Mặc dù trước đó đã có người chết rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có người bị đánh đến chết trước mặt mọi người như vậy, vì thế nên tất cả đều cúi xuống, không ai dám nhìn vào thì thể của Vương Bằng.
Đào Nhạc không để tâm lại máu trên người mình, [ Nói không chừng cậu ta là một trong ba con quỷ, như này cũng tốt, tránh việc cậu ta lại ra ngoài hại người!]
Bây giờ, Vương Bằng và toàn bộ bạn cùng phòng của cậu ta đều đã chết, tôi cảm thấy vô cùng bất an, suy cho cùng thì ai biết được lúc nào sẽ đến lượt bản thân.
Trương Ái Ái phân tích: [ Giả như lời Đào Nhạc nói là đúng, vậy hiện tại vẫn còn hai con quỷ nữa.]
[ Chúng ta có thể sử dụng phương pháp khống chế biến đổi! Chỉ cần người trong phòng kí túc nọ xuất hiện vấn đề, thì chúng ta sẽ tiếp tục sắp xếp quan sát, cho đến khi không còn chuyện gì xảy ra hàng đêm nữa thì thôi!]
Rốt cuộc thì liên quan đến sự an toàn của bản thân, cho nên đối với kiến nghị của Trương Ái Ái, mọi người đều không ai phản đối.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, ai cũng đều không nắm chắc đủ quy tắc để có thể chống đỡ qua sáu ngày, việc duy nhất có thể làm, đó là tìm ra người đã sớm chết rồi đang lẩn trốn giữa chúng tôi.
Từng phút trôi qua, tất cả đều thấp thỏm bất an, sợ rằng lại nhận được tin tức đáng sợ gì đó.
Đinh Đinh Đinh..
[ Nán Nán, tôi cảm thấy lớp trưởng cô ấy..]
Ngay lúc này, một tiếng chuông chói tai đã phá vỡ sự im nặng chết chóc này.
[ Sau giờ tự học, bạn phải trở về kí túc xá trong vòng mười phút, nếu không sẽ phải nhận hình phạt khủng khiếp!]
Sau khi chạy trên đường về kí túc, mới phát hiện quên không gọi Tiểu Như cùng đi.
Tất cả mọi người về đến rồi, Tiểu Như vẫn chưa quay lại, lúc tôi đang lo lắng cho Tiểu Như, thì cô ấy đã trở lại.
Hôm nay lại có người chết rồi, bầu không khí của toàn bộ kí túc yên tĩnh đến đáng sợ. Để tránh xảy ra chuyện như trong phòng kí túc của Vương Bằng nên chúng tôi lựa chọn đêm nay sẽ không ngủ.
Tiểu Cửu cố chống đỡ cơn buồn ngủ của mình, hướng Đường Dĩnh đang ôm gối cuộn tròn người ở bên cạnh: [ Dĩnh Dĩnh, hôm nay cậu nhìn thấy cái gì? ]
Đường Dĩnh lắc đầu không muốn trả lời.
Nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lòng tôi đầy lo lắng, tôi không biết sáng mai thức dậy, lại phát sinh bao nhiêu chuyện, lại có bao nhiêu người chết tối nay.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
[ Các bạn học đã an toàn về đến kí túc xá rồi chứ? ]
Là lớp trưởng Trương Ái Ái gửi đến.
[ Các thành viên phòng nam số 1 tập trung đông đủ!]
[ Nam sinh phòng số 2 cũng an toàn về đến phòng kí túc!]
[ Nữ sinh phòng kí túc 1 cũng an toàn về đến!]
[ Nữ sinh phòng số 2 cũng thuận lợi về đến kí túc!]
Ngay sau đó lại an tĩnh trở lại.
Tôi mới phát hiện, tối nay đặc biệt không hề có bị cấm nhắn tin.
Ngay sau đó Châu Đình đã gửi một tin nhắn thoại trong nhóm.
Đùng đùng đùng!
Tôi nghe thấy bên phía bọn họ có ai đó ở bên ngoài đang vội vã đập cửa.
[ Cầu xin các cậu, cho tôi vào đi!]
Đó là giọng của Vương Bằng!
Tôi nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch.
Sau đó Châu Đình lại gửi một tin nhắn thoại khác vào nhóm: [ Đừng giở trò cũ nữa, chúng tôi không tin cậu đâu!]
Phòng nam sinh số hai cũng có người gửi tin nhắn: [ Làm sao đây? Vương Bằng cũng tới gõ cửa phòng chúng tôi rồi.]
[ Đừng tin, mở cửa sẽ chết đấy, dù sao thì hôm nay chính mắt chúng ta đã nhìn thấy Vương Bằng chết rồi.]
[ Chính là, cho dù trước đây cậu ta không phải quỷ, thì bây giờ cũng là quỷ rồi!]
Ngay khi tôi muốn dặn dò mọi người điều gì đó trong nhóm, lại phát hiện toàn bộ thành viên đã bị cấm tin!
Đào Nhạc không để tâm lại máu trên người mình, [ Nói không chừng cậu ta là một trong ba con quỷ, như này cũng tốt, tránh việc cậu ta lại ra ngoài hại người!]
Bây giờ, Vương Bằng và toàn bộ bạn cùng phòng của cậu ta đều đã chết, tôi cảm thấy vô cùng bất an, suy cho cùng thì ai biết được lúc nào sẽ đến lượt bản thân.
Trương Ái Ái phân tích: [ Giả như lời Đào Nhạc nói là đúng, vậy hiện tại vẫn còn hai con quỷ nữa.]
[ Chúng ta có thể sử dụng phương pháp khống chế biến đổi! Chỉ cần người trong phòng kí túc nọ xuất hiện vấn đề, thì chúng ta sẽ tiếp tục sắp xếp quan sát, cho đến khi không còn chuyện gì xảy ra hàng đêm nữa thì thôi!]
Rốt cuộc thì liên quan đến sự an toàn của bản thân, cho nên đối với kiến nghị của Trương Ái Ái, mọi người đều không ai phản đối.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, ai cũng đều không nắm chắc đủ quy tắc để có thể chống đỡ qua sáu ngày, việc duy nhất có thể làm, đó là tìm ra người đã sớm chết rồi đang lẩn trốn giữa chúng tôi.
Từng phút trôi qua, tất cả đều thấp thỏm bất an, sợ rằng lại nhận được tin tức đáng sợ gì đó.
Đinh Đinh Đinh..
[ Nán Nán, tôi cảm thấy lớp trưởng cô ấy..]
Ngay lúc này, một tiếng chuông chói tai đã phá vỡ sự im nặng chết chóc này.
[ Sau giờ tự học, bạn phải trở về kí túc xá trong vòng mười phút, nếu không sẽ phải nhận hình phạt khủng khiếp!]
Sau khi chạy trên đường về kí túc, mới phát hiện quên không gọi Tiểu Như cùng đi.
Tất cả mọi người về đến rồi, Tiểu Như vẫn chưa quay lại, lúc tôi đang lo lắng cho Tiểu Như, thì cô ấy đã trở lại.
Hôm nay lại có người chết rồi, bầu không khí của toàn bộ kí túc yên tĩnh đến đáng sợ. Để tránh xảy ra chuyện như trong phòng kí túc của Vương Bằng nên chúng tôi lựa chọn đêm nay sẽ không ngủ.
Tiểu Cửu cố chống đỡ cơn buồn ngủ của mình, hướng Đường Dĩnh đang ôm gối cuộn tròn người ở bên cạnh: [ Dĩnh Dĩnh, hôm nay cậu nhìn thấy cái gì? ]
Đường Dĩnh lắc đầu không muốn trả lời.
Nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, lòng tôi đầy lo lắng, tôi không biết sáng mai thức dậy, lại phát sinh bao nhiêu chuyện, lại có bao nhiêu người chết tối nay.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
[ Các bạn học đã an toàn về đến kí túc xá rồi chứ? ]
Là lớp trưởng Trương Ái Ái gửi đến.
[ Các thành viên phòng nam số 1 tập trung đông đủ!]
[ Nam sinh phòng số 2 cũng an toàn về đến phòng kí túc!]
[ Nữ sinh phòng kí túc 1 cũng an toàn về đến!]
[ Nữ sinh phòng số 2 cũng thuận lợi về đến kí túc!]
Ngay sau đó lại an tĩnh trở lại.
Tôi mới phát hiện, tối nay đặc biệt không hề có bị cấm nhắn tin.
Ngay sau đó Châu Đình đã gửi một tin nhắn thoại trong nhóm.
Đùng đùng đùng!
Tôi nghe thấy bên phía bọn họ có ai đó ở bên ngoài đang vội vã đập cửa.
[ Cầu xin các cậu, cho tôi vào đi!]
Đó là giọng của Vương Bằng!
Tôi nháy mắt cơn buồn ngủ biến mất sạch.
Sau đó Châu Đình lại gửi một tin nhắn thoại khác vào nhóm: [ Đừng giở trò cũ nữa, chúng tôi không tin cậu đâu!]
Phòng nam sinh số hai cũng có người gửi tin nhắn: [ Làm sao đây? Vương Bằng cũng tới gõ cửa phòng chúng tôi rồi.]
[ Đừng tin, mở cửa sẽ chết đấy, dù sao thì hôm nay chính mắt chúng ta đã nhìn thấy Vương Bằng chết rồi.]
[ Chính là, cho dù trước đây cậu ta không phải quỷ, thì bây giờ cũng là quỷ rồi!]
Ngay khi tôi muốn dặn dò mọi người điều gì đó trong nhóm, lại phát hiện toàn bộ thành viên đã bị cấm tin!