Sáng sớm hôm sau, Lê Trúc Ly bị tiếng chuông điện thoái đánh thức, cô tỏ vẻ khó chịu vì mới sáng sớm đã bị làm phiền như thế trong khi đêm qua cô bị Ngô Hoài Phong hành hạ thân xác rất nhiều lần đến tận gần 3 giờ sáng mới có thể đi ngủ.
Mặc dù không tình nguyện nhưng Lê Trúc Ly vẫn với tay mò mò cái điện thoại để trên hộc tủ đầu giường để xem là ai gọi, khi nhìn thấy cái tên Thiên Ý trên màn hình cô miễn cưỡng nghe máy.
“Alo, mình nghe đây Thiên Ý”.
Giọng của Nguyễn Thiên Ý vang lên: “Mặt trời lên tới đỉnh rồi còn không mau dậy đi cô nương ơi, mọi người đều có mặt ở đây chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi đó”.
Giọng của Triệu Minh Luân vang lên: “Cậu đó Trúc Ly à hôm qua cậu là người về sớm nhất nhóm trong khi Hoài Phong thì “vận động” cả đêm với hai em gái xinh tươi vậy mà sáng nay người ta còn dậy sớm hơn cậu nữa đó”.
Lại có tiếng của Phạm Mỹ Dung vang lên: “Đúng đó Trúc Ly à, cậu mau dậy rồi đi ra ngoài nhà hàng ăn sáng với tụi mình nhanh đi”.
Lê Trúc Ly nghe thấy như vậy liền đưa mắt nhìn xung quanh phòng nhưng mà chẳng thấy Ngô Hoài Phong đâu hết, cô dùng tay vỗ vỗ đầu mình mấy cái thầm nghĩ “Chẳng lẽ toàn bộ chuyện xảy ra đêm qua là mơ sao chứ?”.
Đột nhiên Lê Trúc Ly im lặng khiến cho mọi người vô cùng lo lắng, Nguyễn Thiên Ý lại lên tiếng hỏi: “Này Trúc Ly, cậu đâu rồi có chuyện gì xảy ra với cậu vậy hả?”.
Lê Trúc Ly vội lên tiếng đáp: “Không có gì, mọi người cứ ăn sáng trước đi, do lạ chỗ không quen nên đêm qua mình ngủ trễ lắm giờ rất là mệt, mình muốn ngủ thêm chút nữa, các cậu cứ tự nhiên đi nha”.
Nói rồi Lê Trúc Ly cúp máy, cô dở cái chăn ra nhìn thân thể mình những dấu vết đêm qua mà Ngô Hoài Phong để lại trên người cô vẫn còn y nguyên ở đó, chuyện đêm qua không thể nào là một giấc mơ được, với cả đêm qua cô chỉ uống một chút rượu làm gì có chuyện say đến nỗi không nhớ được những gì đã xảy ra với mình được chứ.
Nguyễn Thiên Ý bị cúp máy ngang thì không vui cho lắm: “Để mình đến phòng của Trúc Ly gọi cậu ấy dậy mới được, hiếm khi mới có dịp cả đám tụ tập đi du lịch vậy mà cậu ấy lại cứ ngủ lì trong phòng thì sao mà vui được chứ”.
Nguyễn Thiên Ý vừa đứng dậy tính đi tìm Lê Trúc Ly thì Ngô Hoài Phong liền lên tiếng ngăn cản: “Khoan đã Thiên Ý, Trúc Ly cũng nói là tối qua cậu ấy ngủ không ngon rồi mà hay là cứ để cậu ấy ngủ thêm một chút nữa đi, buổi trưa tụi mình ăn cơm cùng nhau cũng có sao đâu”.
Phạm Mỹ Dung cũng tán đồng với Ngô Hoài Phong: “Mình thấy Hoài Phong nói đúng đó Thiên Ý cứ để Trúc Ly ngủ thêm một chút đi, chúng ta là đi du lịch cậu cố ép cậu ấy đến đây với bộ dạng phờ phạc như người mất hồn thì cũng có vui đâu”.
Nguyễn Thiên Ý nghe Ngô Hoài Phong và Phạm Mỹ Dung nói vậy thì đành ngồi xuống: “Chịu vậy, thôi mọi người ăn sáng đi”.
Ngô Hoài Phong nghe thấy như thế thì rất hài lòng, bản thân anh biết sáng nay Lê Trúc Ly không dậy nổi là bởi vì đêm qua bị anh hành hạ thân xác cả đêm cơ mà.
Lúc thức dậy Ngô Hoài Phong nhìn thấy Lê Trúc Ly đang ngủ rất ngon nên không nở đánh thức cô dậy cùng mình.
Ngô Hoài Phong ra ngoài từ rất sớm nên lúc gặp mọi người, Đỗ Thanh Nhân đã trêu ghẹo anh đêm qua ở cùng phòng với Lê Trúc Ly có cảm giác gì anh đã nói mình đi cả đêm qua với hai cô gái gặp ở bar chứ không có về phòng với Lê Trúc Ly.
Ngô Hoài Phong cũng sợ đám bạn bè này sẽ trêu chọc chuyện anh và Lê Trúc Ly ở cùng một phòng làm mấy chuyện không trong sáng sẽ khiến cô xấu hổ nên đành nói dối như thế.
Lúc Ngô Hoài Phong trở về khách sạn thì cũng đã gần 11 giờ trưa rồi, anh nhìn thấy Lê Trúc Ly đã thay đồ trang điểm xong rồi.
“Dậy rồi à?”.
Lê Trúc Ly có chút không vui khi nhìn thấy Ngô Hoài Phong, cô có chút giận: “Đêm qua ăn sạch sẽ người ta rồi sáng nay bỏ trốn nhanh thật”.
Ngô Hoài Phong nghe ra giọng điệu oán trách của Lê Trúc Ly liền khẽ nhếch môi mỉm cười: “Cố tình ngụy tạo chuyện chúng ta không ở chung để mọi người không nghi ngờ nhưng mà hình như em không thích, vậy để anh ra ngoài nói với mọi người lý do sáng nay em dậy muộn là bởi vì đêm qua chịch nhau với anh tới gần 3 giờ sáng mới ngủ nha”.
Lê Trúc Ly thuận tay cầm một cái gối trên giường ném về phía của Ngô Hoài Phong: “Anh đúng là đồ biến thái mà”.
Ngô Hoài Phong đưa tay bắt lấy cái gối bay tới ném nó sang một bên rồi mỉm cười đáp: “Nếu anh nhớ không nhầm đêm qua lúc em nằm dưới thân anh đã hơn một lần cầu xin anh “chơi” em đó nha Trúc Ly”.
Lê Trúc Ly đỏ mặt vội vàng né tránh ánh mắt của Ngô Hoài Phong: “Đêm qua anh bỏ thuốc kích dục em mà”.
“Không biết, anh cảm thấy chuyện anh ép em uống thuốc kích dục và chuyện em cầu xin anh “chơi” em không có liên quan gì đến nhau cả”.
Nhìn vẻ mặt trơ trẽn của Ngô Hoài Phong thì Lê Trúc Ly tức đến độ khói muốn bốc lên trên đỉnh đầu: “Anh đúng là cái đồ lươn lẹo mà”.
Ngô Hoài Phong bước đến vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ của Lê Trúc Ly rồi thì thầm vào tai cô: “Con cặc của anh phải lươn lẹo thì mới luồn lách được trong cái lồn của em làm em sung sướng được chứ”.
Mặt của Lê Trúc Ly càng đỏ ửng lên vì xấu hổ: “Ban ngày ban mặt mà anh ăn nói kỳ cục quá vậy hả?”.
Tay của Ngô Hoài Phong di chuyển lên trên một bàn tay chụp lên một bên ngực của Lê Trúc Ly xoa nắn giọng anh trầm đục dục vọng vang lên: “Đâu chỉ là nói bây giờ anh đè em xuống đụ em ngay cũng được mà”.
Lê Trúc Ly vội vàng nắm lấy tay của Ngô Hoài Phong lại rồi xuống nước cầu xin: “Đừng mà Hoài Phong mọi người đang chờ chúng ta đó”.
Ngô Hoài Phong vốn chỉ muốn trêu đùa Lê Trúc Ly thôi nên liền bỏ tay ra: “Nếu sau này em không ngoan thì anh liền cắm cặc anh vào lồn em ngay đó”.
Sau đó cả hai người đi xuống khách sạn để ăn cơm trưa cùng với mọi người.
Buổi tối, Lê Trúc Ly ra hồ bơi để bơi lội, bởi vì khách sạn này có bể bơi trên sân thượng cho khách sử dụng thoái mái, mùa này khách du lịch cũng vắng nên chỉ có nhóm của cô lên đây chơi thôi.
Mọi người tổ chức tiệc BBQ rất là vui vừa ăn vừa uống rượu vang, còn có thể bơi lội giải trí nữa.
Tối nay, Lê Trúc Ly mặc một bộ bikini màu đỏ trông rất bắt mắt khoe trọn đường cong cơ thể từ lúc Ngôi Hoài Phong nhìn thầy hình ảnh này của cô thì máu đã dồn lên tới não rồi.
Ngô Hoài Phong nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của mấy thằng con trai khác khi nhìn Lê Trúc Ly ăn mặc sexy gợi cảm như thế thì cảm thấy rất là tức giận nhưng vẫn phải giả vờ là không ảnh hưởng đến mình.
Triệu Minh Luân lên tiếng hỏi Lê Trúc Ly: “Nè Trúc Ly à, mấy năm cậu học ở nước ngoài đã có bạn trai chưa hả?”.
Lê Trúc Ly nhìn qua Ngô Hoài Phong rồi quay sang trả lời Triệu Minh Luân: “Ừ mình có bạn trai người ngoại quốc, bọn mình đã yêu nhau cũng được mấy năm rồi”.
Nguyễn Thiên Ý tỏ vẻ tò mò: “Vậy cậu tính khi nào mới dẫn anh chàng đó về nước ra mắt tụi mình đây hả?”.
Lê Trúc Ly hơi bối rối cô làm gì có bạn trai người ngoại quốc đây mà dẫn về cô chỉ mới dối cho qua chuyện thôi mà.
“À, bạn trai mình vẫn còn bận công việc bên nước ngoài nên chưa có thời gian để trở về đây thôi, khi nào có dịp mình sẽ giới thiệu với mọi người”.
Ngô Hoài Phong nghe thấy như vậy lại có chút cảm giác tức giận trong lòng anh nhìn Lê Trúc Ly đang cười cười nói nói với mấy người khác trong lòng thầm nghĩ “Chẳng lẽ cô ấy nói có bạn trai ngoại quốc là thật hay sao chứ?”.
Sau một hồi ăn uống mọi người ngà ngà say nên mạnh ai nấy đi về phòng của mình để ngủ chỉ còn lại Ngô Hoài Phong và Lê Trúc Ly thôi nên không gian yên tĩnh hơn hẳn.
Lê Trúc Ly vẫn còn bơi dưới hồ bơi, cô đột nhiên cảm giác có ai đó ôm mình lại từ phía sau nên có chút giật mình, cô quay người lại thì nhìn thấy Ngô Hoài Phong.
Ngô Hoài Phong một tay ôm lấy cái eo nhỏ của Lê Trúc Ly, một tay nâng cằm cô lên rồi cúi người xuống hôn lên môi cô.
Lê Trúc Ly giật mình hoảng hốt vội vàng đẩy Ngô Hoài Phong ra: “Anh làm gì vậy? Ngộ nhỡ mọi người trông thấy thì sao?”.
“Bọn họ say hết nên đã về phòng ngủ hết rồi em yên tâm đi”.
Ngô Hoài Phong tiếp tục cúi đầu xuống cưỡng hôn Lê Trúc Ly thật là sâu, tay anh cũng không yên phận mà xoa nắn một bên vú của cô khiến cô vừa muốn nhiều hơn mà vừa sợ có người sẽ trông thấy bọn họ làm chuyện này ở hồ bơi thì xấu hổ lắm.
“Đừng mà Hoài Phong…”.
Ngô Hoài Phong ép người Lê Trúc Ly sát vào thành hồ bơi rồi dùng tay vạch một bên áo bơi cô xuống bầu vú trắng trẽo mịn màng căng tròn liền nhảy ra ngoài, anh nhìn đầu vú màu hồng phấn nhạt thì dùng lưỡi liếm môi một cái với ánh mắt thèm thuồng.
“Từ lúc anh nhìn thấy em mặc bộ bikini này thì đã muốn đè em ra đụ ngay rồi”.
Ngô Hoài Phong nói rồi liền cúi người xuống dùng lưỡi liếm quanh núm vú của Lê Trúc Ly khiến cô có cảm giác buồn buồn nôn nao khá tả.
“Đừng mà Hoài Phong…có người nhìn thấy thì không hay đâu”.
Giọng của Ngô Hoài Phong trầm đục vang lên bên tai của Lê Trúc Ly: “Nhưng mà anh muốn em quá Ly à, anh không thể nào dừng lại được đâu”.
Ngô Hoài Phong dùng đầu lưỡi trêu ghẹo đầu vú của Lê Trúc Ly khiến cô rùng mình, anh bú một cái thật mạnh khiến cô rên khẽ lên: “Ưm..a…a…Phong…a…a…ư…ưm”.
Miệng bú vú bên này thì tay của Ngô Hoài Phong vạch luôn phần áo bên kia của Lê Trúc Ly xuống rồi xoa nắn, ngón tay cái và ngón tay trỏ của anh vân vê đầu vú của cô làm cô không thể nào chịu nổi càng ưỡn thân mình lên ép bầu vú bên kia vào miệng anh nhiều anh cho anh dễ dàng bú liếm vú mình.
Lê Trúc Ly đang đứng giữa một hồ nước mát lạnh nhưng cô lại cảm thấy mồ hôi trên người mình tuôn ra liên hồi, miệng thì khát khô, tay cô đặt trên hai vai của Ngô Hoài Phong rên rỉ lên: “Đừng…ưm…em sướng…sướng quá anh ơi…a…a…ưm”.