Đến cả chính cậu ta cũng không hiểu được nguyên nhân, rất ít khi cậu ta cảm thấy bực bội thế này, nhất là đối với Andrew.
Là do cảm thấy lòng tự tôn của mình bị xúc phạm, ở trước mặt hắn không hề có lấy một chút trọng lượng nào chăng? Ngoài nguyên nhân này ra, Ryan thật sự không thể nghĩ ra được cái gì khác hay ho hơn.
“Không đến thì không đến, tưởng tôi muốn thân thiết với kẻ đó chắc?”
Nghĩ đến nghĩ lui, bản thân cậu ta dù sao cũng là người trong dòng tộc Wilson, vậy mà Andrew lại chỉ muốn tạo ra cơ thể cho một mình Hứa Gia Văn.
Nếu không phải nhìn thấy cậu ta gần gũi với cậu, có khi hắn đã chẳng thèm ngó ngàng đến.
Càng nghĩ Ryan lại càng cảm thấy bất công, cậu ta tủi thân khi mình không có bất kỳ trọng lượng nào trong lòng hắn.
Matthew đi ngay phía sau, nghe xong lời vừa rồi trong lòng âm thầm bồi thêm một câu, sau này cậu ta chắc chắn sẽ phải hối hận vì câu nói này.
Nhưng hắn ta lại không hiểu vì lí do gì mà cho đến tận bây giờ Andrew vẫn chưa tiết lộ chút gì về câu chuyện năm đó cho Ryan.
Ryan cũng không phải là một tên ngốc, mặc dù tính tình không được chín chắn hay nói ra những câu khiến người ta không mấy hài lòng nhưng đối với những chuyện liên quan đến thân thế cậu ta, chẳng lẽ hắn lại muốn chôn giấu cả đời sao?
Matthew thực sự không cách nào hiểu nổi lối suy nghĩ của kẻ này, so với một lão yêu tinh sống dai hơn mình cả trăm năm, hắn ta cảm thấy bản thân mình thật sự vẫn còn quá nông cạn.
Hắn ta quyết định sẽ không nghĩ nhiều đến những chuyện này, dù sao cũng là chuyện gia đình người ta, không ai cần hắn ta nhiều chuyện xen vào suy đoán lung tung.
“Đi thôi.”
“Nhưng đi đâu mới được?”
“Cậu cứ đi theo tôi liền biết.” Nói xong, hắn ta lại bước nhanh về phía trước.
Ryan không biết tên này rốt cuộc đang nổi điên cái gì, bây giờ cũng đã gần nửa đêm không trở về phòng nghỉ ngơi lại muốn mang cậu ta đi đâu không biết.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Ryan đối với Matthew lại không có bất kỳ một sự phản kháng nào, ngoan ngoãn cùng hắn ta đi ra ngoài.
***
Hứa Gia Văn rất ít khi nằm mơ, mơ về người cha quá cố của mình lại càng hiếm hoi. Phần lớn những giấc mơ của cậu đều là ác mộng. Cậu mơ về sự ruồng bỏ, xua đuổi của nhà họ Hứa, sự chán ghét của người mẹ đơn thân dành cho mình.
May mắn rằng giấc mơ lần này là một giấc mơ rất đẹp.
Hứa Gia Văn chưa bao giờ gặp gỡ cha Hứa, bởi lẽ cái ngày cậu được sinh ra cũng chính là ngày ông gặp tai nạn, vụ tai nạn xảy ra nghiêm trọng đến mức khiến ông chết ngay tại chỗ.
Dù vậy cậu vẫn có thể thông qua những tấm hình chụp chung của cha mẹ mình để ngắm nhìn ông, chỉ là mẹ cậu chưa bao giờ muốn đưa cho cậu xem chúng, tất cả đều là do cậu trộm vào phòng xem những khi bà đi vắng.
Cậu trong mơ nhìn thấy mình đang được cha Hứa cõng trên vai, bản thân được ông cõng lên cười trông thật hồn nhiên, đến cả chính cậu cũng không biết mình lúc nhỏ lại cười đẹp đến như thế. Còn ông, ông cũng cười rất vui vẻ, nụ cười rạng rỡ hệt như những tấm hình cậu đã nhìn thấy trong phòng mẹ.
Nếu như có thể, Hứa Gia Văn mong mình sẽ mãi mãi sống trong giấc mơ này, để thời thời khắc khắc đều có cha ở bên cạnh như bao người bạn khác.
Tiếc là mộng đẹp của cậu lại rất ngắn ngủi, chưa được bao lâu đã bị người khác đánh thức.
Hứa Gia Văn mơ màng tỉnh dậy, cậu còn chưa kịp cáu giận vì có kẻ làm phiền đến mình trên môi đã bất ngờ bị một thứ gì đó vừa mềm mại lại vừa lạnh lẽo chạm lên.
Đây…
Hứa Gia Văn ngớ người, đầu óc cậu lúc này cho dù có tỉnh táo đến đâu cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày mình bị người khác cưỡng hôn thế này.
Người đó khẽ đưa lưỡi luồn vào bên trong thăm dò khuôn miệng cậu, nụ hôn vừa cuồng nhiệt lại vừa dịu dàng xâm chiếm toàn bộ dưỡng khí khiến hô hấp của cậu có chút không thông.
Cậu cũng không để yên cho người khác dễ dàng chiếm tiện nghi mình, cả người lập tức vùng vẫy, cố gắng dồn hết sức lực đẩy mạnh người đàn ông to lớn trước mặt mình ra xa.
Andrew không hề có chút phòng bị cũng không nghĩ đến cậu sẽ phản kháng mình, dễ dàng bị cậu đẩy mạnh về phía sau. Ban đầu hắn có hơi kinh ngạc, sau đó mới chợt nhận ra cậu của hiện tại hoàn toàn không có bất kỳ kí ức gì liên quan đến mình, ánh mắt trong phút chốc hiện lên vài tia thất vọng.
Hứa Gia Văn điên cuồng chà xát môi mình, kích động chất vấn hắn: “Chó má, anh bị điên sao? Tại sao lại có thể cưỡng hôn một thằng con trai như tôi…”
Cậu khựng lại, chợt nhận ra đây chính là người đàn ông bản thân vừa đụng độ khi nãy, lời nói còn muốn tiếp tục thốt ra bị cậu nhanh chóng nuốt ngược vào trong.
Trên mặt hắn lúc này đã không còn dính đầy máu như vừa nãy, nhưng cánh tay ngược lại càng có thêm nhiều vết thương sâu rất dài, đã vậy lại còn trông rất mới, hẳn là vừa mới bị thương cách đây không lâu. ngôn tình ngược
Trong khoảng thời gian cậu mất đi ý thức, rốt cuộc hắn đã làm những gì?
“Chỉ cần người đó là em, cho dù có là con trai tôi vẫn chấp nhận.”