Lúc này, tôi chỉ có thể an ủi Tiểu Như:
[ Không sao đâu, tôi tin cậu, tệ nhất biến thành quỷ, thành quỷ rồi chúng ta sẽ đi tìm bọn họ trả thù!]
Tôi cố gắng khiến Tiểu Như bình ổn tâm trạng, nhưng giọng nói của Tiểu Như vẫn run rẩy: [ Nếu tôi đoán sau, chúng ta sẽ chết!]
Lúc tôi đang muốn an ủi Tiểu Như, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nước chân.
Lúc này, trái tim tôi dâng lên tận cổ họng.
Lẽ nào chúng tôi đoán sai rồi?
Những người không rời khỏi phòng kí túc đến sân thể dục sẽ nhận lấy cái chết?
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa mở ra, là Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh đứng ở cửa, nhìn Tiểu Như bà hỏi: [ Tiểu Như, Vương Bằng có phải hay không thích cậu? ]
Câu hỏi bất ngờ của Đường Dĩnh làm tôi đơ ra, ngay cả Tiểu Như vẻ mặt mù mờ trả lời: [ Tôi không biết, sao cậu lại hỏi vậy? ]
Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Như, Đường Dĩnh giống như trút được gánh nặng, bước vào phòng và nhanh chóng đóng cửa lại.
[ Nếu cậu trả lời có hoặc không, thì tôi sẽ quay lại và chạy đến sân thể dục, bởi vì người chết sẽ nói dối.]
[ Nhưng cậu lại trả lời là cậu không biết, cho nên tôi chọn tin cậu.]
Nói rồi Đường Dĩnh nhanh chóng trèo lên giường.
Mặc dù phán đoán của Đường Dĩnh có chút chút quan nhưng Tiểu Như vẫn nhìn cô ấy một cách biết ơn.
Suy cho cùng, chỉ cần Tiểu Như đoán sai thì cô ấy sẽ mất mạng.
Thời gian trôi qua từng phút một, nhưng Tiểu Cửu và những người khác đều không hề quay trở lại và chúng tôi không hề gặp bất cứ nguy hiểm nào. Tiểu Như và tôi vui mừng nhìn nhau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì chúng tôi không thể biết được có bao nhiêu người đã đến sân thể dục và bao nhiêu người còn sống qua đêm nay.
Mọi thứ sẽ chỉ được tiết lộ vào lúc bình minh!
Lúc này, tôi ra khỏi giường và im lặng nhặt con dao trái cây trong ngăn kéo.
Trải qua một đêm trong thấp thỏm lo sợ như vậy, cho đến khi mặt trời ló rạng, Tiểu Cửu bọn họ vẫn không quay lại.
Lúc này, tôi nắm chặt con dao trái cây trong tay, và tôi muốn báo thù cho đám người Tiểu Cửu!
[ Nội trong mười phút phải đến được phòng tự học, vi phạm sẽ bị trừng phạt - ẩn danh!]
[ Gợi ý: Ký ức về người chết sẽ dừng lại trong cùng một ngày!]
Lại là cái tên ẩn danh quen thuộc, có điều trong lòng tôi đại khái cũng biết là chuyện xảy ra như thế nào rồi.
Tôi cười lạnh một tiếng, nắm chặt con dao trong tay cùng bọn Tiểu Như chạy nhanh về phía phòng tự học.
Lúc đến phòng tự học, phát hiện bên trong không một bóng người!
[ Nán Nán, có phải hay không tối qua toàn bộ bọn họ đều đến sân thể dục? ]
Khi nhìn thấy cảnh này, Tiểu Như không không nhịn nổi mà khóc, thậm chí bắt đầu tự trách mình: [Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên tự tin hơn một chút, nói với họ..]
Tôi cố gắng hết sức an ủi Tiểu Như, suy cho cùng không ai muốn loại chuyện này phát sinh. Bây giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là tìm ra những con quỷ ẩn trong nhóm của chúng tôi và vì các bạn học đã chết mà báo thù!
[ Không sao đâu, tôi tin cậu, tệ nhất biến thành quỷ, thành quỷ rồi chúng ta sẽ đi tìm bọn họ trả thù!]
Tôi cố gắng khiến Tiểu Như bình ổn tâm trạng, nhưng giọng nói của Tiểu Như vẫn run rẩy: [ Nếu tôi đoán sau, chúng ta sẽ chết!]
Lúc tôi đang muốn an ủi Tiểu Như, bên ngoài cửa chợt truyền đến tiếng nước chân.
Lúc này, trái tim tôi dâng lên tận cổ họng.
Lẽ nào chúng tôi đoán sai rồi?
Những người không rời khỏi phòng kí túc đến sân thể dục sẽ nhận lấy cái chết?
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, cửa mở ra, là Đường Dĩnh.
Đường Dĩnh đứng ở cửa, nhìn Tiểu Như bà hỏi: [ Tiểu Như, Vương Bằng có phải hay không thích cậu? ]
Câu hỏi bất ngờ của Đường Dĩnh làm tôi đơ ra, ngay cả Tiểu Như vẻ mặt mù mờ trả lời: [ Tôi không biết, sao cậu lại hỏi vậy? ]
Nghe thấy câu trả lời của Tiểu Như, Đường Dĩnh giống như trút được gánh nặng, bước vào phòng và nhanh chóng đóng cửa lại.
[ Nếu cậu trả lời có hoặc không, thì tôi sẽ quay lại và chạy đến sân thể dục, bởi vì người chết sẽ nói dối.]
[ Nhưng cậu lại trả lời là cậu không biết, cho nên tôi chọn tin cậu.]
Nói rồi Đường Dĩnh nhanh chóng trèo lên giường.
Mặc dù phán đoán của Đường Dĩnh có chút chút quan nhưng Tiểu Như vẫn nhìn cô ấy một cách biết ơn.
Suy cho cùng, chỉ cần Tiểu Như đoán sai thì cô ấy sẽ mất mạng.
Thời gian trôi qua từng phút một, nhưng Tiểu Cửu và những người khác đều không hề quay trở lại và chúng tôi không hề gặp bất cứ nguy hiểm nào. Tiểu Như và tôi vui mừng nhìn nhau, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng lo lắng, bởi vì chúng tôi không thể biết được có bao nhiêu người đã đến sân thể dục và bao nhiêu người còn sống qua đêm nay.
Mọi thứ sẽ chỉ được tiết lộ vào lúc bình minh!
Lúc này, tôi ra khỏi giường và im lặng nhặt con dao trái cây trong ngăn kéo.
Trải qua một đêm trong thấp thỏm lo sợ như vậy, cho đến khi mặt trời ló rạng, Tiểu Cửu bọn họ vẫn không quay lại.
Lúc này, tôi nắm chặt con dao trái cây trong tay, và tôi muốn báo thù cho đám người Tiểu Cửu!
[ Nội trong mười phút phải đến được phòng tự học, vi phạm sẽ bị trừng phạt - ẩn danh!]
[ Gợi ý: Ký ức về người chết sẽ dừng lại trong cùng một ngày!]
Lại là cái tên ẩn danh quen thuộc, có điều trong lòng tôi đại khái cũng biết là chuyện xảy ra như thế nào rồi.
Tôi cười lạnh một tiếng, nắm chặt con dao trong tay cùng bọn Tiểu Như chạy nhanh về phía phòng tự học.
Lúc đến phòng tự học, phát hiện bên trong không một bóng người!
[ Nán Nán, có phải hay không tối qua toàn bộ bọn họ đều đến sân thể dục? ]
Khi nhìn thấy cảnh này, Tiểu Như không không nhịn nổi mà khóc, thậm chí bắt đầu tự trách mình: [Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên tự tin hơn một chút, nói với họ..]
Tôi cố gắng hết sức an ủi Tiểu Như, suy cho cùng không ai muốn loại chuyện này phát sinh. Bây giờ tất cả những gì chúng tôi có thể làm là tìm ra những con quỷ ẩn trong nhóm của chúng tôi và vì các bạn học đã chết mà báo thù!