Thời Mộng cùng tôi dùng bữa tối, ngồi chơi thêm một lúc nữa mới tạm biệt ra về.
Suốt buổi trò chuyện, cô ấy luôn tỏ thái độ thờ ơ với Tịch Đông, thường thì sẽ không đáp lại lời anh, nếu có cũng rất lạnh nhạt.
Tôi thở một hơi phiền não, có lẽ lần gặp gỡ dưới khu ký túc xá nữ đã khiến cô ấy sinh ra ác cảm với Tịch Đông. Trước giờ Thời Mộng là người yêu, ghét rõ ràng. Buồn, vui đều lộ hết trên mặt.
Tôi bỗng trở thành người đứng giữa, bất lực nhìn cử chỉ ngượng nghịu của anh và ánh mắt như chứa giáo gươm của Thời Mộng. Vô cùng khó xử.
Tiễn cô ấy đến cổng, Thời Mộng cảm thấy không được yên tâm, quay lại nhắc nhở tôi:
"Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì cậu phải lập tức gọi điện cho tớ, dù là nửa đêm hay trời có sắp sập xuống, tớ cũng nhất định bay tới đây chống đỡ giúp cậu."
Lồng ngực tôi thấy ấm áp khác thường, cô gái đáng yêu này luôn dịu dàng như thế. Những tháng năm không còn người thân bên cạnh, một mình trôi dạt giữa biển người, Thời Mộng luôn làm chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp tôi mạnh mẽ vực dậy, tiếp tục bước đi.
Cô ấy cảnh cáo tôi:
"Ý định giấu giếm tớ tuyệt đối không được có lần sau."
Tôi phì cười, nghiêm túc làm động tác tuân lệnh:
"Yes Madam."
Thời Mộng mỉm cười, khuôn mặt sáng bừng xinh đẹp như hoa tuyết giữa trời đông, hời hợt vươn tay lên nựng chiếc má tôi, rồi quay người ngồi vào ô tô:
"À, tớ sẽ sốt sắng tìm chỗ thuê trọ càng sớm càng tốt, bảo Tịch Đông chuyển sang đó. Để anh ấy sống trong nhà cậu, tớ chẳng yên tâm chút nào."
Thời Mộng chào tôi:
"Tớ về đây. Bye."
"Tạm biệt cậu."
Đứng một lúc lâu, đợi xe đi khuất tôi mới thôi nhìn theo nữa, vừa quay đầu định vào nhà, đã bất ngờ va phải thứ gì đó, sừng sững chắc chắn như bức tường, nhưng cũng thật mềm mại, ấm áp.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tịch Đông. Anh đỡ vai tôi, tròng mắt đen hun hút nhìn xuống, bóng đêm như hóa thành rèm lụa che mất nửa đôi môi mỏng khép hờ.
Tôi chợt tỉnh, lùi ra sau một bước:
"Anh đứng đây làm gì?"
Tịch Đông ngại ngần:
"Trước đây tôi và cô Thời từng có mâu thuẫn phải không?"
Tôi sững sờ, câu hỏi này quá đột ngột:
"Sao anh hỏi vậy?"
Tịch Đông bước qua giàn hoa hồng leo trước cổng, trông theo hướng Thời Mộng vừa rời đi:
"Dường như cô bạn này có thành kiến rất lớn với tôi."
"Nào có, anh nghĩ nhiều rồi."
Tôi cười xòa, cố xua tan nghi hoặc trong mắt anh. Tịch Đông trầm mặc:
"Lúc mới nhìn thấy tôi, cô Thời có vẻ rất tức giận, sải chân tới túm cổ áo tôi, giọng đanh lại như đang hỏi tội."
Tôi giật nảy mình, cảm giác như có nỗi sợ không tên ùa đến:
"Cậu ấy nói với anh những gì?"
Tịch Đông quay lại, nhìn tôi:
"Cô Thời hỏi tôi tại sao xuất hiện trong nhà cô. Sáu năm qua tôi đã đi đâu? Nhắc tới món quà nào đó, nhưng tôi không nhớ rõ. Còn..."
Anh ngập ngừng như chợt quên mất. Tôi sốt ruột:
"Còn cái gì?"
Anh chau mày, ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ai đó chờ đợi, chờ đợi cái gì...Giọng cô ấy càng lúc càng kích động, tôi vì quá bất ngờ nên cũng không nghe kỹ."
Tôi im lặng cụp mắt, âm thầm thở phào trong lòng.
Không dám tưởng tượng một ngày anh nghe được toàn bộ chuyện cũ khi ký ức vẫn chưa phục hồi, Tịch Đông sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây? Tôi đã chẳng còn dũng khí đối mặt với quá khứ thêm lần nào nữa.
Anh tỏ ra rất quan tâm:
"Cô nói chúng ta từng là bạn học cùng trường, vậy cô có thể kể cho tôi nghe vài chuyện trước đây không?"
Sắc mặt tôi tối sầm, có thứ gì đó nghẽn trong cổ họng. Gió lạnh tạt lên tấm lưng mảnh mai, khiến tôi khẽ rùng mình:
"Tất cả những điều tôi biết đã nói với anh hết rồi. Anh học trường nào, lớp nào, thành tích ưu tú ra sao,..."
Tịch Đông mất kiên nhẫn, ngắt lời tôi:
"Nhưng những chuyện mà cô kể không có đoạn nào liên quan đến Thời Mộng."
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, giống như hụt hẫng:
"Thậm chí...là cả cô."
Tôi nín lặng, trái tim cứ phập phồng nặng trĩu hệt tảng đá lớn chắn ngay ngực, hô hấp khó khăn.
Tịch Đông ngưng rồi lại nói:
"Thái độ của cô Thời cho tôi cảm giác giữa tôi và cô ấy tồn tại nút thắt quá khứ rất lớn, chưa được tháo gỡ, hoặc với người nào đó có liên quan đến Thời Mộng."
Tôi nuốt nước bọt, điều chỉnh lại tâm trạng, cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên:
"Đừng suy nghĩ linh tinh, không tốt cho bệnh tình của anh.
Có lẽ bạn bè cũ một thời gian lâu không gặp mặt, khiến Thời Mộng sinh ra cảm giác xa cách. Cô ấy là người dễ nóng nảy, tùy hứng, nên đã làm anh hiểu lầm, đừng để bụng."
Tôi lướt qua Tịch Đông, nhàn nhạt giọng:
"Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm."
Anh không trả lời, cứ thinh lặng nhìn tôi đi lên bậc thềm.
Đêm ấy, Tịch Đông ngồi trầm ngâm rất lâu trên chiếc xích đu dưới giàn hoa hồng. Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ dám nhìn anh qua rèm cửa sổ.
Sương trắng giăng giăng trên đỉnh đầu, vương vương xuống mái tóc anh, cũng làm đôi mắt tôi nhòe ướt.
Sáng hôm sau.
Tôi quyết định dẫn Tịch Đông về lại trường trung học cũ, tiếp xúc với cảnh vật quen thuộc, biết đâu có thể giúp anh khơi gợi phần hồi ức ngủ quên trong tiềm thức.
Nhưng...không hề đặt chân vào bãi cắm trại năm đó, nó nằm cạnh rừng dương.
Đáng tiếc, lần này tiếp tục thất bại.
Điều làm tôi lo nghĩ chính là lúc đứng trước ký túc xá nữ, sắc mặt Tịch Đông xuất hiện phản ứng kỳ lạ. Tôi đã mừng thầm, ngỡ bệnh tình của anh bắt đầu có chuyển biến.
Nhưng chỉ vài giây sau Tịch Đông liền ôm đầu quằn quại, nỗi bất lực không sao diễn tả lan khắp gương mặt tuấn tú.
Trở về, chúng tôi đi bộ trên vỉa hè, dòng người xe đổ về tứ ngã vẫn nhộn nhịp, vội vàng, chẳng ai buồn quan tâm đến hai kẻ lặng thinh cứ chậm rãi bước cạnh nhau.
Sau hồi lâu, Tịch Đông bỗng lên tiếng:
"Phù Vân, chuyện tối qua cho tôi xin lỗi."
Tôi thoáng nhìn anh, rồi dời tầm mắt thẳng về phía trước. Tịch Đông tiếp tục:
"Là tôi không đúng, không nên nghi ngờ cô."
Tim tôi se lại, tâm tình mâu thuẫn vô cùng, cả những nghĩ suy ngổn ngang trong lòng, khiến tôi không thể cười nổi:
"Tôi quên hết rồi, đừng nhắc tới nữa."
Một nhóm trẻ con ở đâu ùa tới, chúng lùa quả bóng thoăn thoắt lọt qua hai chân tôi. Năm, sáu đứa tranh nhau cướp bóng.
Tôi di chuyển vào sâu trong vỉa hè, nhường đường cho bọn trẻ. Nụ cười hồn nhiên, ánh mắt tinh nghịch của chúng khiến tôi khao khát biết bao.
"Cô thích trẻ con?"
Tịch Đông đột nhiên hỏi. Tôi vẫn nhìn theo bọn trẻ:
"Chúng đáng yêu thế ai lại không thích."
Anh cười cười, chú ý vào quả bóng lăn lông lốc trên mặt đường, đút tay vào túi quần jean xám:
"Cô quan sát cậu bé mặc áo thun xanh rêu xem."
Tôi chỉ tay vào đứa trẻ thân hình thấp bé đang giữ bóng, so với những bạn còn lại có phần mất lợi thế hơn:
"Là cậu bé đó?"
Gương mặt non nớt mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt linh động, tinh anh. Toát lên dáng vẻ tràn đầy năng lượng.
Tịch Đông gật đầu cười, hé mở hàm răng trắng muốt đều tăm tắp:
"Đi bóng nhanh nhẹn, chính xác. Biết tận dụng ngoại hình nhỏ nhắn để vượt qua đối thủ, rất có tiềm năng."
"Bằng tuổi bọn trẻ, tôi cũng từng ấp ủ không ít ước mơ, hoài bảo. Nhưng trên con đường trưởng thành, có những thứ dần trôi xa tầm với, chỉ biết tiếc nuối và khao khát."
Tôi khẽ giọng nói, thả hồn vào tiếng cười giòn tan của bọn trẻ.
Bầu không khí bỗng chốc chùng xuống, tôi gượng cười, tiếp tục bước đi.
Một bạn nhỏ giành được bóng trong chân cậu bé áo thun xanh rêu, hớn hở dẫn bóng ra gần lề đường.
Thấy nguy hiểm, cậu bé áo thun xanh muốn chạy đến ngăn bạn mình lại, nhưng cậu nhỏ kia không suy nghĩ, co gối sút mạnh vào quả bóng, đường bóng lao thẳng về phía anh.
Khoảng cách khá gần, tình huống bất ngờ, tôi không kịp suy nghĩ vụt lên chắn trước người anh.
Một cú va đập mạnh làm tôi váng cả đầu, ngã ra đất.
Tịch Đông hốt hoảng gọi tên tôi rất to:
"Phù Vân."
Khi tỉnh táo lại in trong mắt tôi là đôi mày đậm nét của Tịch Đông, nhíu khít đến nỗi sắp thành một đường thẳng:
"Phù Vân, cô có sao không?"
Anh hỏi dồn dập, ôm lấy vai tôi:
"Cô bị ngốc à? Ai cần đỡ giúp tôi?"
"Đồ vô lương tâm". Tôi mắng thầm đấy, nào thốt ra thành lời. Câu nói có chút cộc cằn, nhưng chung quy vẫn là anh đang lo lắng cho tôi, tôi nào nỡ.
"Chảy máu rồi. Có đau không?"
Tịch Đông đỡ tôi đứng dậy, sờ lên vết xước trên má tôi.
Hơi rát, tôi nhăn mặt. Sợ anh bận tâm, nên lắc đầu bảo "không sao", rồi phủi lớp cát bụi bám trên quần áo.
"Chị ơi. Em xin lỗi."
Bạn nhỏ ôm quả bóng đến gần tôi, vẻ mặt sợ sệt trông rất tội nghiệp.
Tôi cười:
"Chị không sao."
Bạn nhỏ lặng lẽ cúi đầu giống như đang tự trách. Bọn trẻ vây quanh, ngoan ngoãn yên tĩnh, không nói lời nào.
Tôi có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống trước em ấy:
"Chị thật sự không sao, nhưng các em phải nhớ lần tới không được chơi bóng trên vỉa hè, rất nguy hiểm."
Bạn nhỏ đó ngước lên nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe, ươn ướt, giọng run run:
"Dạ."
Tôi xoa đầu em ấy, an ủi:
"Đừng khóc."
Bạn nhỏ nghe lời gật gật đầu, mím môi cố nhịn, nhưng nước mắt vẫn cứ rớt rớt xuống gò má. Tôi mỉm cười thật tươi, ôm em ấy vào lòng gọn ghẽ, muốn vỗ về trái tim non nớt, hoảng sợ.
Khi tôi và Tịch Đông rời đi, đám trẻ tự đứng xếp thành một hàng ngang, áo quần lấm lem bùn cát, đồng loạt vẫy tay tạm biệt. Riêng bạn nhỏ lỡ làm tôi bị thương đứng giữa hàng người, âm thầm cúi đầu, như thay cho câu "lần nữa xin lỗi chị."
Về ngang cửa hàng tiện lợi gần nhà, Tịch Đông nhất quyết kéo tôi vào trong, nói muốn mua ít đồ.
Nhìn thấy hai chúng tôi bước vào, bạn nhân viên có phản ứng hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng hay liếc nhìn Tịch Đông.
Lồng ngực tôi bỗng dưng ngứa ngáy, chẳng biết bản thân đang bị gì nữa, chỉ là cảm giác không thoải mái chút thôi.
Khi chúng tôi tách nhau ra, cô ấy đến gần, hỏi nhỏ:
"Chị Vu, anh chàng đó là bạn trai chị phải không?"
Tôi đang xem thử một chiếc hộp đựng nến thơm, đặt nó trở lại kệ. Nghiêm túc nhìn cô nhân viên rồi lên tiếng phủ nhận:
"Không, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Cô gái bĩu môi, làm vẻ không tin, đi về phía quầy thanh toán.
Cô ấy tên là Mỹ An, vì cửa hàng này gần nhà nhất, nên tôi thường xuyên ghé vào mua đồ, chúng tôi từ đó quen biết nhau.
Tịch Đông thanh toán xong, đột nhiên xoay vai tôi đối diện anh, xé một miếng băng keo cá nhân dán vào vết xước trên mặt tôi, động tác cẩn thận, dịu dàng:
"Phải che chắn lại, tránh bị nhiễm trùng vết thương."
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, mọi thứ xung quanh như hóa thành trong suốt, chỉ có gương mặt, ánh mắt và dáng vẻ Tịch Đông là rõ ràng nhất.
Trái tim tôi sao thế? Nó bứt rứt không thôi. Những kỷ niệm và thực tại xen lẫn vào nhau, ồ ạt hiện ra trong đầu tôi như thác nước.
Khi tâm trí vẫn đang ở đâu đâu, tôi bị anh kéo ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thoáng thấy chiếc túi trên tay Tịch Đông chỉ toàn là băng dán cá nhân, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Suốt buổi trò chuyện, cô ấy luôn tỏ thái độ thờ ơ với Tịch Đông, thường thì sẽ không đáp lại lời anh, nếu có cũng rất lạnh nhạt.
Tôi thở một hơi phiền não, có lẽ lần gặp gỡ dưới khu ký túc xá nữ đã khiến cô ấy sinh ra ác cảm với Tịch Đông. Trước giờ Thời Mộng là người yêu, ghét rõ ràng. Buồn, vui đều lộ hết trên mặt.
Tôi bỗng trở thành người đứng giữa, bất lực nhìn cử chỉ ngượng nghịu của anh và ánh mắt như chứa giáo gươm của Thời Mộng. Vô cùng khó xử.
Tiễn cô ấy đến cổng, Thời Mộng cảm thấy không được yên tâm, quay lại nhắc nhở tôi:
"Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì cậu phải lập tức gọi điện cho tớ, dù là nửa đêm hay trời có sắp sập xuống, tớ cũng nhất định bay tới đây chống đỡ giúp cậu."
Lồng ngực tôi thấy ấm áp khác thường, cô gái đáng yêu này luôn dịu dàng như thế. Những tháng năm không còn người thân bên cạnh, một mình trôi dạt giữa biển người, Thời Mộng luôn làm chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp tôi mạnh mẽ vực dậy, tiếp tục bước đi.
Cô ấy cảnh cáo tôi:
"Ý định giấu giếm tớ tuyệt đối không được có lần sau."
Tôi phì cười, nghiêm túc làm động tác tuân lệnh:
"Yes Madam."
Thời Mộng mỉm cười, khuôn mặt sáng bừng xinh đẹp như hoa tuyết giữa trời đông, hời hợt vươn tay lên nựng chiếc má tôi, rồi quay người ngồi vào ô tô:
"À, tớ sẽ sốt sắng tìm chỗ thuê trọ càng sớm càng tốt, bảo Tịch Đông chuyển sang đó. Để anh ấy sống trong nhà cậu, tớ chẳng yên tâm chút nào."
Thời Mộng chào tôi:
"Tớ về đây. Bye."
"Tạm biệt cậu."
Đứng một lúc lâu, đợi xe đi khuất tôi mới thôi nhìn theo nữa, vừa quay đầu định vào nhà, đã bất ngờ va phải thứ gì đó, sừng sững chắc chắn như bức tường, nhưng cũng thật mềm mại, ấm áp.
Ngẩng đầu lên mới phát hiện là Tịch Đông. Anh đỡ vai tôi, tròng mắt đen hun hút nhìn xuống, bóng đêm như hóa thành rèm lụa che mất nửa đôi môi mỏng khép hờ.
Tôi chợt tỉnh, lùi ra sau một bước:
"Anh đứng đây làm gì?"
Tịch Đông ngại ngần:
"Trước đây tôi và cô Thời từng có mâu thuẫn phải không?"
Tôi sững sờ, câu hỏi này quá đột ngột:
"Sao anh hỏi vậy?"
Tịch Đông bước qua giàn hoa hồng leo trước cổng, trông theo hướng Thời Mộng vừa rời đi:
"Dường như cô bạn này có thành kiến rất lớn với tôi."
"Nào có, anh nghĩ nhiều rồi."
Tôi cười xòa, cố xua tan nghi hoặc trong mắt anh. Tịch Đông trầm mặc:
"Lúc mới nhìn thấy tôi, cô Thời có vẻ rất tức giận, sải chân tới túm cổ áo tôi, giọng đanh lại như đang hỏi tội."
Tôi giật nảy mình, cảm giác như có nỗi sợ không tên ùa đến:
"Cậu ấy nói với anh những gì?"
Tịch Đông quay lại, nhìn tôi:
"Cô Thời hỏi tôi tại sao xuất hiện trong nhà cô. Sáu năm qua tôi đã đi đâu? Nhắc tới món quà nào đó, nhưng tôi không nhớ rõ. Còn..."
Anh ngập ngừng như chợt quên mất. Tôi sốt ruột:
"Còn cái gì?"
Anh chau mày, ngẫm nghĩ rồi nói:
"Ai đó chờ đợi, chờ đợi cái gì...Giọng cô ấy càng lúc càng kích động, tôi vì quá bất ngờ nên cũng không nghe kỹ."
Tôi im lặng cụp mắt, âm thầm thở phào trong lòng.
Không dám tưởng tượng một ngày anh nghe được toàn bộ chuyện cũ khi ký ức vẫn chưa phục hồi, Tịch Đông sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây? Tôi đã chẳng còn dũng khí đối mặt với quá khứ thêm lần nào nữa.
Anh tỏ ra rất quan tâm:
"Cô nói chúng ta từng là bạn học cùng trường, vậy cô có thể kể cho tôi nghe vài chuyện trước đây không?"
Sắc mặt tôi tối sầm, có thứ gì đó nghẽn trong cổ họng. Gió lạnh tạt lên tấm lưng mảnh mai, khiến tôi khẽ rùng mình:
"Tất cả những điều tôi biết đã nói với anh hết rồi. Anh học trường nào, lớp nào, thành tích ưu tú ra sao,..."
Tịch Đông mất kiên nhẫn, ngắt lời tôi:
"Nhưng những chuyện mà cô kể không có đoạn nào liên quan đến Thời Mộng."
Giọng anh đột nhiên trầm xuống, giống như hụt hẫng:
"Thậm chí...là cả cô."
Tôi nín lặng, trái tim cứ phập phồng nặng trĩu hệt tảng đá lớn chắn ngay ngực, hô hấp khó khăn.
Tịch Đông ngưng rồi lại nói:
"Thái độ của cô Thời cho tôi cảm giác giữa tôi và cô ấy tồn tại nút thắt quá khứ rất lớn, chưa được tháo gỡ, hoặc với người nào đó có liên quan đến Thời Mộng."
Tôi nuốt nước bọt, điều chỉnh lại tâm trạng, cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên:
"Đừng suy nghĩ linh tinh, không tốt cho bệnh tình của anh.
Có lẽ bạn bè cũ một thời gian lâu không gặp mặt, khiến Thời Mộng sinh ra cảm giác xa cách. Cô ấy là người dễ nóng nảy, tùy hứng, nên đã làm anh hiểu lầm, đừng để bụng."
Tôi lướt qua Tịch Đông, nhàn nhạt giọng:
"Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm."
Anh không trả lời, cứ thinh lặng nhìn tôi đi lên bậc thềm.
Đêm ấy, Tịch Đông ngồi trầm ngâm rất lâu trên chiếc xích đu dưới giàn hoa hồng. Tôi không đoán được anh đang nghĩ gì, chỉ dám nhìn anh qua rèm cửa sổ.
Sương trắng giăng giăng trên đỉnh đầu, vương vương xuống mái tóc anh, cũng làm đôi mắt tôi nhòe ướt.
Sáng hôm sau.
Tôi quyết định dẫn Tịch Đông về lại trường trung học cũ, tiếp xúc với cảnh vật quen thuộc, biết đâu có thể giúp anh khơi gợi phần hồi ức ngủ quên trong tiềm thức.
Nhưng...không hề đặt chân vào bãi cắm trại năm đó, nó nằm cạnh rừng dương.
Đáng tiếc, lần này tiếp tục thất bại.
Điều làm tôi lo nghĩ chính là lúc đứng trước ký túc xá nữ, sắc mặt Tịch Đông xuất hiện phản ứng kỳ lạ. Tôi đã mừng thầm, ngỡ bệnh tình của anh bắt đầu có chuyển biến.
Nhưng chỉ vài giây sau Tịch Đông liền ôm đầu quằn quại, nỗi bất lực không sao diễn tả lan khắp gương mặt tuấn tú.
Trở về, chúng tôi đi bộ trên vỉa hè, dòng người xe đổ về tứ ngã vẫn nhộn nhịp, vội vàng, chẳng ai buồn quan tâm đến hai kẻ lặng thinh cứ chậm rãi bước cạnh nhau.
Sau hồi lâu, Tịch Đông bỗng lên tiếng:
"Phù Vân, chuyện tối qua cho tôi xin lỗi."
Tôi thoáng nhìn anh, rồi dời tầm mắt thẳng về phía trước. Tịch Đông tiếp tục:
"Là tôi không đúng, không nên nghi ngờ cô."
Tim tôi se lại, tâm tình mâu thuẫn vô cùng, cả những nghĩ suy ngổn ngang trong lòng, khiến tôi không thể cười nổi:
"Tôi quên hết rồi, đừng nhắc tới nữa."
Một nhóm trẻ con ở đâu ùa tới, chúng lùa quả bóng thoăn thoắt lọt qua hai chân tôi. Năm, sáu đứa tranh nhau cướp bóng.
Tôi di chuyển vào sâu trong vỉa hè, nhường đường cho bọn trẻ. Nụ cười hồn nhiên, ánh mắt tinh nghịch của chúng khiến tôi khao khát biết bao.
"Cô thích trẻ con?"
Tịch Đông đột nhiên hỏi. Tôi vẫn nhìn theo bọn trẻ:
"Chúng đáng yêu thế ai lại không thích."
Anh cười cười, chú ý vào quả bóng lăn lông lốc trên mặt đường, đút tay vào túi quần jean xám:
"Cô quan sát cậu bé mặc áo thun xanh rêu xem."
Tôi chỉ tay vào đứa trẻ thân hình thấp bé đang giữ bóng, so với những bạn còn lại có phần mất lợi thế hơn:
"Là cậu bé đó?"
Gương mặt non nớt mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt linh động, tinh anh. Toát lên dáng vẻ tràn đầy năng lượng.
Tịch Đông gật đầu cười, hé mở hàm răng trắng muốt đều tăm tắp:
"Đi bóng nhanh nhẹn, chính xác. Biết tận dụng ngoại hình nhỏ nhắn để vượt qua đối thủ, rất có tiềm năng."
"Bằng tuổi bọn trẻ, tôi cũng từng ấp ủ không ít ước mơ, hoài bảo. Nhưng trên con đường trưởng thành, có những thứ dần trôi xa tầm với, chỉ biết tiếc nuối và khao khát."
Tôi khẽ giọng nói, thả hồn vào tiếng cười giòn tan của bọn trẻ.
Bầu không khí bỗng chốc chùng xuống, tôi gượng cười, tiếp tục bước đi.
Một bạn nhỏ giành được bóng trong chân cậu bé áo thun xanh rêu, hớn hở dẫn bóng ra gần lề đường.
Thấy nguy hiểm, cậu bé áo thun xanh muốn chạy đến ngăn bạn mình lại, nhưng cậu nhỏ kia không suy nghĩ, co gối sút mạnh vào quả bóng, đường bóng lao thẳng về phía anh.
Khoảng cách khá gần, tình huống bất ngờ, tôi không kịp suy nghĩ vụt lên chắn trước người anh.
Một cú va đập mạnh làm tôi váng cả đầu, ngã ra đất.
Tịch Đông hốt hoảng gọi tên tôi rất to:
"Phù Vân."
Khi tỉnh táo lại in trong mắt tôi là đôi mày đậm nét của Tịch Đông, nhíu khít đến nỗi sắp thành một đường thẳng:
"Phù Vân, cô có sao không?"
Anh hỏi dồn dập, ôm lấy vai tôi:
"Cô bị ngốc à? Ai cần đỡ giúp tôi?"
"Đồ vô lương tâm". Tôi mắng thầm đấy, nào thốt ra thành lời. Câu nói có chút cộc cằn, nhưng chung quy vẫn là anh đang lo lắng cho tôi, tôi nào nỡ.
"Chảy máu rồi. Có đau không?"
Tịch Đông đỡ tôi đứng dậy, sờ lên vết xước trên má tôi.
Hơi rát, tôi nhăn mặt. Sợ anh bận tâm, nên lắc đầu bảo "không sao", rồi phủi lớp cát bụi bám trên quần áo.
"Chị ơi. Em xin lỗi."
Bạn nhỏ ôm quả bóng đến gần tôi, vẻ mặt sợ sệt trông rất tội nghiệp.
Tôi cười:
"Chị không sao."
Bạn nhỏ lặng lẽ cúi đầu giống như đang tự trách. Bọn trẻ vây quanh, ngoan ngoãn yên tĩnh, không nói lời nào.
Tôi có chút mềm lòng, ngồi xổm xuống trước em ấy:
"Chị thật sự không sao, nhưng các em phải nhớ lần tới không được chơi bóng trên vỉa hè, rất nguy hiểm."
Bạn nhỏ đó ngước lên nhìn tôi, vành mắt đỏ hoe, ươn ướt, giọng run run:
"Dạ."
Tôi xoa đầu em ấy, an ủi:
"Đừng khóc."
Bạn nhỏ nghe lời gật gật đầu, mím môi cố nhịn, nhưng nước mắt vẫn cứ rớt rớt xuống gò má. Tôi mỉm cười thật tươi, ôm em ấy vào lòng gọn ghẽ, muốn vỗ về trái tim non nớt, hoảng sợ.
Khi tôi và Tịch Đông rời đi, đám trẻ tự đứng xếp thành một hàng ngang, áo quần lấm lem bùn cát, đồng loạt vẫy tay tạm biệt. Riêng bạn nhỏ lỡ làm tôi bị thương đứng giữa hàng người, âm thầm cúi đầu, như thay cho câu "lần nữa xin lỗi chị."
Về ngang cửa hàng tiện lợi gần nhà, Tịch Đông nhất quyết kéo tôi vào trong, nói muốn mua ít đồ.
Nhìn thấy hai chúng tôi bước vào, bạn nhân viên có phản ứng hơi kỳ lạ, thỉnh thoảng hay liếc nhìn Tịch Đông.
Lồng ngực tôi bỗng dưng ngứa ngáy, chẳng biết bản thân đang bị gì nữa, chỉ là cảm giác không thoải mái chút thôi.
Khi chúng tôi tách nhau ra, cô ấy đến gần, hỏi nhỏ:
"Chị Vu, anh chàng đó là bạn trai chị phải không?"
Tôi đang xem thử một chiếc hộp đựng nến thơm, đặt nó trở lại kệ. Nghiêm túc nhìn cô nhân viên rồi lên tiếng phủ nhận:
"Không, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Cô gái bĩu môi, làm vẻ không tin, đi về phía quầy thanh toán.
Cô ấy tên là Mỹ An, vì cửa hàng này gần nhà nhất, nên tôi thường xuyên ghé vào mua đồ, chúng tôi từ đó quen biết nhau.
Tịch Đông thanh toán xong, đột nhiên xoay vai tôi đối diện anh, xé một miếng băng keo cá nhân dán vào vết xước trên mặt tôi, động tác cẩn thận, dịu dàng:
"Phải che chắn lại, tránh bị nhiễm trùng vết thương."
Tôi ngẩn ngơ nhìn anh, mọi thứ xung quanh như hóa thành trong suốt, chỉ có gương mặt, ánh mắt và dáng vẻ Tịch Đông là rõ ràng nhất.
Trái tim tôi sao thế? Nó bứt rứt không thôi. Những kỷ niệm và thực tại xen lẫn vào nhau, ồ ạt hiện ra trong đầu tôi như thác nước.
Khi tâm trí vẫn đang ở đâu đâu, tôi bị anh kéo ra khỏi cửa hàng tiện lợi, thoáng thấy chiếc túi trên tay Tịch Đông chỉ toàn là băng dán cá nhân, ngoài ra không còn thứ gì khác.