Vứt bừa túi xách lên bàn, tôi ngả huỵch chiếc lưng rã rời trên đệm ghế sô pha, giải phóng cảm giác rối ren, bực dọc bằng một tiếng thở dài mỏi mệt.
Tịch Đông ngồi ở ghế bên phải, chẳng thèm chấp nhứt thái độ cáu kỉnh của tôi, mà cứ im lặng quan sát khắp ngôi nhà.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại rất lâu trước một bức ảnh, đó là hình chụp năm tôi mười bảy tuổi, trong buổi tham gia cắm trại ở trường vào tháng ba.
Trong bức ảnh, ánh nắng vàng óng trên vòm cây dương chiếu xuống mái tóc chấm vai đen mượt, tôi cười tươi như một đóa hoa lê, thuần khiết nhẹ nhàng. Cũng là ngày tôi dám mang hết can đảm ra, lần đầu tỏ tình với một người, và nhận về cái kết xấu hổ.
Tôi bước tới chỗ bức ảnh, lật úp nó xuống bàn, đồng thời cũng không dám nhìn thẳng phản ứng của Tịch Đông. Cổ họng như dâng lên cảm giác mặn đắng khó tả. Hối hận vì đã không sớm vứt bức ảnh đi.
Từ lâu tôi đã dặn bản thân mình quên đi đoạn tình cảm non dại này, khó khăn lắm mới có được chút yên ổn, đừng vì sự xuất hiện của anh mà làm trái tim xáo trộn. Vì tôi hiểu, kẻ không yêu mình có cố chấp giành lấy cũng không thể thuộc về mình. Tôi với anh của bây giờ chỉ nên còn lại ba từ "người quen cũ", thôi tơ tưởng và hy vọng.
Tôi rót một ly nước lọc, đưa tới gần tay anh:
"Sau này anh có thể ở đây, nhưng không được để bất cứ ai nhìn thấy anh ra vào nhà tôi."
Thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, Tịch Đông thắc mắc:
"Sao thế? Cô đang trốn nợ à?"
"Trốn nợ cái đầu anh."
Tôi cau môi, cốc vào trán Tịch Đông. Anh nhăn mặt chịu đau, sau đó thì nhoẻn miệng cười, lúc ấy tôi mới biết mình bị anh trêu chọc. Thế mà vừa rồi tôi còn cảm thấy có lỗi khi lỡ làm đau một bệnh nhân.
Trở lại chỗ ngồi, tôi lơ đãng ngả đầu trên sô pha:
"Hàng xóm đều biết tôi sống ở đây một mình, nếu để họ nhìn thấy trong nhà có đàn ông lạ ra vào, sẽ lại bàn tán những chuyện không hay. Tôi không muốn vây thêm phiền phức."
Tịch Đông gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời tôi:
"Được. Tôi sẽ chú ý."
Chỉ tay vào lối đi từ hướng bên trái phòng khách, tôi nói với anh:
"Nhà tôi có chút chật chội, chỉ có hai phòng ngủ. Sau khi mẹ tôi qua đời, phòng đầu tiên đã bỏ trống, chỉ dùng để cất giữ vài món đồ kỷ niệm. Lát nữa tôi sẽ tạm chuyển chúng xuống nhà kho, anh có thể ở trong phòng đầu tiên."
Tịch Đông uống xong một ngụm nước, nghe tôi nói dứt câu, anh hỏi:
"Vậy cô ở đâu?"
"Phòng thứ hai bên cạnh."
Tôi quay nhìn sang bên phải ngôi nhà:
"Bên đó là phòng bếp, nằm cạnh là nhà tắm. Ngoài những vật dụng cá nhân của tôi ra, còn lại anh cứ tự nhiên dùng."
Có điều e ngại trong lòng, tôi im lặng một lúc mới quyết định nói với Tịch Đông:
"Tôi đã nhờ bạn bè tìm giúp chỗ thuê nhà, khi nào có sẽ báo cho anh chuyển sang đó. Mong anh hiểu, tôi không quen sống cùng người lạ. Còn nữa, sáng mai tôi sẽ ghé qua chỗ cảnh sát, nhờ họ giúp đỡ anh liên lạc với người thân."
Anh cười hòa nhã, tỏ ra cảm kích:
"Yên tâm đi, tôi không xấu bụng như thế. Dù sao cũng rất cảm ơn cô."
Tôi nghe không quen lời khách sáo này, cười bảo anh:
"Đây là tôi đang chịu trách nhiệm cho hành vi gây tai nạn của mình, anh không cần phải nói cảm ơn. Huống chi chúng ta từng là...bạn học."
Hai từ "bạn học" sau cùng vướng víu trên đầu môi tôi, nói ra nghe sao mà chua chát.
Tịch Đông cười cười. Bầu không khí ngột ngạt trong ngôi nhà cũng trở nên dễ chịu hơn.
Cái bụng rỗng của tôi bắt đầu biểu tình, sực nhớ anh cũng chưa ăn gì, tôi thuận miệng quay sang Tịch Đông:
"Anh đói không?"
Tịch Đông ngại ngùng nhìn tôi, gật đầu.
"Vậy anh đi tắm trước đi, tôi nấu chút gì đó ăn tạm."
Nói rồi, tôi đứng dậy, treo túi xách lên giá gỗ, búi gọn mái tóc xoăn dài quá nửa lưng lên cao, đi vào phòng bếp.
Tịch Đông nói với theo:
"Để tôi giúp cô."
Tôi từ chối, giọng điệu có hơi trêu chọc anh:
"Không cần đâu, anh ngoan ngoãn đợi một chút và đừng làm loạn nhà tôi lên là được rồi."
Tìm trong tủ lạnh ít rau cải với vài quả trứng, tôi định rán chúng lên và nấu hai bát mì gói.
Không biết vì quá mệt mỏi nên tâm trí tôi thành ra lơ đễnh, hay do bộ não đã quá tải, khiến tôi chẳng thể tập trung vào việc trên tay mình.
Quên mất phải vặn nhỏ lửa lại, lúc cho trứng vào chảo thì dầu nóng sôi bùng bắn hết lên mu bàn tay tôi, làm da bị bỏng rát, ửng đỏ.
Chưa kịp xuýt xoa, phần dầu ăn dính trên miệng chảo bị đốt cháy, đột ngột phựt lửa dọa tôi giật mình, làm rơi chiếc xẻng nấu ăn xuống sàn nhà. Quá bất ngờ, tôi lùi vội ra phía sau mấy bước.
Tịch Đông liền chạy vào bếp, nhanh tay tắt lửa:
"Cô không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, nhìn quả trứng bị rán cháy thành màu đen sôi xèo xèo trong chảo dầu, không khí xung quanh hắc lên mùi khói và trứng cháy khó ngửi.
Anh đứng ngay trước mặt, lo lắng cầm cổ tay tôi:
"Cô bị bỏng rồi. Hộp thuốc y tế nằm ở đâu? Để tôi đi lấy."
Định bảo rằng không sao. Nhưng khi ngước lên, mới phát hiện mặt tôi đã ở ngay trong lồng ngực anh.
Cổ áo choàng tắm không được buộc kỹ, cơ bụng săn chắc hờ hững lộ ra sau lớp vải mềm trắng tinh, đầy cám dỗ trước mắt tôi.
Trời ạ. Anh thay bộ đồ này từ lúc nào vậy chứ?
Môi tôi đông cứng lại khi thấy anh đứng quá gần, chưa bao giờ hai chúng tôi được đứng gần như thế. Tôi cảm nhận được đôi má mình đang nóng ran lên, tim đập thình thịch vọng vào tai tôi từng nhịp.
Thấy tôi bất động, Tịch Đông càng cúi thấp gương mặt hoàn mỹ nhìn tôi.
Những giọt nước lạnh lẽo đọng trên ngọn tóc rơi xuống bả vai anh, lăn xuống vòm ngực gợi cảm đang phập phồng theo hơi thở, mùi gỗ trầm dìu dịu trên người anh phả vào mũi tôi, trái tim bỗng nhiên nghịch ngợm run lên khó hiểu.
"Cô làm sao vậy, còn chỗ nào khác bị thương à?"
Câu hỏi của Tịch Đông kéo phần hồn tôi đang phiêu dạt trở về. Khó khăn lắm mới có thể cử động được hai môi, câu chữ cũng chẳng hề trôi chảy:
"Sao anh lại ăn mặc thế này?"
Tịch Đông lúng túng:
"Vừa nãy định đi tắm, nhưng sực nhớ ra tôi không có đồ để thay."
Đột nhiên anh mở to mắt nhìn tôi bằng vẻ nghiêm trọng:
"Phù Vân, mũi cô...mũi của cô chảy máu rồi."
Sau câu nhắc nhở, tôi cảm giác như có một dòng chất lỏng đặc sánh chậm chạp bò xuống môi mình, khi sờ tay lên mới phát hiện đúng thật là máu.
Quá xấu hổ, tôi giấu mặt ra chỗ khác, ngửa cổ lên cao để ngăn không cho máu tiếp tục chảy.
Tịch Đông đến gần từ phía sau, có ý muốn giúp đỡ, nhưng liền bị tôi giơ tay ngăn lại:
"Anh đừng đến gần. Cứ đứng đó đi. Anh đợi tôi một lát."
Chưa kịp dứt câu tôi đã co chân chạy mất dạng về phòng mình, đóng kín cửa lại.
Tôi nghi hoặc, liệu anh có nhìn ra sự khác lạ trên mặt tôi, hay anh cố tình trêu chọc bằng cách giả vờ như không hiểu, trong bụng thì đang ha hả cười thầm.
Lần đến hộp thuốc y tế, tôi nhét viên bông gòn to đùng vào mũi, mặt ngượng chín không biết phải giấu đi đâu.
Lục tìm vài bộ quần áo mới trong ngăn tủ, tôi vốn định mua chúng làm quà cho Hà Uy, nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa.
Dáng người của Tịch Đông so với anh ta cao hơn một chút, nhưng miễn cưỡng mặc những bộ này cũng không quá khó coi, nên tôi mang chỗ quần áo đó đưa cho Tịch Đông.
Tôi bảo anh ngoan ngoãn không được làm loạn, rốt cuộc tôi lại là người làm rối tung nhà bếp của mình, còn để bản thân bị thương và cho ra một chỗ thức ăn khét lẹt.
Vậy nên Tịch Đông thừa dịp tranh xuống bếp với tôi. Ngạc nhiên là anh nấu ăn cũng không tồi, mọi thứ được làm một cách sạch sẽ, gọn gàng. So với bãi chiến trường mỗi lần tôi vào bếp thì quả là khác xa.
Trên bàn ăn, anh quay sang hỏi tôi:
"Ngày mai cô muốn ăn gì? Tôi nấu đợi cô về."
Đón lấy ánh mắt đen nhánh của anh, đã lâu rồi không ai nói sẽ đợi tôi như thế, tôi cười cảm kích:
"Dạo gần đây công ty tôi có thêm dự án mới, lượng công việc cũng rất nhiều, nếu không tự tăng ca sẽ không kịp tiến độ, vì vậy mà tôi thường về nhà rất muộn, anh đừng đợi tôi. Đói thì ăn trước, trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, anh cứ tự nhiên dùng."
Anh rất có thành ý, lại nói:
"Vậy tôi đợi cô về ăn tối?"
Không nỡ từ chối thêm, tôi chỉ biết cười bảo:
"Tùy anh."
Mắt Tịch Đông bỗng sáng bừng, ánh lên chút màu sắc vui vẻ, khiến cảm xúc trong lòng tôi cũng dịu dàng hơn.
Ngồi gần anh, cơ thể quyến rũ lúc ở phòng bếp lại vô cớ xuất hiện trong đầu tôi, tâm trí bỗng dưng bối bời.
Bắt gặp biểu cảm của tôi khác thường, Tịch Đông dừng đũa, nhoài người sờ lên trán tôi:
"Cô bị sốt rồi à? Sao mặt đỏ thế?"
Tôi ngượng ngùng kéo tay anh ra, cúi mặt tránh né:
"Không có gì."
Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định nói rõ với anh vài chuyện để tránh tình cảnh ngượng ngập như hôm nay:
"Lần sau anh không được đứng quá gần tôi. Không được tự ý chạm vào đồ riêng tư của tôi. Ở trước mặt tôi quần áo của anh phải kín đáo, gọn gàng. Còn nữa, nếu cả hai cùng có việc phải ra ngoài, thì một người sẽ đi trước mười phút, người còn lại mới được ra ngoài."
Tịch Đông nghiêm túc lắng nghe tôi nói, sau đó thì im lặng suy nghĩ gì đó, rồi nhìn tôi:
"Ăn mặc kín đáo gọn gàng, không chạm vào đồ dùng riêng tư với tôi chẳng có vấn đề. Chỉ là tại sao không được tới gần cô? Tại sao phải chờ cô đi trước mười phút tôi mới được ra ngoài?"
"Chúng ta đi ra cùng lúc lỡ bị ai đó nhìn thấy thì sao? Tôi có mười cái miệng cũng không giải thích nổi. Còn chuyện vì sao anh phải đứng cách xa tôi thì đừng có thắc mắc, tốt nhất là anh nên cách xa tôi năm bước chân, như thế tôi mới thấy an toàn."
Nghĩ kỹ thì năm bước cũng còn quá gần, tôi liền đổi ý, bổ sung thêm:
"Không, phải cách xa mười bước chân."
Tịch Đông nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi cúi mặt cười cười:
"Tôi biết rồi."
Nhắc đến công việc tôi mới chợt nhớ ra bản báo cáo dang dở của mình, ngày mai đã đến hạn nộp, nếu không nhanh chóng hoàn thành thì tôi nhất định sẽ tiêu tùng.
Ăn vội bát mì, tôi lập tức trở về phòng và làm cho xong phần công việc còn lại, cũng vừa hay giấu đi bộ dạng không thoải mái của mình.
Đêm muộn, tôi rút mình vào trong chăn, cứ lăn qua lộn lại mãi mà không sao ngủ được, đầu óc cứ suy nghĩ những chuyện linh tinh vụn vặt. Chẳng biết anh đã ngủ chưa, chốc chốc tôi mở cửa và nhìn thấy đèn phòng anh vẫn còn sáng.
Tịch Đông ngồi ở ghế bên phải, chẳng thèm chấp nhứt thái độ cáu kỉnh của tôi, mà cứ im lặng quan sát khắp ngôi nhà.
Bỗng ánh mắt anh dừng lại rất lâu trước một bức ảnh, đó là hình chụp năm tôi mười bảy tuổi, trong buổi tham gia cắm trại ở trường vào tháng ba.
Trong bức ảnh, ánh nắng vàng óng trên vòm cây dương chiếu xuống mái tóc chấm vai đen mượt, tôi cười tươi như một đóa hoa lê, thuần khiết nhẹ nhàng. Cũng là ngày tôi dám mang hết can đảm ra, lần đầu tỏ tình với một người, và nhận về cái kết xấu hổ.
Tôi bước tới chỗ bức ảnh, lật úp nó xuống bàn, đồng thời cũng không dám nhìn thẳng phản ứng của Tịch Đông. Cổ họng như dâng lên cảm giác mặn đắng khó tả. Hối hận vì đã không sớm vứt bức ảnh đi.
Từ lâu tôi đã dặn bản thân mình quên đi đoạn tình cảm non dại này, khó khăn lắm mới có được chút yên ổn, đừng vì sự xuất hiện của anh mà làm trái tim xáo trộn. Vì tôi hiểu, kẻ không yêu mình có cố chấp giành lấy cũng không thể thuộc về mình. Tôi với anh của bây giờ chỉ nên còn lại ba từ "người quen cũ", thôi tơ tưởng và hy vọng.
Tôi rót một ly nước lọc, đưa tới gần tay anh:
"Sau này anh có thể ở đây, nhưng không được để bất cứ ai nhìn thấy anh ra vào nhà tôi."
Thấy vẻ mặt tôi nghiêm túc, Tịch Đông thắc mắc:
"Sao thế? Cô đang trốn nợ à?"
"Trốn nợ cái đầu anh."
Tôi cau môi, cốc vào trán Tịch Đông. Anh nhăn mặt chịu đau, sau đó thì nhoẻn miệng cười, lúc ấy tôi mới biết mình bị anh trêu chọc. Thế mà vừa rồi tôi còn cảm thấy có lỗi khi lỡ làm đau một bệnh nhân.
Trở lại chỗ ngồi, tôi lơ đãng ngả đầu trên sô pha:
"Hàng xóm đều biết tôi sống ở đây một mình, nếu để họ nhìn thấy trong nhà có đàn ông lạ ra vào, sẽ lại bàn tán những chuyện không hay. Tôi không muốn vây thêm phiền phức."
Tịch Đông gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu lời tôi:
"Được. Tôi sẽ chú ý."
Chỉ tay vào lối đi từ hướng bên trái phòng khách, tôi nói với anh:
"Nhà tôi có chút chật chội, chỉ có hai phòng ngủ. Sau khi mẹ tôi qua đời, phòng đầu tiên đã bỏ trống, chỉ dùng để cất giữ vài món đồ kỷ niệm. Lát nữa tôi sẽ tạm chuyển chúng xuống nhà kho, anh có thể ở trong phòng đầu tiên."
Tịch Đông uống xong một ngụm nước, nghe tôi nói dứt câu, anh hỏi:
"Vậy cô ở đâu?"
"Phòng thứ hai bên cạnh."
Tôi quay nhìn sang bên phải ngôi nhà:
"Bên đó là phòng bếp, nằm cạnh là nhà tắm. Ngoài những vật dụng cá nhân của tôi ra, còn lại anh cứ tự nhiên dùng."
Có điều e ngại trong lòng, tôi im lặng một lúc mới quyết định nói với Tịch Đông:
"Tôi đã nhờ bạn bè tìm giúp chỗ thuê nhà, khi nào có sẽ báo cho anh chuyển sang đó. Mong anh hiểu, tôi không quen sống cùng người lạ. Còn nữa, sáng mai tôi sẽ ghé qua chỗ cảnh sát, nhờ họ giúp đỡ anh liên lạc với người thân."
Anh cười hòa nhã, tỏ ra cảm kích:
"Yên tâm đi, tôi không xấu bụng như thế. Dù sao cũng rất cảm ơn cô."
Tôi nghe không quen lời khách sáo này, cười bảo anh:
"Đây là tôi đang chịu trách nhiệm cho hành vi gây tai nạn của mình, anh không cần phải nói cảm ơn. Huống chi chúng ta từng là...bạn học."
Hai từ "bạn học" sau cùng vướng víu trên đầu môi tôi, nói ra nghe sao mà chua chát.
Tịch Đông cười cười. Bầu không khí ngột ngạt trong ngôi nhà cũng trở nên dễ chịu hơn.
Cái bụng rỗng của tôi bắt đầu biểu tình, sực nhớ anh cũng chưa ăn gì, tôi thuận miệng quay sang Tịch Đông:
"Anh đói không?"
Tịch Đông ngại ngùng nhìn tôi, gật đầu.
"Vậy anh đi tắm trước đi, tôi nấu chút gì đó ăn tạm."
Nói rồi, tôi đứng dậy, treo túi xách lên giá gỗ, búi gọn mái tóc xoăn dài quá nửa lưng lên cao, đi vào phòng bếp.
Tịch Đông nói với theo:
"Để tôi giúp cô."
Tôi từ chối, giọng điệu có hơi trêu chọc anh:
"Không cần đâu, anh ngoan ngoãn đợi một chút và đừng làm loạn nhà tôi lên là được rồi."
Tìm trong tủ lạnh ít rau cải với vài quả trứng, tôi định rán chúng lên và nấu hai bát mì gói.
Không biết vì quá mệt mỏi nên tâm trí tôi thành ra lơ đễnh, hay do bộ não đã quá tải, khiến tôi chẳng thể tập trung vào việc trên tay mình.
Quên mất phải vặn nhỏ lửa lại, lúc cho trứng vào chảo thì dầu nóng sôi bùng bắn hết lên mu bàn tay tôi, làm da bị bỏng rát, ửng đỏ.
Chưa kịp xuýt xoa, phần dầu ăn dính trên miệng chảo bị đốt cháy, đột ngột phựt lửa dọa tôi giật mình, làm rơi chiếc xẻng nấu ăn xuống sàn nhà. Quá bất ngờ, tôi lùi vội ra phía sau mấy bước.
Tịch Đông liền chạy vào bếp, nhanh tay tắt lửa:
"Cô không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, nhìn quả trứng bị rán cháy thành màu đen sôi xèo xèo trong chảo dầu, không khí xung quanh hắc lên mùi khói và trứng cháy khó ngửi.
Anh đứng ngay trước mặt, lo lắng cầm cổ tay tôi:
"Cô bị bỏng rồi. Hộp thuốc y tế nằm ở đâu? Để tôi đi lấy."
Định bảo rằng không sao. Nhưng khi ngước lên, mới phát hiện mặt tôi đã ở ngay trong lồng ngực anh.
Cổ áo choàng tắm không được buộc kỹ, cơ bụng săn chắc hờ hững lộ ra sau lớp vải mềm trắng tinh, đầy cám dỗ trước mắt tôi.
Trời ạ. Anh thay bộ đồ này từ lúc nào vậy chứ?
Môi tôi đông cứng lại khi thấy anh đứng quá gần, chưa bao giờ hai chúng tôi được đứng gần như thế. Tôi cảm nhận được đôi má mình đang nóng ran lên, tim đập thình thịch vọng vào tai tôi từng nhịp.
Thấy tôi bất động, Tịch Đông càng cúi thấp gương mặt hoàn mỹ nhìn tôi.
Những giọt nước lạnh lẽo đọng trên ngọn tóc rơi xuống bả vai anh, lăn xuống vòm ngực gợi cảm đang phập phồng theo hơi thở, mùi gỗ trầm dìu dịu trên người anh phả vào mũi tôi, trái tim bỗng nhiên nghịch ngợm run lên khó hiểu.
"Cô làm sao vậy, còn chỗ nào khác bị thương à?"
Câu hỏi của Tịch Đông kéo phần hồn tôi đang phiêu dạt trở về. Khó khăn lắm mới có thể cử động được hai môi, câu chữ cũng chẳng hề trôi chảy:
"Sao anh lại ăn mặc thế này?"
Tịch Đông lúng túng:
"Vừa nãy định đi tắm, nhưng sực nhớ ra tôi không có đồ để thay."
Đột nhiên anh mở to mắt nhìn tôi bằng vẻ nghiêm trọng:
"Phù Vân, mũi cô...mũi của cô chảy máu rồi."
Sau câu nhắc nhở, tôi cảm giác như có một dòng chất lỏng đặc sánh chậm chạp bò xuống môi mình, khi sờ tay lên mới phát hiện đúng thật là máu.
Quá xấu hổ, tôi giấu mặt ra chỗ khác, ngửa cổ lên cao để ngăn không cho máu tiếp tục chảy.
Tịch Đông đến gần từ phía sau, có ý muốn giúp đỡ, nhưng liền bị tôi giơ tay ngăn lại:
"Anh đừng đến gần. Cứ đứng đó đi. Anh đợi tôi một lát."
Chưa kịp dứt câu tôi đã co chân chạy mất dạng về phòng mình, đóng kín cửa lại.
Tôi nghi hoặc, liệu anh có nhìn ra sự khác lạ trên mặt tôi, hay anh cố tình trêu chọc bằng cách giả vờ như không hiểu, trong bụng thì đang ha hả cười thầm.
Lần đến hộp thuốc y tế, tôi nhét viên bông gòn to đùng vào mũi, mặt ngượng chín không biết phải giấu đi đâu.
Lục tìm vài bộ quần áo mới trong ngăn tủ, tôi vốn định mua chúng làm quà cho Hà Uy, nhưng xem ra bây giờ không cần thiết nữa.
Dáng người của Tịch Đông so với anh ta cao hơn một chút, nhưng miễn cưỡng mặc những bộ này cũng không quá khó coi, nên tôi mang chỗ quần áo đó đưa cho Tịch Đông.
Tôi bảo anh ngoan ngoãn không được làm loạn, rốt cuộc tôi lại là người làm rối tung nhà bếp của mình, còn để bản thân bị thương và cho ra một chỗ thức ăn khét lẹt.
Vậy nên Tịch Đông thừa dịp tranh xuống bếp với tôi. Ngạc nhiên là anh nấu ăn cũng không tồi, mọi thứ được làm một cách sạch sẽ, gọn gàng. So với bãi chiến trường mỗi lần tôi vào bếp thì quả là khác xa.
Trên bàn ăn, anh quay sang hỏi tôi:
"Ngày mai cô muốn ăn gì? Tôi nấu đợi cô về."
Đón lấy ánh mắt đen nhánh của anh, đã lâu rồi không ai nói sẽ đợi tôi như thế, tôi cười cảm kích:
"Dạo gần đây công ty tôi có thêm dự án mới, lượng công việc cũng rất nhiều, nếu không tự tăng ca sẽ không kịp tiến độ, vì vậy mà tôi thường về nhà rất muộn, anh đừng đợi tôi. Đói thì ăn trước, trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, anh cứ tự nhiên dùng."
Anh rất có thành ý, lại nói:
"Vậy tôi đợi cô về ăn tối?"
Không nỡ từ chối thêm, tôi chỉ biết cười bảo:
"Tùy anh."
Mắt Tịch Đông bỗng sáng bừng, ánh lên chút màu sắc vui vẻ, khiến cảm xúc trong lòng tôi cũng dịu dàng hơn.
Ngồi gần anh, cơ thể quyến rũ lúc ở phòng bếp lại vô cớ xuất hiện trong đầu tôi, tâm trí bỗng dưng bối bời.
Bắt gặp biểu cảm của tôi khác thường, Tịch Đông dừng đũa, nhoài người sờ lên trán tôi:
"Cô bị sốt rồi à? Sao mặt đỏ thế?"
Tôi ngượng ngùng kéo tay anh ra, cúi mặt tránh né:
"Không có gì."
Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định nói rõ với anh vài chuyện để tránh tình cảnh ngượng ngập như hôm nay:
"Lần sau anh không được đứng quá gần tôi. Không được tự ý chạm vào đồ riêng tư của tôi. Ở trước mặt tôi quần áo của anh phải kín đáo, gọn gàng. Còn nữa, nếu cả hai cùng có việc phải ra ngoài, thì một người sẽ đi trước mười phút, người còn lại mới được ra ngoài."
Tịch Đông nghiêm túc lắng nghe tôi nói, sau đó thì im lặng suy nghĩ gì đó, rồi nhìn tôi:
"Ăn mặc kín đáo gọn gàng, không chạm vào đồ dùng riêng tư với tôi chẳng có vấn đề. Chỉ là tại sao không được tới gần cô? Tại sao phải chờ cô đi trước mười phút tôi mới được ra ngoài?"
"Chúng ta đi ra cùng lúc lỡ bị ai đó nhìn thấy thì sao? Tôi có mười cái miệng cũng không giải thích nổi. Còn chuyện vì sao anh phải đứng cách xa tôi thì đừng có thắc mắc, tốt nhất là anh nên cách xa tôi năm bước chân, như thế tôi mới thấy an toàn."
Nghĩ kỹ thì năm bước cũng còn quá gần, tôi liền đổi ý, bổ sung thêm:
"Không, phải cách xa mười bước chân."
Tịch Đông nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi cúi mặt cười cười:
"Tôi biết rồi."
Nhắc đến công việc tôi mới chợt nhớ ra bản báo cáo dang dở của mình, ngày mai đã đến hạn nộp, nếu không nhanh chóng hoàn thành thì tôi nhất định sẽ tiêu tùng.
Ăn vội bát mì, tôi lập tức trở về phòng và làm cho xong phần công việc còn lại, cũng vừa hay giấu đi bộ dạng không thoải mái của mình.
Đêm muộn, tôi rút mình vào trong chăn, cứ lăn qua lộn lại mãi mà không sao ngủ được, đầu óc cứ suy nghĩ những chuyện linh tinh vụn vặt. Chẳng biết anh đã ngủ chưa, chốc chốc tôi mở cửa và nhìn thấy đèn phòng anh vẫn còn sáng.