• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Dã Nghi không phải là người thích lấy mặt nóng của mình dán mông lạnh của người khác. Phần lớn thời gian, sau khi cô phát hiện có người thể hiện cảm giác chán ghét rất rõ ràng đối với cô, cô sẽ trốn tránh người kia hết sức có thể.

Đối với Dịch Tự, loại tâm tình này của Tô Dã Nghi được biểu hiện càng thêm rõ ràng. Trái lại Dịch Tự, vẫn giống như lúc trước, giống như không có cái gì xảy ra.

Hành động này của Tô Dã Nghi nhận được sự ủng hộ to lớn của Chu Nhất Nặc, Mạc Ninh ở miền nam xa xôi cũng gọi điện thoại tới khuyên cô: “Chân trời góc bể nơi nào không có cỏ thơm.”

“Dịch Tự thật sự chỉ thích hợp để thầm mến thôi, nếu như thầm mến, cậu còn có thể nghĩ anh ta theo phương diện tốt đẹp. Chỉ khi nào yêu, với loại trình độ của cậu, thật lo lắng cậu có chịu đựng được hay không.” Chu Nhất Nặc dùng một giọng nhàn nhã nói vài lời.

Nhưng Tô Dã Nghi không nói lời nào, thịt dê trong bát cũng quện đầy tương vừng, một miếng trong miệng kêu phần phật, trong lúc nhai cô lại nghĩ đến lời nói của Dịch Tự nói với cô hôm thứ hai, cùng với vẻ mặt của anh ngay lúc đó. Trong lòng cảm thấy chát, cô lắc đầu một cái nói: “Có phải tớ nên dọn đi hay không?” Có lẽ, cô dọn ra ngoài sẽ không làm cho anh chán ghét, mỗi ngày cô sẽ không phải dè chừng cẩn thận, run sợ trong lòng như vậy, biết rõ cô thoạt nhìn rất ngu dốt, nhưng chỉ là không khống chế được bản năng giống như, như vậy khát vọng được anh thấy, như vậy khát vọng ở cùng một chỗ thật tốt với anh…

Thấy bộ dạng của cô như đưa đám, Chu Nhất Nặc trợn mắt nhìn cô: “Cậu cũng không phải vì anh ta mà mới dọn tới, tội gì vì anh ta…”

“Tớ đúng là thế!” Tô Dã Nghi giọng điệu kiên định đáp: “Tớ là vì anh ấy nên mới dọn tới.” Nếu như không có Dịch Tự, cô có lẽ sẽ cho là Tiếu Mạt Mạt là một tên lừa gạt, có lẽ cô không thể chuyển tới nhanh như vậy, có lẽ cô sẽ tìm thêm những nơi khác. Nhưng mà, đúng là bởi Dịch Tự cũng có ở đó, cô đã dọn tới.

Chu Nhất Nặc bộ dạng “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép” nói: “Này, cậu thông cảm thông cảm cho tớ đi, nhóc con. Cậu xem một chút, tớ là một người rất bận rộn nha! Luận văn đòi gấp, tác phẩm đòi gấp, trong viện còn thường có hoạt động tìm tớ, tớ còn đang bận rộn theo đuổi thầy Chu…”

Tô Dã Nghi không lên tiếng, cầm lấy bia phía trước cái nồi lẩu, cả một chai, “Lầu bầu” một tiếng liền rót vào trong miệng.

Cô dùng hành động thực tế dừng lại lời nói của Chu Nhất Nặc, Chu Nhất Nặc ngồi đối diện chống mặt nhìn cô, vẻ mặt chân thật bị khí nóng trong nồi bốc hơi bay ra che đậy, không biết vì sao, Tô Dã Nghi mơ hồ cảm thấy, Chu Nhất Nặc cũng không tiện. Vì vậy, rốt cuộc mãi một lúc sau cô mới hỏi: “Thầy giáo Chu, cậu đánh bại rồi sao?”

“Ha ha, không phải hôm nay nói chuyện của cậu sao? Sao lại chuyển chủ đề sang tớ?”

Tô Dã Nghi bĩu môi: “Chuyện của tớ chẳng có gì hay.”

Chu Nhất Nặc lấy đũa gắp một miếng thịt dê từ trong nồi ra, đưa tới trong bát của Tô Dã Nghi, nói: “Triệu Duyệt bắt nạt cậu?”

Tô Dã Nghi vẫn uống rượu như cũ: “Anh ta cũng không có đi làm.” Cả một tuần lễ, Tô Dã Nghi không nhìn thấy bóng dáng của anh ta đâu. Đám Chúc Lỵ đều nói, thằng cha này chính là nhân vật điển hình đi chiếm phân trong nhà xí đây mà. Vốn dĩ Tô Dã Nghi đối với Triệu Duyệt không có ý kiến gì, nhưng nhìn anh ta cả tuần đều trốn việc, trong lòng cô rất bất bình ----- bởi vì anh ta mà cô mất đi cơ hội chuyển thành nhân viên chính thức, nhưng mà, anh ta lại không biết quý trọng một chút nào. d'đ/l'0q$đ

“Nếu không, hay là đổi công việc đi, gần đây trường học của chúng tớ đang thoải mái nhận người…”

“Tớ lại không phải là trường học của các cậu.”

Chu Nhất Nặc vỗ đầu cô: “Gửi thử sơ yếu lý lịch một chút sẽ chết sao?”

Tô Dã Nghi tiếp tục uống rượu: “Sẽ không chết! Nhưng tớ cũng không đùa!” Ban đầu, Tô Dã Nghi gửi sơ yếu lý lịch suốt một tháng, thật vất vả mới được Phi Cáp gọi phỏng vấn. Tìm việc làm ở Bắc Kinh, khó khăn.

Qua ba lần rượu, Tô Dã Nghi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Lúc này cô đã có chút nhức đầu, ý thức cũng không tỉnh táo lắm. Sau khi “A lô”, đầu bên kia truyền đến tiếng người: “Tô Dã Nghi.”

Tô Dã Nghi nhất thời không phân biệt được là ai, hỏi thẳng: “Ai thế?”

“Dịch Tự.”

Nghe được cái tên này, Tô Dã Nghi say rượu mạnh mẽ nấc cục một cái. Một cỗ mùi rượu bốc lên xộc vào mũi, Tô Dã Nghi thiếu chút nữa thì phun ra. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô nói: “Có chuyện gì sao?”

“Mấy giờ tối về nhà?”

Tô Dã Nghi vốn định không trở về nhà, nghe Dịch Tự hỏi như vậy, cô không nhịn được mà mềm lòng, lặp lại một câu: “Có chuyện gì sao?”

Bên kia Dịch Tự trầm mặc một hồi, sau đó nặng nề nói: “Tôi đánh rơi chìa khóa.”

Tô Dã Nghi không dám nói cho Chu Nhất Nặc biết cô phải về nhà đưa chìa khóa mở cửa cho Dịch Tự. Hôm nay là thứ bảy, là ngày “ngủ bên ngoài” theo thường lệ của Tiếu Mạt Mạt và Tạ Bân. Ngoại trừ Tô Dã Nghi, không ai có thể mở cửa cho Dịch Tự. Mặc dù Chu Nhất Nặc lờ mờ đoán được nguyên nhân bên trong, Tô Dã Nghi vẫn kiên định bày tỏ, là điện thoại di động của cô không còn pin nên phải về nhà sạc.

Lo lắng Dịch Tự đợi quá lâu, trên đường đi Tô Dã Nghi gấp muốn chết, mặc dù nhức đầu, cô vẫn không quên giục tài xế: “Bác tài, có thể nhanh hơn chút nữa không?”

Bác tài bất đắc dĩ nói: “Cô gái này… Cô đừng thúc giục nữa có được không? Tôi lái xe, chứ không phải là phi thuyền vũ trụ, tôi cũng muốn nhanh đây, không nhanh được mà!”

Thật ra thì thời gian về đến nhà rất nhanh. Chân lần lượt chạm đất, Tô Dã Nghi chạy vào trong chung cư như điên, xa xa nhìn thấy một người đứng dưới lầu, trong lòng gấp hơn, còn chưa kịp ổn định lại nhịp thở hổn hển, cô vừa nhanh chân chạy tới chỗ cánh cổng, sau khi thở hổn hển “Phù phù” một lát, cô nói với cái bóng mờ của Dịch Tự đang đứng: “ Chờ sốt ruột… Rồi…”

Quẹt mở cửa, Tô Dã Nghi đang muốn nhấc chân đi vào trong, mùi rượu lại liều chết đánh úp cổ cô, cả người cô choáng váng, thân thể đong đưa, giống như muốn ngã xuống.

Dịch Tự đứng một bên kịp thời đỡ lấy cô, ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đuôi lông mày gảy nhẹ, anh hỏi: “Uống bao nhiêu rượu?”

“Ba bốn chai thôi.” Trả lời câu hỏi xong, Tô Dã Nghi đưa chìa khóa trên tay tới trước mặt Dịch Tự, đứng thẳng người, vuốt trán nhẹ nhõm cười một cái: “Yên tâm, tôi không say, chỉ có chút chóng mặt, có thể không mở cửa được…”

Dịch Tự nhận lấy chìa khóa , nghiêm túc nhìn cô một cái, sau khi xác định ánh mắt của cô hãy còn trong sạch, anh đi thẳng về phía thang máy. Tô Dã Nghi thật sự không say, tửu lượng của cô dù không tính là đỉnh, ba bốn chai bia vẫn có thể chịu đựng được.

Lên lầu, theo Dịch Tự vào cửa. Không khí ấm áp trong nhà phả vào mặt, Tô Dã Nghi cảm thấy nóng, cởi áo khoác, liền đi tới sô pha.

Còn chưa đi đến, mùi rượu vẫn chưa rời khỏi cổ cô rốt cuộc cũng phun trào mà đến, hơn nữa dễ nhận thấy là không ngăn được tình thế này. Vì thế, bàn chân định đi tới ghế sô pha kịp thời dừng lại, Tô Dã Nghi đổi hướng trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh.

Dịch Tự đang khóa chặt cửa chỉ thấy một bóng người chạy như bay qua trước mắt, tiếp đó, cửa phòng vệ sinh bị đóng sầm lại, tiếp đó, tiếng nôn mửa từ phía trong truyền tới… Nghe rất khổ sở.

Tô Dã Nghi thật sự rất khổ sở.

Một tuần này cô quả thật không khỏe, cho nên buổi tối đi uống rượu cũng mất kiểm soát. Có lẽ là trên đường về đổ gió, xuống xe taxi lại điên cuồng chạy, cảm giác say an phận trong bụng cũng không an phận được nữa. Vào giờ phút này, cô quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu, khó nhọc ói, ói đến mật cũng muốn ra ngoài, ói đến thân thể và tim đều rất đau. dieznd5anlq//đ

Cũng không biết qua bao lâu, Tô Dã Nghi cứ ngồi co quắp trong phòng vệ sinh như vậy. Trong mê man nghe thấy tiếng gõ cửa, cô cảm thấy mệt mỏi, không để ý. Để tiện cho mình ngủ, cô lấy cái nắp thùng xuống, dứt khoát nằm ở phía trên. Da mặt nóng bóng dán lên cái nắp lạnh như băng, Tô Dã Nghi thoải mái khóe miệng tươi cười.

“Tô Dã Nghi.” Trong mơ hồ nghe thấy tiếng người gọi cô, âm thanh rất nặng nề.

Âm thanh này là âm thanh trong mơ của Tô Dã Nghi, trong giấc ngủ cô nhớ hình như mình vội tới đưa chìa khóa cho Dịch Tự, đột nhiên giật mình, cô bỗng chốc mở mắt, nhìn thấy Dịch Tự đang đứng trước mắt mình, có lẽ là cô đột nhiên tỉnh dậy đã dọa anh, vẻ mặt anh có chút kỳ quái. Ngay sau đó anh câu chữ rõ ràng hỏi: “Cô tỉnh rồi sao?”

Tô Dã Nghi muốn đứng lên, phát hiện toàn thân mình không có một chút sức lực để dậy, không thể làm gì khác hơn là uất ức lắc đầu.

“Không tỉnh táo?”

Tô Dã Nghi gật đầu. “Tôi không có say… Chỉ là, không còn sức lực.” Mặt của cô rất đỏ, bởi vì vừa mới ói xong, mắt ướt nhẹp. Bị Dịch Tự đối mắt nhìn như vậy, Tô Dã Nghi cảm thấy mất mặt, vội vàng giả dạng đà điểu cúi đầu xuống.

Bỗng dưng một cái tay đưa đến trước mặt cô, âm thanh trên đỉnh đầu vang lên: “Đứng dậy.”

Tô Dã Nghi nhanh như chớp đưa tay mình vào trong tay anh.

Bởi vì lúc này toàn thân mệt mỏi đến chết lặng, Tô Dã Nghi cũng không biết mình từ phòng vệ sinh được Dịch Tự đem ra ngoài như thế nào, hơn nữa, sau khi đứng dậy cô phát hiện đầu mình còn choáng váng hơn, thế giới trước mắt đều là một mảng mơ mơ hồ hồ, lặp đi lặp lại, đồ dùng trong nhà đều nhảy múa rất sống động trước mặt cô… Cô không nhịn được nặng nề nhắm mắt lại, chỉ muốn cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Đây là lần thứ hai Tô Dã Nghi uống nhiều rượu như vậy, lần đầu tiên uống là tiệc rượu tốt nghiệp, cô uống năm chai, ngủ ba ngày mới bớt đau. Lần này tương đối thảm, uống rượu xong còn lăn qua lăn lại lâu như vậy, cô chỉ cảm thấy linh hồn mình ở đây bị cồn rượu tay cầm tay hành hạ.

Ý thức của Tô Dã Nghi tan thành mảnh nhỏ. Tiềm thức tự nói với mình ngủ dậy sẽ không có chuyện gì nữa, vì vậy cô một lòng muốn ép buộc mình ngủ, tiếc rằng, càng muốn ngủ lại càng không ngủ được. Đầu vô cùng đau nhức, cô bất đắc dĩ, rút tay đập lên trên gáy, kia là chơi liều, giống như muốn đập đầu mình ra một kẽ hở.

Đập không tới mấy cái, cổ tay liền bị người ta bắt được. Tô Dã Nghi bất tỉnh, đã không cách nào điều khiển thần kinh não suy nghĩ xem người nào vào lúc này bắt được cổ tay của cô. Cô chỉ muốn mạnh mẽ gắng sức rút tay ra, sức lực của cô làm gì lớn, người nắm tay của cô sức lực còn lớn hơn…

Mơ hồ còn nghe tiếng người buồn bực nói câu gì đó, Tô Dã Nghi không nghe rõ. Tay không rút ra được, cô liền bắt đầu lăn lộn toàn thân, đầu liều mạng chui vào góc sô pha, giống như tằm cưng phá kén vậy, hận không thể khoan ghế sa lon ra một lỗ hổng. Thật ra thì, dùng sức chui như vậy, cô có thể cảm nhận đầu óc mình dễ chịu hơn một chút, nhưng mà, còn chưa khoan ghế sa lon ra lỗ, thân thể của cô lại bị đè xuống…

Toàn thân cô giãy giụa, tay và chân đều ra trận, cố gắng từ dùng sức lực của mình từ cái cổ kia để thoát ra.

Cũng không biết vặn vẹo bao lâu, có lẽ năng lượng đã tiêu hao hết, Tô Dã Nghi cuối cùng cũng mất đi ý thức như ý nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK