Chuyện xảy ra trong đồn cảnh sát ngày hôm ấy, bị Trương Bác Thiên thêm mắm dặm muối tuyên dương khắp trường, đám học sinh ban đầu có ấn tượng không tốt với Tô Tễ Tinh đều dần thay đổi cái nhìn.
Tô Tễ Tinh từ đây nhất chiến thành danh.
Tuy ở trường cậu vốn dĩ đã rất nổi tiếng, nhưng trước kia đều là ác danh.
Giờ không giống trước, cậu là anh hùng trừ bạo giúp kẻ yếu!
Trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm lớp còn khen ngợi cậu trước mặt mọi người, khen cậu quan tâm bạn bè, gặp nguy không sợ, dũng cảm mưu lược, mong các bạn học lấy cậu làm tấm gương để noi theo.
Tô Tễ Tinh thành ví dụ tiêu biểu cho ‘lãng tử quay đầu’, bài đăng về cậu trên trang web trường còn thành chủ đề nóng, từng vượt qua các chủ đề liên quan đến học sinh ưu tú Hạ Xán với hoa khôi Sở Điềm.
Đám học sinh ngày thường vừa gặp Tô Tễ Tinh là đi đường vòng, giờ thấy cậu đều chủ động chào hỏi, nhiệt tình gọi cậu là ‘anh Tinh’, cậu còn nhận được mấy lá thư tình từ đám nữ sinh.
Đoạn thời gian đó ở trường học, mặc kệ Tô Tễ Tinh đi đến đâu cũng nhận được những ánh nhìn sùng bái, chân bước trên đường mà như bay trên mây.
Nhưng cảm giác lâng lâng này cũng dần dần bị thời gian học hành buồn tẻ của thời cấp ba vùi lấp, chỉ có một điều duy nhất khiến Tô Tễ Tinh cao hứng, chính là nhờ sự cố gắng không ngừng mà thái độ của Hạ Xán với cậu đã không còn lãnh đạm như trước.
Tuy vẫn ít lời như cũ, nhưng ít nhiều gì nếu cậu nói chuyện với anh, vẫn sẽ được đáp lại.
Thời gian chớp mắt đã sắp tới kì thi.
Trong lớp, Tô Tễ Tinh chán nản nằm nhoài ra bàn, đếm ngón tay xem còn bao nhiêu ngày sẽ đến kì thi đại học, đếm xong liền kêu rên: “Vẫn còn những 580 ngày nữa mới thi đại học! Trời ạ! Thời gian này làm sao mà sống tiếp đây!”
Hạ Xán ngồi bên nhàn nhạt nói: “Cái người đến cả công thức hàm số lượng giác còn không nhớ được, còn muốn thi đại học?”
Tô Tễ Tinh không phục hừ một tiếng, “Không biết hàm số lượng giác thì làm sao? Ảnh hưởng tôi đi chợ mua đồ ăn sau này sao? Anh nói chú biết, mấy cái thứ như hàm số lượng giác ấy, đợi đến lúc ra khỏi cổng trường rồi, thì sau này chưa chắc cậu đã phải đụng tới đâu.”
Hạ Xán nhướn mày, tiếp tục làm đề tiếng Anh, lười cãi cọ với mấy lời ngụy biện của Tô Tễ Tinh.
Tô Tễ Tinh nằm bò một lát, bỗng nhớ ra bài tập Toán của mình còn chưa làm, mà tiết sau chính là môn Toán, nhỡ mà giáo viên kiểm tra đến cậu thì cậu xui xẻo rồi! Cậu không muốn bị phạt đứng.
Tô Tễ Tinh lôi kéo góc áo của Hạ Xán, dùng giọng điệu lấy lòng gọi: “Anh Hạ Xán ~ ~”
Hạ Xán đã quá quen với giọng điệu này của Tô Tễ Tinh, mỗi lần cậu muốn mượn bài anh về chép là sẽ dùng chiêu này, anh cũng lười ngẩng đầu: “Không cho mượn.”
Tô Tễ Tinh: “? Gì vậy tôi còn chưa nói gì mà!”
Hạ Xán: “Từ chối trước, để cậu không cần nói nữa.”
Tô Tễ Tinh đôi mắt rưng rưng lên án: “Gì vậy, có còn là anh em nữa không? Chuyện nhỏ thế này cũng không chịu giúp!”
“Tôi giúp cậu thi đại học được à?” Hạ Xán hỏi lại.
Tô Tễ Tinh mờ mịt: “Cái này với thi đại học liên quan gì đế nhau?”
Hạ Xán dừng bút, nghiêng đầu nhìn cậu, “Với thành tích hiện giờ của cậu, còn xa mới thi được vào trường chính quy, cậu định tùy tiện chọn đại một trường chuyên, sau đó cứ sống như vậy cả đời sao?”
Tô Tễ Tinh chớp chớp mắt, cậu đang bị một học sinh cấp ba dạy dỗ sao? Nhưng rồi lập tức trở lên hưng phấn, dí sát đầu về phía Hạ Xán cười tủm tỉm: “Cậu đang quan tâm tôi đấy hả?”
Hạ Xán tức giận đến hít sâu một hơi, con thỏ ngốc này thật biết cách nắm trọng điểm.
“Thật ra cậu không cần lo cho tôi, nhà tôi mở công ty giải trí, sau này tôi khẳng định sẽ theo nghiệp cha. Giới giải trí thì cậu cũng biết, bằng cấp cũng chả quan trọng, tôi chỉ cần có cái bằng đại học là được.” Tô Tễ Tinh chống cằm đôi mắt tỏa sáng nhìn Hạ Xán, vươn ngón tay chọc chọc cánh tay anh, “Cho nên cậu có muốn theo tôi không? Tôi tự mình làm người đại diện cho cậu, bảo đảm tương lai sẽ khiến cậu nổi tiếng, trở thành siêu sao cấp thiên vương!”
“Ngại quá,” Hạ Xán thờ ờ quay đi, “Giả sử tôi có tiến giới giải trí thật, cũng sẽ không cần một người đại diện đến cả hàm số lượng giác cũng không biết làm.”
Tô Tễ Tinh: “??? Có minh tinh nào tuyển người đại diện còn yêu cầu thi hàm số lượng giác hả?’
Hạ Xán cười lạnh, nói: “Người khác tôi mặc kệ, tôi mà cần người đại diện thì yêu cầu đầu tiên là ít nhất phải có bằng nghiên cứu sinh, tiếng Anh cấp sáu và phát âm phải đạt đến tiêu chuẩn giao tiếp bình thường, còn phải có chứng chỉ kế toán, nếu không tôi sợ lại tính thù lao đóng phim không rõ ràng, tốt nhất có thêm chứng chỉ luật sư, có thể xem hiểu hợp đồng...”
Tô Tễ Tinh: “...” Cậu là ma quỷ sao? Nhiều yêu cầu như vậy sao không một ngụm cắn chết tôi đi!
“Không làm được?” Hạ Xán liếc cậu, cười trào phúng, “Không làm được thì về sau đừng nhắc tới chuyện làm người đại diện cho tôi nữa.”
Tô Tễ Tinh giận đến ngã nhào ra bàn, suýt chút nữa thì thổ huyết.
Không được, đây chính là khảo nghiệm của Hạ Xán dành cho cậu, Tô Tễ Tinh mày tuyệt đối không thể nhận thua!
Có công mài sắt có ngày nên kim!
Tô Tễ Tinh lại ngồi thẳng dậy, giơ nắm đấm nói: “Được, không phải chỉ là bằng nghiên cứu sinh, tiếng Anh cấp sáu, chứng chỉ kế toán với luật sư thôi sao! Có gì khó?” Nhưng ý chí chiến đấu của cậu chỉ duy trì được nổi một giây, liền xị mặt, cậu kéo kéo tay áo Hạ Xán nói, “Nhưng trước đó, cậu dạy bù cho tôi được không?”
“Không rảnh.” Hạ Xán cự tuyệt không chút do dự.
“Vì sao?” Tô Tễ Tinh oan ức, cảm thấy bao nhiêu thiệt tình thời gian qua đều trao sai người, “Chúng ta là anh em mà, chút việc nhỏ này cậu cũng không muốn giúp tôi à?”
Hạ Xán thở dài: “Không phải không muốn, mà là chính tôi cũng có chuyện quan trọng phải làm, thật sự không rảnh.”
Tô Tễ Tinh không tin: “Chuyện gì chứ?”
Hạ Xán gấp tờ đề đang làm lại để lộ ra trang bìa, bên trên đều là tiếng Anh, nổi bật nhất trên tờ đề là chữ ‘IELTS’.
Tô Tễ Tinh không hiểu hàm số lượng giác là gì nhưng từ này cậu vẫn nhận ra, cậu sửng sốt, “IELTS? Cậu muốn thi IELTS?” nói rồi không dám tin trợn mắt nhìn Hạ Xán, “Cậu muốn ra nước ngoài?!”
Hạ Xán mở đề ra tiếp tục làm, đáp ‘Ừm’ một tiếng.
“Vì sao?” Tô Tễ Tinh ngây người tại chỗ, đôi mắt toàn là mờ mịt không biết làm sao, “Sao cậu lại muốn ra nước ngoài? Cậu không nên ra nước ngoài chứ...”
Hạ Xán không ngờ Tô Tễ Tinh nghe tin mình muốn ra nước ngoài sẽ có phản ứng lớn như vậy, liền không nói cho cậu biết anh không chỉ định ra nước ngoài mà còn có ý muốn di dân cho cậu biết.
“Cho nên cậu đừng cái gì cũng dựa vào tôi, chính mình tự học cho tốt đi.”
Hạ Xán nói xong, liền không để ý đến Tô Tễ Tinh đang sững sờ bên cạnh, cầm bút tiếp tục làm đề IELTS.
Ngày hôm nay anh đã nói với Tô Tễ Tinh đủ rồi, đã vượt qua ranh giới mà anh tự đặt ra khi giao tiếp với người khác.
Chuyện ra nước ngoài của mình, ngoại trừ Hà Tinh anh cũng không định nói cho ai biết, Tô Tễ Tinh là người thứ hai biết chuyện này, nhưng sớm nói cho cậu biết cũng tốt, ít nhất cũng để Tô Tễ Tinh sớm hiểu ra, trong tương lai bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau.
Giống như hai đường thẳng cắt nhau tại một điểm, gặp nhau trong một lát ngắn ngủi rồi sẽ vĩnh viễn mất đi giao điểm.
***
Từ khi biết Hạ Xán có ý định ra nước ngoài du học, Tô Tễ Tinh vẫn luôn trong trạng thái thơ thẩn.
Suốt một ngày, cậu đều giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, ánh mắt thất thần ngồi tại chỗ, dường như đã thất hồn lạc phách.
Hạ Xán không nghĩ tới chuyện này lại đả kích Tô Tễ Tinh lớn đến như vậy, xem ra con thỏ ngốc này thật sự xem anh như anh em tốt.
Nhưng anh không định an ủi Tô Tễ Tinh, một là do anh không biết an ủi người khác, hai là tuổi trẻ phải học cách tự mình gánh vác một số chuyện, coi như giúp con thỏ ngốc này rèn luyện sức chịu đựng đi.
Khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Hạ Xán đạp xe về nhà, đến nhà đã gần mười giờ tối, Hạ Tinh còn chưa ngủ.
“Mẹ, con về rồi.” Hạ Xán vào cửa tiện tay ném cặp sách xuống, nghe thấy tiếng động trong bếp, liền đi qua.
Hạ Tinh đang nấu bữa khuya cho con trai, trong nồi truyền đến tiếng nước sôi ‘ùng ục ùng ục’, giữa đêm yên tĩnh nghe thật ấm áp.
“Mẹ làm bát mì cho con, rửa tay chuẩn bị ăn đi.”
Hạ Xán đến bên cạnh bếp ga, giữa hơi nước mờ ảo ôm lấy mẹ từ phía sau, hiếm có khoảnh khắc anh nở nụ cười chân thành, “Cảm ơn mẹ, mẹ nghỉ đi, con làm nốt cho.”
Hạ Tinh sức khỏe không tốt, biết con trai thương mình bà cũng không kiên trì, bước qua một bên nhường chỗ cho Hạ Xán, “Phải rồi, cậu của con vừa gửi tin nhắn cho mẹ, thông tin ứng tuyển của trường đã được gửi đến hộp thư của con, con chú ý xem một chút.”
“Vâng.”
Hạ Tinh dựa cửa nhìn con trai, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hạ Xán chú ý tới, bèn cười hỏi: “Mẹ, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, mẹ muốn nói gì thì nói đi?”
Hạ Tinh cúi đầu vén tóc ra sau, giữa mày thoáng nét ưu sầu, “A Xán, chúng ta... chúng ta thật sự ra nước ngoài sao? Mẹ lo...”
Hạ Xán cho mỳ vào nồi nước sôi, bình tĩnh nói: “Con đã tính toán cả rồi, với điểm số của con, đăng ký vào trường đại học sẽ không có vấn đề, khi trường của con được xác nhận, cậu sẽ đưa mẹ đến đó, nước N không khí tốt, có lợi cho mẹ dưỡng bệnh.”
Hạ Tinh cười khổ, “Mấy cái này con nói qua rồi, chỉ là, tiền thì sao? Mấy cái con nói đều cần dùng tiền, còn không phải con số nhỏ, tiền ở đâu ra?”
Hạ Xán dùng đũa khuấy đều mì trong nồi, sau đó đậy nắp lại, “Con có cách, mẹ không cần lo.”
“Con có cách gì?” Hạ Tinh bước tới nắm lấy cánh tay Hạ Xán, “Con chỉ là một học sinh cấp ba, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? A Xán, con nói thật với mẹ, con đang nghĩ cái gì?”
Hạ Xán quay lại mỉm cười trấn an bà: “Cậu sẽ cho con vay tiền, đợi khi nào con đi làm có tiền sẽ trả lại.”
“Cậu con?” Hạ Tinh vẫn không tin lắm, bà hiểu đứa em trai kia của mình, rất ích kỷ, hồi trước khi bà còn làm diễn viên kiếm được tiền, bà đã trả tiền cho em trai đi du học nước ngoài, nhưng khi bà sa sút, em bà không chỉ không giúp một tay, mà còn chế nhạo bà, nói bà chưa chồng đã chửa, bại hoại gia phong.
Hạ Tinh từ lâu đã không còn trông cậy vào tình cảm gia đình, giờ Hạ Xán lại nói cậu nó đồng ý cho nó vay tiền, còn nguyện ý giúp hai người di dân, không phải rất kỳ lạ sao?
“Vâng, tiền lãi là 2 xu một năm*, cho nên không cần lo vấn đề tiền bạc.” Hạ Xán nhìn bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang cười lạnh, đương nhiên ông cậu vô tình kia của anh sẽ không có lòng tốt như vậy, thật ra là chính anh tự mình đi tìm người môi giới việc di dân, nói vay tiền cậu chỉ là để cho Hạ Tinh an tâm thôi.
*Lãi hai xu/năm: tức là hai xu/một nhân dân tệ/một năm, tính theo 100.000 nhân dân tệ, tiền lãi hàng năm là 100.000x0,02=2.000 nhân dân tệ.
Về phần tiền từ đâu ra, ánh mắt Hạ Xán trở nên lạnh lùng, sợ mẹ phát hiện, anh kịp thời cụp mắt xuống để che đi tàn khốc trong mắt.
Anh đã lên kế hoạch tất cả, ra nước ngoài là để chặt đứt hoàn toàn những dây dưa hỗn loạn đời trước, nhưng trước khi anh đi, những người nợ anh đời trước và cả đời này, đều sẽ phải thanh toán sòng phẳng.
Nồi nấu mì sôi sùng sục, tiếng bọt nước nhấc nắp nồi trào ra từ khe hở khiến Hạ Xán trở lại với suy nghĩ của mình, anh tắt bếp, mở vung nồi, trong bếp liền bốc hơi nghi ngút.
Hạ Xán đi tới mở cửa sổ, định để hơi nóng thoát ra ngoài, vừa mở cửa sổ ra, liền phát hiện trên con đường đối diện cửa sổ có một người đang đứng lẻ loi dưới ánh đèn đường, nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng bếp nhà anh.
Hạ Xán nheo mắt, lập tức nhận ra người này chính là Tô Tễ Tinh.
Con thỏ ngốc nghếch không biết đã đến từ lúc nào, cậu vẫn mặc đồng phục học sinh, hai tay đút túi quần, đứng đó bất động như một con ngỗng.
Nhưng khi thấy anh mở cửa sổ, cậu rút tay ra khỏi túi quần rồi vẫy vẫy tay một cách ngơ ngác.
“Mẹ, con ra ngoài một chút!” Hạ Xán không giải thích gì với Hạ Tinh, vội chạy xuống lầu, đi dọc ven đường tìm thấy Tô Tễ Tinh, vừa khó hiểu vừa tức giận chất vấn cậu, “Đã khuya rồi sao không về nhà mà lại đến đây làm gì?”
“Tôi đi theo cậu về đây, có chuyện muốn nói với cậu.” Tô Tễ Tinh cúi đầu hít hít cái mũi lạnh cóng, hướng cái đầu đầy tóc của mình về phía Hạ Xán, “Hạ Xán, cậu đừng ra nước ngoài được không?”
Con thỏ ngốc này quan tâm chuyện anh đi hay không đến vậy sao?
Hạ Xán vẫn cứng rắn, anh giận dữ hỏi: “Tôi ra nước ngoài hay không liên quan gì đến cậu?”
Tô Tễ Tinh chớp mắt, nhìn anh đầy ủy khuất, “Nếu anh ra nước ngoài, thì tôi chỉ có thể đi tìm Sở Điềm.”
Hết chương 8