu ta đưa tay cầm chặt lấy tay cô, sau đó cúi đầu liếm đi vệt máu đỏ bằng khuôn mặt si mê đến mức khiến cho Lạc Du Nhiên phải đờ người ra.
Cô ngạc nhiên đến mức quên cả việc rút tay lại, đến một lúc sau cô mới hoảng hốt đẩy đầu của người kia ra và hô lên.
“Cậu đàn làm cái gì vậy hả?”
Cậu thanh niên đưa tay lau khoé miệng, sau khi nhìn cô một cách chăm chú xong thì cậu ta mới quay đầu đi về phía trước.
Nơi hai người dừng chân giống như một tế đàn vậy, hai bên đuốc sáng xếp thành hàng, chính giữa là một bệ nâng và vài giá nến.
Lạc Du Nhiên đi về phía trước liền nhìn thấy cậu thanh niên kia đang nâng trên tay một giọt máu.
Là máu của cô…
Ngay sau đó cô lại nhìn thấy một sự việc càng quỷ dị hơn.
Cậu thanh niên đó đột nhiên cắn vào ngón tay mình khiến máu đỏ chảy ra, hoà cùng một thể với máu của cô trên trang văn tự cổ.
Lạc Du Nhiên còn chưa hết hoảng sợ thì trước mắt cô đã là một mảng đêm đen tăm tối, cảm giác cuối cùng mà cô cảm nhận được chính là cả người cô được nâng lên rồi đi về phía trước…
Đến khi Lạc Du Nhiên mở mắt ra, cô đã phát hiện bản thân đang nằm trong một không gian tối tăm không nhìn thấy ánh sáng, không những thế, bên cạnh cô còn có một người đang nằm.
Là một người đàn ông cao lớn, cánh tay người ấy đang vòng qua eo cô.
Khi cô mở mắt ra, người đàn ông đó cũng vừa khéo tỉnh lại.
Câu đầu tiên mà cô được nghe chính là…
“Vương phi ham chơi của bổn vương cuối cùng cũng chịu về bên cạnh bổn vương rồi…”
Cô vội vã quay người lại phía sau, thế nhưng chỉ bắt gặp được đôi mắt như giếng cổ của cậu thanh niên đấy.
Thấy cô quay người, cậu thanh niên vội thu hồi lại ánh mắt sắc bén không hợp với phong cách bên ngoài, khẽ hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không... không có." Tuy cảm giác lạnh lẽo đó đã tan biến theo cái ngoái đầu của cô, nhưng cô vẫn cảm thấy cậu thanh niên này có gì đó là lạ.
"Cậu thật sự biết đường đi ra ngoài sao?"
Cậu thanh niên nghe cô hỏi vậy cũng chẳng giận, mỉm cười khe khẽ rồi lôi từ trong túi quần ra một chiếc bản đồ giấy đã mục nát theo thời gian.
"Tôi có bản đồ của lăng mộ đây."
Nói xong, cuộn giấy trong tay cậu thanh niên đó được mở ra. Lạc Du Nhiên thấy vậy bèn cúi đầu xuống nhìn, quả thực là con đường mà hai người đang đi là lối ra duy nhất của lăng mộ.
Chỉ có điều người thiết kế ra lăng mộ này cũng thật là kì ba. Nếu như đoàn khảo cổ của cô đi theo lối vào ban đầu thì chắc chắn sẽ bị lạc ở vòng ngoài và không thể đi đến mộ thất của ngôi mộ này được.
Đương lúc hai người còn đang mải chúi đầu vào cái bản đồ thì đột nhiên phía trước vang lên một tiếng…
“Cạch!”
Trong không gian không quá tối lại chẳng quá sáng này, âm thanh ấy tuy không lớn nhưng lại khiến lòng người ta run lẩy bẩy.
Chiếc quan tài đang ở yên phía trước bỗng nhiên rung lên, sau đó nắp quan tài như đang bị ai đó nhấc lên từ phía ngoài.
Nhưng có vẻ như nó quá nặng thế nên nắp quan tài gỗ mãi vẫn không thể nhấc lên, tuyệt nhiên âm thanh mà nó phát ra lại khiến cho hai người đối diện mặt biến sắc.
Chân Lạc Du Nhiên cứng đờ, nếu như không phải cậu thanh niên kia túm lấy tay cô rồi kéo cô chạy ngược lại về lối cũ thì có khi cô đã phải chứng kiến cảnh người chết ngàn năm bật nắp quan tài mà sống dậy rồi.
Cô sợ tái mặt, đôi chân vẫn còn run lẩy bẩy.
“Rốt cuộc… là thứ gì chứ?”
Trong những lần cô gái nhỏ đi đến những lăng mộ khác, cô gần như chưa bao giờ gặp được cảnh tượng nào mà nó ghê rợn đến mức đó.
Cậu thanh niên kia không nói thêm hai lời, chỉ cắm đầu chạy đến khi nào chính cô cũng không biết.
Thậm chí cô còn không rõ rằng liệu thứ trong quan tài có nâng được nắp và đuổi theo hai người hay không nữa.
Cứ thế chạy mãi chạy mãi, cho đến khi đến gần một căn phòng lớn đuốc lửa sáng choang hai người mới dừng lại
Lạc Du Nhiên thở dốc, cô không biết nếu như không có cậu thanh niên kia thì lúc này cô đã như thế nào rồi.
“Cảm ơn cậu.”
Cậu thanh niên đó bình tĩnh như không có gì, nếu như không phải khuôn mặt cậu ta hơi thiếu huyết sắc thì có khi cô còn nghĩ cậu ta hình như không hề biết sợ.
“Không có gì…”
Giọng cậu ta khàn khàn, không biết sao nhưng Lạc Du Nhiên lại cảm thấy chất giọng này hơi khang khác so với giọng cậu ta ban đầu. Nó giống như là hợp với một người đàn ông trưởng thành hơn nhiều.
Lạc Du Nhiên nghĩ như vậy nhưng chẳng nói ra, cô đưa tay lên lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán, chính vì động tác đó nên mới để lộ ra bàn tay cô lúc này đang chảy máu.
Hình như trong lúc chạy cô đã va đập vào đâu, khiến cho mu bàn tay lúc này đang bị thương và chảy ra một chút máu đỏ.
Trong không gian quỷ dị này, màu máu càng khiến cho Lạc Du Nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô vừa tính vươn tay lấy ra đống khăn giấy ở trong túi quần thì người thanh niên kia đã vươn tay ra trước.
Cậu ta đưa tay cầm chặt lấy tay cô, sau đó cúi đầu liếm đi vệt máu đỏ bằng khuôn mặt si mê đến mức khiến cho Lạc Du Nhiên phải đờ người ra.
Cô ngạc nhiên đến mức quên cả việc rút tay lại, đến một lúc sau cô mới hoảng hốt đẩy đầu của người kia ra và hô lên.
“Cậu đàn làm cái gì vậy hả?”
Cậu thanh niên đưa tay lau khoé miệng, sau khi nhìn cô một cách chăm chú xong thì cậu ta mới quay đầu đi về phía trước.
Nơi hai người dừng chân giống như một tế đàn vậy, hai bên đuốc sáng xếp thành hàng, chính giữa là một bệ nâng và vài giá nến.
Lạc Du Nhiên đi về phía trước liền nhìn thấy cậu thanh niên kia đang nâng trên tay một giọt máu.
Là máu của cô…
Ngay sau đó cô lại nhìn thấy một sự việc càng quỷ dị hơn.
Cậu thanh niên đó đột nhiên cắn vào ngón tay mình khiến máu đỏ chảy ra, hoà cùng một thể với máu của cô trên trang văn tự cổ.
Lạc Du Nhiên còn chưa hết hoảng sợ thì trước mắt cô đã là một mảng đêm đen tăm tối, cảm giác cuối cùng mà cô cảm nhận được chính là cả người cô được nâng lên rồi đi về phía trước…
Đến khi Lạc Du Nhiên mở mắt ra, cô đã phát hiện bản thân đang nằm trong một không gian tối tăm không nhìn thấy ánh sáng, không những thế, bên cạnh cô còn có một người đang nằm.
Là một người đàn ông cao lớn, cánh tay người ấy đang vòng qua eo cô.
Khi cô mở mắt ra, người đàn ông đó cũng vừa khéo tỉnh lại.
Câu đầu tiên mà cô được nghe chính là…
“Vương phi ham chơi của bổn vương cuối cùng cũng chịu về bên cạnh bổn vương rồi…”