• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách hơn bốn mươi phút sau Dịch Tự mới gọi điện tới lần nữa, khi đó Tô Dã Nghi đã sớm hoàn thành công việc, nhìn chằm chằm điện thoại di động cũng đã hơn mười phút.

Đi thang máy xuống lầu, tới đại sảnh của cao ốc, khí lạnh đập vào mặt rất nhanh. Tô Dã Nghi không nhịn được run run một câu “Thật là lạnh”, sau đó quấn khăn quàng cổ thật chặt, xa xa nhìn thấy bóng dáng thon dài của Dịch Tự đứng ở cửa. Cô đeo bao tay và đội mũ lên, bước chân nhanh hơn đi về phía anh.

Ra khỏi cao ốc mới phát hiện, dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, mặt đường trống trải đã kết một tầng băng trắng, Tô Dã Nghi lạnh đến phát run, đi tới bên cạnh Dịch Tự hỏi: “Sao lại đóng băng?”

Dịch Tự dường như vừa lấy lại tinh thần, khẽ nghiêng đầu nhìn cô một cái, nói: “Hơn chín giờ có một trận mưa nhỏ.” Lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, nói tiếp: “Tuyết sắp rơi.”

“Tuyết rơi?” Tô Dã Nghi hưng phấn, “Anh nói là, đêm nay tuyết sẽ rơi sao?”

Dịch Tự không trả lời câu hỏi của cô, cất bước đi về phía trước: “Đi thôi.”

Tô Dã Nghi nhanh chân đuổi theo.

Nhiệt độ quá thấp, Tô Dã Nghi lạnh phải hít mũi một cái, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền hỏi: “Anh đỡ ho khan chưa?”

Nghe được câu hỏi này, nét mặt của Dịch Tự giãn ra, nói: “Cũng đỡ hơn rồi.” Dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu, “Cám ơn thuốc của cô.”

Tô Dã Nghi khoát tay áo, hào phóng nói: “Không cần khách sáo như thế, những thuốc kia tôi đã bỏ đấy lâu rồi, nếu không uống sẽ quá hạn thôi.”

Dịch Tự nghe những lời này cũng không lập tức nói tiếp. Tô Dã Nghi không rõ nguyên do, cẩn thận quay đầu lại nhìn anh. Đúng lúc này, Dịch Tự lạnh nhạt nói: “Cô tới Bắc Kinh bao lâu rồi?”

Tô Dã Nghi vội vàng quay đầu lại, đáp: “Hơn bốn tháng rồi, tới từ tháng chín.” Trả lời xong cô không khỏi có chút tò mò, sao đột nhiên Dịch Tự lại chuyển sang đề tài này? Suy nghĩ một chút, cô đoán có lẽ Dịch Tự nhớ nhà rồi… Vì thế cô tự quyết định “Kéo dài” đề tài này xuống. “Thực ra, tuy chỉ có bốn tháng, tôi vẫn rất nhớ nhà.” Nói xong, Tô Dã Nghi quay đầu nhìn Dịch Tự lần thứ hai, lúc này là đường đường chính chính nhìn, làm cô kinh hãi là, lúc này khóe miệng của Dịch Tự đang giương lên ý cười.

Anh… Anh cười từ lúc nào? Vì cái gì mà cười?

Trước vấn đề này, nếu Tô Dã Nghi có thể mang tính logic ra suy nghĩ một lần sẽ thấy hạn sử dụng của thuốc và thời gian mình tới Bắc Kinh chênh lệch, cô sẽ rất nhẹ nhàng tìm ra đáp án. Nhưng quá đáng tiếc chính là, con người của Tô Dã Nghi này, thiếu thốn nhất chính là tính logic.

Vì vậy, cô sẽ vĩnh viễn không biết được Dịch Tự đang cười cái gì.

Đi qua trước cửa một cửa hàng tổng hợp, phải xuống mấy bậc cầu thang mới tới lối đi bộ, bình thường Tô Dã Nghi đi bộ vì thất thần mà bước hụt, nhưng mà cũng tại khoảng cách giữa bậc thang với bậc thang cực kỳ ngắn, mặc dù tình trạng nguy hiểm thường xuyên xuất hiện, nhưng cô phúc lớn, chưa bao giờ bị ngã xuống. Chỉ là hôm nay, mặt đất d'đ/l,q*đ biến thành mặt băng, ngay tại bậc thang thứ nhất Tô Dã Nghi đã bước hụt, cô bị hoảng sợ nghiêm trọng suýt chút nữa thì hét ra tiếng chói tai, sợ Dịch Tự phát hiện, cô thận trọng mưu tính đứng ngay ngắn trên bậc thang thứ ba, thế nhưng đế giày quá trơn, trọng tâm không ổn định, bổ nhào về phía trước.

Kinh nghiệm vô số lần ngã xuống nói cho Tô Dã Nghi biết, vì để cho mình ngã xuống không quá đau, cô nên kéo một cái gì đó chịu trận thay. Lúc này bên cạnh cô chỉ có Dịch Tự, cô thậm chí còn không làm ra được phản ứng nào khác, đôi tay theo bản năng trực tiếp đẩy lên lưng của Dịch Tự.

Dịch Tự vốn dĩ đang tập trung tư tưởng đường mình mình đi, cực kỳ vô tội, cứ như vậy bị người phía sau đẩy ngã.

Buổi tối thứ tư cùng Chu Nhất Nặc ra ngoài ăn cơm, lúc Tô Dã Nghi nói đến đây trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Chu Nhất Nặc lại che miệng cười đến mức hết sức vui mừng: “Sau đó… Tớ muốn biết sau đó… Sau đó như thế nào?”

Tô Dã Nghi xấu hổ quay mặt ra chỗ khác: “Không nói!” Trước mắt vẫn không nhịn được hiện lên hình ảnh mặt Dịch Tự đen đi một đường vào tối hôm đó.

Chu Nhất Nặc cười đến đau cả bụng, một lúc sau mới trở lại bình thường. Xong xuôi, cô nói một câu xâu xa: “Cậu chắc chắn là mệnh sát tinh của anh ta.”

Sau đó hai người chuyển đề tài, nói tới chuyện đi Vân Nam. Hôm nay Chu Nhất Nặc hẹn Tô Dã Nghi ra ăn cơm cũng là vì chuyện đi du lịch này. “Mạc Ninh cũng có thời gian rảnh, chúng tớ đã nói chuyện rồi, có khả năng cậu ấy sẽ qua đó sớm một ngày, hay là cậu cứ xin nghỉ phép một ngày đi, thời gian vui chơi ở đó cũng nhiều hơn một ngày.”

Tô Dã Nghi gật đầu một cái: “Ngày mai tớ sẽ nói với tổ trưởng.” Dừng một chút, cô lại hỏi: “Thứ sáu là đêm Giáng Sinh, cậu định trải qua thế nào?”

Ánh mắt Chu Nhất Nặc lóe lên một cái, rũ mắt nói: “Trải qua với thầy Chu.”

Tô Dã Nghi tưởng là cô cúi đầu vì xấu hổ, sau khi phát ra vài tiếng kỳ kỳ quái quái, ám muội nói: “Cuối cùng cậu cũng hạ gục thầy Chu?”

“Không cho nhiều chuyện.” Chu Nhất Nặc đưa đũa gắp miếng cá cho Tô Dã Nghi, hỏi tiếp: “Cậu trải qua thế nào?”

Tô Dã Nghi lắc đầu thở dài: “Không biết, ở nhà xem phim thôi.”

Chu Nhất Nặc có hẹn, Tô Dã Nghi vốn dĩ thật sự cho là cô sẽ phải ru rú một mình trên gác xép để qua đêm Giáng Sinh. Ai ngờ buổi tối thứ năm Tiếu Mạt Mạt lên gác xép tìm cô, nói buổi tối thứ sáu mọi người cùng nhau vui chơi. Tô Dã Nghi dĩ nhiên là cầu còn không được, hơn nữa nghe Tiếu Mạt Mạt nói Tạ Bân đã thu phục được Dịch Tự, cô càng thêm hưng phấn không kiềm chế được.

Đêm Giáng Sinh trải qua cùng Dịch Tự, Tết Nguyên Đán lại trải qua cùng Chu Nhất Nặc và Mạc Ninh, Tô Dã Nghi chưa từng mong ngóng thời gian qua nhanh một chút như giờ khắc này.

Có lẽ là ôm hi vọng quá lớn, có lẽ là ông trời cũng ghen tỵ với việc Tô Dã Nghi vui mừng nhanh như vậy, tóm lại, ngày thứ sáu ấy, Tô Dã Nghi rất không vui vẻ.

Thật ra thì cho tới trưa ngày thứ sáu tất cả đều rất thuận lợi. Lúc ăn cơm trưa, Chúc Lỵ đột nhiên nhắc tới một chuyện: “Phim đón năm mới được công chiếu các người đã biết chưa?”

Ba người cùng gật đầu.

Chúc Lỵ tiếp tục nói: “Thật không biết chủ nhiệm Phương nghĩ như thế nào, chọn ngày nghỉ theo luật định để tiến hành cái này… Thế này không phải là ép chết chúng ta hay sao!”

Phạm Giai dùng bữa, không nói lời nào. Lục Tiểu Mẫn nói tiếp: “Lão đại thật sự muốn cử chúng ta đi? Tổ tin tức không phải vô dụng mà.”

Chúc Lỵ lắc đầu: “Tổ tin tức phải cử người, khẳng định cũng không thể thiếu tổ chúng ta.”

Phạm Giai tiếp tục gắp thức ăn: “Ăn cơm đi, mọi người, loại chuyện như vậy trốn không được đâu.”

Chúc Lỵ: “Buổi chiều tôi đi nói chuyện với Diệt Tuyệt một chút, nói rằng Nguyên Đán tôi muốn đi tới nhà ông ngoại ở Hà Bắc phía xa.”

Lục Tiểu Mẫn: “Tôi đây sẽ nhanh chóng nói tôi muốn về quê nhà ở núi đông.” Quay đầu nhìn thấy nét mặt đầy bình tĩnh của Tô Dã Nghi, không khỏi hỏi: “Sao cô không có chút sốt ruột nào vậy?”

Tô Dã Nghi cười một cách ngây thơ: “Chuyện như vậy không tới lượt tôi đâu, mấy lần trước công chiếu phim, liên hoan phim, mỗi lần đó tôi đều xin, không có một lần nào để tôi đi. Vì thế tôi còn đi tìm Tổng giám, anh ta nói tôi tư cách và kinh nghiệm không đủ, tạm thời không định để cho tôi tham gia hoạt động đưa tin như vậy.”

Phạm Giai dừng chiếc đũa lại, nghi ngờ nhìn Tô Dã Nghi, một hồi lâu mới nói: “Thật làm cho người khác ao ước ghen tỵ!”

Hội nghị thường kỳ buổi chiều, Tô Dã Nghi thấy Tả Đan, nhớ tới việc mình muốn xin nghỉ trước tết một ngày, vì vậy đi nhanh tới trước mặt cô, sau khi nói xong lời đề nghị này, Tả Đan giương đôi mắt oán trách nhìn cô, rất dứt khoát nói: “Mở hội nghị thường kỳ xong thì nói tiếp.”

Cho dù tới lúc đó, tâm tình của Tô Dã Nghi vẫn rất tốt.

Trước tiên Hàn Kha tổng kết công việc một vòng, mỗi tổ trưởng cũng lần lượt báo cáo, cuối cùng, Hàn Kha giữ lại một mình tổ điện ảnh cùng mười mấy người tổ nghệ sĩ, khoanh tay ngồi ở trên bàn hội nghị, giống như giữa trưa mọi người đã đoán trước, anh nói: “Lần này chuyện công chiếu phim đón năm mới này, đối với chúng ta mà nói là vô cùng quan trọng. Năm nay phim mừng năm mới rất nhiều, vốn là một năm được mùa, người công chiếu phim nhất định cũng rất nhiều, đặc biệt nhất chính là, thời gian công chiếu phim này vừa vặn đuổi kịp Nguyên Đán, cho nên… Để toàn bộ kênh tăng ca là không có khả năng, tổ điện ảnh phải vất vả hơn một chút rồi.”

Tả Đan nói tiếp: “Tất cả phải ở lại?”

“Tổ của Lily bọn họ sẽ có vài người phối hợp, nhưng lực lượng chính vẫn là các người. Coco, cô xem tổ các cô cử người nào đi thực nghiệm?” Tô Dã Nghi vốn là đang đi vào cõi thần tiên, cái vấn đề này d;đ/l*q$đ nói ra, cô rõ ràng cảm giác vài ánh mắt chiếu về phía mình, có Tả Đan, Chúc Lỵ, Phạm Giai… Còn có Hàn Kha.

Ngay tại lúc cô mờ mịt không biết tình hình, thì nghe thấy Tả Đan nói tiếp: “Dã Nghi đi đi.”

Tô Dã Nghi trong đầu mờ mịt trở thành khiếp sợ, cô… Cô, cô bị trúng đạn sao?

Sau đó, Tả Đan và Hàn Kha giữ Tô Dã Nghi ở lại nói chuyện. Hàn Kha mở miệng trước: “Mấy ngày trước tôi và cô nói chuyện cô còn nhớ rõ không?”

Giờ phút này tâm tình của Tô Dã Nghi đã hết sức chán nản, gật đầu một cái, cô nói: “Nhớ rõ.”

Tả Đan thở dài: “Cô là người mới, lần này đi công tác đối với cô là một cơ hội tuyệt vời, đây là hoạt động lớn, biểu hiện tốt thì kinh nghiệm của cô sẽ tăng thêm.”

Hàn Kha cười vỗ vỗ đầu Tô Dã Nghi: “Tiểu Dã Nghi của chúng ta dĩ nhiên hiểu những điều này.”

Tô Dã Nghi cúi đầu, một hồi lâu, cô trầm trầm đáp một tiếng: “Vâng.”

Tả Đan nói: “Vậy cô về trước đi, tôi và Tổng giám có việc cần nói.”

Tô Dã Nghi xoay người rời đi.

Phòng làm việc của tổ điện ảnh đã không còn người, từ sau lần uống rượu say lần trước, Triệu Duyệt đã không tới làm một thời gian dài. Chỗ ngồi của Chúc Lỵ vẫn bày nhiều thú nhồi bông như vậy, trên màn hình vi tính chỉ có hình ảnh bảo vệ, Phạm Giai, Lục Tiểu Mẫn đều không có ở đây. Cô ngơ ngác ngồi ở trên ghế, ánh mắt không có tiêu cự, bỗng nhiên nghĩ tới bản thân một tuần đó vất vả biểu hiện như thế, nghĩ đến bản thân giữa trưa nói không tới lượt mình như thế nào…

Quả thật là bản thân cô rất đần độn sao?

Hàn Kha dễ dàng tuyển Triệu Duyệt vào, làm sao có thể để ý cô có muốn chuyển thành nhân viên chính thức hay không, sao có thể mặc cô sống chết? Lần này đi công tác, là không ai muốn đi…

Chống mặt nằm ở trên bàn, Tô Dã Nghi khổ não nhíu mày, xem ra, chuyến đi Vân Nam của cô phải bỏ lỡ rồi.

Buồn bã thu dọn đồ đạc xong, buồn bã rời khỏi công ty.

Hơn sáu giờ ở Bắc Kinh, màn đêm đã buông xuống. Tô Dã Nghi cực kỳ uể oải, một đường đi vô hồn, nghĩ đến bản thân lát nữa phải gọi điện cho Chu Nhất Nặc báo tin xấu này, nghĩ đến vẻ mặt thất vọng của Mạc Ninh…

Ngược lại nghĩ đến mình vất vả lâu như vậy, kết quả chỉ làm vật hi sinh, nhớ lại bản thân thật lâu không được chuyển thành nhân viên chính thức, nghĩ tới ba nghĩ tới mẹ…

Nhớ đi nhớ lại, cô không nhịn được mà rơi lệ.

Giờ tan làm cao điểm, người đi đường rất nhiều. Nhưng mà, mùa đông ở Bắc Kinh gió thật to, nuốt mọi âm thanh nức nở của cô vào trong gió, cũng không có người chú ý tới cô.

Háo hức tan vỡ, cô khóc càng mãnh liệt hơn…

Tay đút ở trong túi áo lông, điện thoại di động rung rung trong túi áo, cô không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy điện thoại từ bên trong ra, nối máy, mang theo tiếng khóc nức nở nói một câu: “A lô? Ai thế?”

Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, đột nhiên truyền tới thanh âm: “Tôi là Dịch Tự.”

“… Cô đang khóc sao?”

Nghe được âm thanh này, trái tim Tô Dã Nghi ngưng đọng một lúc, ngây ngẩn cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK