• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Daniu nhìn chằm chằm vào pháp sư, gã không biết rõ người này rốt cuộc là ai nhưng có vẻ như đây là một kẻ rất mạnh.

“Ngươi là ai?”

Pháp sư chỉ nhìn gã, im lặng không đáp. Ông chỉ làm việc cho một mình Andrew, hoàn toàn không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của hắn.

Andrew một tay ôm Hứa Gia Văn, nhếch môi mỉm cười một cách đầy ngạo mạn sau đó lại tiếp tục điều khiển đàn dơi của mình nhào đến bọn họ mà cắn xé.

Cảnh tượng trước mắt tựa như một thước phim kinh dị được phát trực tiếp, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình tận mắt chứng kiến hình ảnh này, nó hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Đàn dơi quỷ cứ như một con mảnh thú hung ác điên cuồng dùng móng vuốt của mình cào nát da thịt họ ra ăn một cách ngon lành, máu tươi không ngừng bắn ra, một vài giọt thậm chí máu bay xa đến mức dính hẳn lên mặt trước ánh mắt đầy kinh hoàng của Hứa Gia Văn.

“Chậc, bẩn quá.”



Có lẽ hắn nên dạy dỗ lại đám thú cưng của mình, tại sao chúng lại để máu bẩn dính lên đến tận mặt cậu như vậy?

Andrew điềm đạm lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, dịu dàng lau đi máu bẩn cho Hứa Gia Văn.

Lần này hắn không che mắt cậu lại như những lần trước, hắn muốn để cậu chứng kiến kết cục những kẻ muốn hãm hại mình, để cậu biết hắn hoàn toàn có khả năng bảo vệ cậu.

Thật khủng khiếp!

Hứa Gia Văn tự nhắm chặt mắt mình lại, nhưng bên tai lại không ngừng vang lên những tiếng la thất thanh đầy đau đớn khiến đầu cậu không ngừng hiện lên cảnh tượng ấy.

“Ngoan nào, không phải sợ chúng.”

“So với chúng, tôi càng sợ hãi anh.” Cậu cụp mắt, thấp giọng nói khẽ bên tai hắn.

“Văn à, em có thể sợ hãi bất kỳ ai nhưng em không được phép sợ hãi tôi.”

Giọng Andrew không cao không thấp vang lên bên tai, Hứa Gia Văn không nghe ra được sự tức giận ẩn chứa trong đó nhưng cậu biết chắc chắn đây chính là một lời đe dọa.

Hắn không thích cậu sợ hãi mình, điều đó cậu có thể nhận thấy rất rõ ràng trong suốt những ngày qua, nhưng phải làm cách nào để dẹp đi nó đó đây chứ? Những cái hắn làm ra, tất cả mọi thứ đều vượt xa sức tưởng tượng của cậu.

Hứa Gia Văn không phải người của thời đại này, kể cả có là người ở đây thì khi phải đối mặt với những chuyện điên rồ do hắn làm cũng sẽ khiến cậu sợ hãi huống chi là một con người sinh ra trong xã hội hòa bình.



Cậu sợ hắn nhưng không chán ghét, cậu sợ hắn nhưng lại không thể gạt bỏ đi cảm xúc lạ lẫm liên quan đến hắn trong lòng. Đây rốt cuộc là trò cười gì vậy chứ?

Cùng lúc đó, Daniu đang phải chật vật chống trả lại lũ dơi quỷ đang không ngừng xông về phía mình.

Chúng như không thể chết, cho dù gã có chém chúng ra làm đôi thì chúng vẫn có khả năng xông đến mà tấn công gã, vết thương cũng nhanh chóng lành lại đến khó tin.

Gã đưa mắt nhìn đồng đội của mình, từ một quân đoàn trên dưới bốn mươi người bây giờ chỉ còn lại chưa đến mười người khiến gã cảm thấy chua xót cùng có lỗi với những người đã hi sinh.

Nếu không phải vì thứ giao ước chết tiệt đó thì bọn họ cũng đã không rơi vào tình cảnh này, gã cảm thấy hận hoàng đế lại càng hận hơn tên ma cà rồng đã sát hại đồng đội mình, hận không thể lập tức giết chết hắn ngay tại đây.

Daniu nhớ lại thứ mà Dylan đã bí mật giao cho mình trước khi lên đường rời đi, gã nhìn vào viên ngọc lam trên tay mình, chỉ cần khiến nó vỡ ra cho dù khoảng cách có bao xa gã vẫn sẽ nhận được sự giúp đỡ từ y.

Mặc dù gã không hề muốn liên quan đến những kẻ dưới trướng hoàng đế nhưng cũng đã hết cách, bây giờ hoặc là đập nát nó hoặc là cùng những người đồng đội chết sạch dưới tay hắn.

Tất nhiên gã sẽ chọn vế thứ nhất.

Daniu nhanh chóng đập mạnh nó xuống sàn, viên ngọc chẳng mấy chóc vỡ ra thành nhiều mảnh văng tung tóe khắp nơi.

Từ bên trong nó tỏa ra một luồng khí màu trắng mờ mờ ảo ảo bay lên, sẽ không có gì đáng kinh ngạc nếu như đàn dơi quỷ không lập tức nổ tung chỉ ngay sau khi bị làn khói đó bao quanh.


Tí tách…


Mắt trái Andrew lại tiếp tục chảy máu, chỉ là lần này lại xuyên suốt không ngừng khiến một nửa gương mặt bên trái thoáng chốc đã dính đầy máu.


Hứa Gia Văn nhìn nơi mắt trái đang không ngừng chảy máu của hắn mà lo lắng, còn chưa kịp hỏi thăm đã bị giọng cười đầy bất ngờ của hắn dọa cho giật mình.


“Hahahaha…” Hắn che lấy mắt trái mình cười lớn, trên mặt không hề có lấy một vẻ gì gọi là lo sợ khi đàn dơi của mình bị giết chết toàn bộ mà ngược lại còn có chút hưng phấn.


Cậu nuốt ngược vào bụng lời quan tâm vừa định thốt lên, chính thức câm nín.


Điên thật rồi, tại sao cậu lại có thể có cảm xúc với một kẻ điên thế này?


Hứa Gia Văn nghi ngờ bản thân sắp bị bệnh của hắn ảnh hưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK