• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vân Tiêu

Hôm nay là thứ sáu, thứ bảy chủ nhật trường học đóng cửa, buổi chiều sau khi tan học, Tô Tễ Tinh cùng Trương Bác Thiên với mấy đàn em nữa hẹn nhau đi ăn uống rồi hát karaoke.

Buổi tối ăn lẩu Trùng Khánh chính tông, đã là đàn ông chân chính phải gọi suất lẩu cay tận đáy nồi, cả nồi lẩu bò đỏ au đầy ớt hoa hồi với tiêu sôi sùng sục, đến hơi nước bốc lên cũng cay xè, còn chưa ăn mà cả đám đã bị mùi cay xông cho mồ hôi đầm đìa, ngoại trừ Tô Tễ Tinh.

Tô Tễ Tinh mất khẩu vị, cả tối chưa động đũa được mấy lần, chỉ mải cầm điện thoại mở máy ảnh, chĩa camera về phía mặt mình, thi thoảng còn chỉnh chỉnh lại tóc, tạo chút biểu cảm.

Trương Bác Thiên ngồi cạnh cậu chịu không nổi nữa, buông đũa nói: “Đại ca, tuy mấy đứa bọn em đều biết anh rất đẹp trai, nhưng anh cũng không cần phải tự luyến đến mức đấy chứ?”

“Trương Bác Thiên, anh hỏi chú một chuyện nghiêm túc.” Tô Tễ Tinh chống cằm, mặt như đưa đám nói, “Cậu nói xem nếu như tôi mặc đồ con gái vào liệu có đẹp hơn Sở Điềm không?”

Trương Bác Thiên kinh ngạc há hốc mồm, miếng tiết vịt đang nhai trong mồm rơi xuống bát cũng chưa nhận ra, “Đại ca, anh từ khi nào lại thành biến thái rồi?!”

Một đàn em khác trông có vẻ trầm ổn hơn, không phản ứng mạnh như Trương Bác Thiên, mong chờ hỏi: “Anh Tinh, anh mặc đồ con gái làm gì? Định hóa trang thành ông chú mặc nữ trang* làm phúc lợi cho anh em sao?”

*女装大佬 (Nữ trang đại lão) – ngôn ngữ mạng thông dụng: chỉ một người đàn ông thích mặc đồ nữ và có kỹ năng cao trong việc hóa trang thành phụ nữ.

Tô Tễ Tinh liếc mắt khinh thường, cậu cất điện thoại di động đi cầm lấy đũa đoạt miếng thịt bụng mà đàn em vừa bỏ xuống, “Phúc lợi cái chân bà mày đấy có lấy không?”

Trương Bác Thiên vuốt ngực, từ kinh hãi hoàn hồn lại, “Đại ca, đang yên đang lành sao tự dưng anh lại muốn so bì với hoa khôi? Anh bị đả kích gì à?”

Tô Tễ Tinh hất cằm vẻ bực bội, “Còn không phải tại tên nhóc thúi Hạ Xán kia sao, không để cho người ta bớt lo lúc nào cả!”

Tô Tễ Tinh không nói rõ lý do với đám đàn em, bởi vì quá mất mặt.

Cho dù cậu thật sự đi báo danh vai nữ chính, thì trừ phi ông đạo diễn mắt bị mù đầu bị hỏng, còn không sao có thể chọn cậu? Điên rồi à?!

Chết tiệt, Hạ Xán rõ ràng đang làm đầu óc cậu rối tung!

“Đại ca, sao anh quan tâm Hạ Xán vậy?” Trương Bác Thiên gãi đầu buồn bực, “Có đôi khi em cảm thấy hai người không giống quan hệ bạn học bình thường...”

Tô Tễ Tinh: “Không giống bạn học còn có thể giống cái gì?”

Trương Bác Thiên nói khẳng định: “Giống mẹ cậu ta, chuyện gì cũng vì cậu ta mà nhọc lòng.”

Tô Tễ Tinh khóe miệng giật giật, thì đúng rồi còn gì, cậu còn sắp thành người mẹ già tan nát cõi lòng đây.

“Tại vì tôi đang muốn thuyết phục cậu ta làm diễn viên, sau này còn ký hợp đồng với công ty nhà tôi.” Tô Tễ Tinh uống một hớp nước ngọt mát lạnh, kể lể, “Tôi muốn giúp cậu ta nổi tiếng, cậu ta còn không thèm, đúng là đồ bất hiếu, làm cha tức chết mà!”

“Đại ca, anh thật có đầu óc kinh doanh! Bây giờ còn biết khai thác những cổ phiếu tiềm năng!” Trương Bác Thiên ân cần gắp mấy miếng thịt bò vào bát Tô Tễ Tinh, tươi cười nịnh nọt sáp lại gần Tô Tễ Tinh, chỉ vào chính mình nói, “Đại ca, anh thấy em được không? Em thật ra vẫn có mơ ước thành diễn viên, hơn nữa em cảm thấy bản thân cũng có tiềm lực rất lớn, hay là, anh cũng ký hợp đồng với em đi?”

Tô Tễ Tinh nhìn gương mặt mập mạp bóng dầu cùng đôi môi như hai miếng lạp xưởng của Trương Bác Thiên, nhướn mày, cậu vỗ vỗ mặt Trương mập rồi cười tủm tỉm nói: “Ngại quá, anh đây không tuyển diễn viên hài, với lại khuôn mặt của cậu chả ống kính nào vừa cả, tôi khuyên cậu sớm từ bỏ giấc mộng này đi.

Mộng diễn viên tan vỡ, bé mập rên rỉ quyết định biến đau thương thành động lực ăn uống, gọi người phục vụ bê thêm vài món ăn lên.

Bữa lẩu kết thúc cũng gần tám giờ, Tô Tễ Tinh trả tiền, cả đám ăn uống no nê cùng nhau ra khỏi quán lẩu, chuẩn bị tìm một quán KTV gần đây hát hò một chút.

Có một đàn em đê nghị: “Em biết gần đây có câu lạc bộ giải trí mới mở, nghe nói bên trong trang hoàng không tồi, hay chúng ta qua đó xem thử?”

Trương Bác Thiên lo lắng hỏi: “Câu lạc bộ giải trí? Không phải giải trí người lớn đấy chứ?”

“Nghĩ cái gì đấy, quán nhà người ta làm ăn đứng đắn, hơn nữa mày béo như vậy, ai thèm làm gì? Em nghe nói bên trong còn có dịch vụ mát xa sauna, thế nào anh Tinh, có đi không anh?”

Đúng lúc Tô Tê Tinh cũng muốn mát xa thả lỏng một chút, liền đồng ý, “Được, vậy đi chỗ đó.”

Bốn người đón một chiếc xe taxi, chạy thẳng đến chỗ câu lạc bộ giải trí mới mở đó, tới rồi mới biết, câu lạc bộ đó tên là ‘Đêm Đen’, từ cửa vào cho tới bảng hiệu bên ngoài được trang trí sang trọng và phong cách hơn so với các vũ trường thông thường, nhìn có vẻ như đây phải là một câu lạc bộ cao cấp.

Ngoại trừ Tô Tễ Tinh bọn họ đều đã đủ mười tám tuổi, nếu kiểm tra thân phận không nghiêm ngặt giống KTV thì vẫn có thể trà trộn vào, nhưng mấy câu lạc bộ cao cấp kiểu này, chưa chắc đã cho mấy đứa vừa nhìn đã biết học sinh cấp ba như họ đi vào.

Nhìn ánh đèn rực rỡ bên trong câu lạc bộ, Trương Bác Thiên háo hức xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử, “Thấy sao? Hay cứ đi thử một lần? Cùng lắm không cho vào thì chúng ta đi về.”

Tô Tễ Tinh đang định đồng ý, bỗng mắt lướt thấy ven đường dừng một chiếc xe Mercedes màu đen lớn, một bóng người quen thuộc vừa vặn bước xuống xe, nhìn kỹ lại hóa ra là Hạ Xán?!

Sau khi Hạ Xán xuống xe, từ cửa đối diện cũng bước xuông một người đàn ông mặc tây trang đen đeo kính râm, cùng Hạ Xán đi về phía đám Tô Tễ Tinh, dường như cũng muốn vào ‘Đêm Đen’.

Kỳ quái, sao Hạ Xán lại đến chỗ như thế này?

Tô Tễ Tinh không kịp suy nghĩ nhiều, nhân lúc Hạ Xán còn chưa phát hiện ra bọn họ, cậu lôi kéo cả đám đàn em trốn ra sau một thân cây ven đường, “Trốn đi! trốn đi!”

‘Trốn làm gì vậy đại ca?” Trương Bác Thiên bị kéo đi mà khó hiểu, vô tình quét mắt cũng nhìn thấy Hạ Xán, “Ơ, kia không phải Hạ Xán sao! Học sinh ngoan như cậu ta mà cũng tới mấy chỗ kiểu này? Đm, cậu ta cứ vậy mà đi vào? Cậu ta đủ mười tám sao?”

Người đàn ông đưa Hạ Xán tới đây dường như quen vệ sĩ canh cửa, vệ sĩ không kiểm tra thân phận Hạ Xán đã cho hai người vào thẳng, Tô Tễ Tinh khẳng định trong chuyện này có điều kỳ lạ!

“Mấy đứa biết ông chủ câu lạc bộ này là ai không?” Tô Tễ Tinh hỏi mấy đàn em.

Đàn em đề nghị đến đây suy nghĩ một chút rồi nói: “Tên thì em không biết, nhưng nghe mẹ em nói thì hình như là một nghệ sĩ, hơn nữa còn là nghệ sĩ mà mẹ em thích hồi còn trẻ, vì thế nên mẹ em còn thường xuyên cùng bạn bè tới đây để ủng hộ việc kinh doanh.”

Bằng cách này, Tô Tễ Tinh đã hiểu rõ tình hình.

Câu lạc bộ ‘Đêm Đen’ này khẳng định do người cha cặn bã của Hạ Xán mở!

Người cha cặn bã của Hạ Xán tên Đoạn Thu Dung, hồi còn trẻ ông ta rất nổi tiếng với khuôn mặt tuấn tú, nhưng diễn viên là nghề kiếm cơm bằng tuổi trẻ, có tuổi rồi thì đương nhiên không còn nổi tiếng như trước, Đoạn Thu Dung cũng không ngoại lệ.

Đoạn Thu Dung dần chuyển sự nghiệp từ diễn xuất sang kinh doanh, nhưng do đầu tư thất bại mà ông ta đã thua lỗ một số tiền lớn, cần gấp một khoản tiền để bù đắp vào chỗ thiếu hụt.

Trong một lần tình cờ, ông ta gặp được đứa con trai mà mình chưa từng gặp bao giờ, chìm nổi trong với giải trí bao năm qua, Đoạn Thu Dung cũng đã tự luyện được cho mình một đôi mắt sắc bén, vừa nhìn đã nhận ra được tiềm năng của Hạ Xán, biết nếu anh vào giới giải trí nhất định có thể kiếm bộn tiền cho ông ta!

Không lâu sau, bệnh tình của Hạ Tinh trở nặng cần gấp 50 vạn để phẫu thuật, một học sinh cấp ba như Hạ Xán không kiếm đâu ra số tiền đó, Đoạn Thu Dung biết được việc này liền dùng tiền phẫu thuật ép Hạ Xán ký hợp đồng với phòng làm việc của mình, khống chế anh trong lòng bàn tay, ép anh thành công cụ kiếm tiền cho ông ta.

Đây còn chưa phải việc đáng kinh tởm nhất mà Đoạn Thu Dung từng làm, ông ta có một chủ nợ là một tên biến thái, thích chơi trai trẻ, Đoạn Thu Dung liền đưa Hạ Xán đến chỗ tên biến thái ấy, bắt Hạ Xán bồi lão ta một đêm để trả nợ cho ông ta.

Hạ Xán đương nhiên không chịu nhượng bộ, nhân lúc tên biến thái thiếu cảnh giác liền lấy chai rượu đập vào đầu lão ta rồi trốn thoát, cuối cùng tuy chuyện với lão biến thái đã được giải quyết nhưng Hạ Xán cũng bị Đoạn Thu Dung đánh một trận rất nặng.

Tô Tễ Tinh còn nhớ Đoạn Thu Dung có một câu thoại kình điển là, “Cho dù mày có ngông cuồng bướng bỉnh đến đâu, nhưng trong tay tao, không có con ngựa nào không thuần phục được.”

Tuy kết cục của Đoạn Thu Dung sau này sẽ bị Hạ Xán làm cho thân bại danh liệt, nhảy lầu tự sát, nhưng loại hành vi bán con cầu vinh, coi con mình như trâu bò thế này, lão có chết cả trăm lần cũng không đền hết tội!

“Lão, súc, sinh!” Tô Tễ Tinh không tự giác nghiến răng mắng một câu.

Trương Bác Thiên nghe được liền ngây ra, “ Đại ca mắng ai vậy?”

Tô Tễ Tinh hoàn hồn, xua tay có lệ nói, “Không ai.” . Truyện Tổng Tài

Vậy xem ra Hạ Xán bị đưa đến đây là để gặp Đoạn Thu Dung, không chừng sẽ bị đe dọa dụ dỗ! Không được, cậu không thể để Hạ Xán một mình đối đầu tên cặn bã này một lần nữa, cậu phải đến làm chỗ dựa cho Hạ Xán! Để cho ông ta biết Hạ Xán không phải dễ bắt nạt!

“Đi, chúng ta cũng vào!” Tô Tễ Tinh chỉ huy đám đàn em đi về phía cửa vào câu lạc bộ, nhưng không đợi họ tới gần, mấy vệ sĩ canh cửa đã đuổi bọn họ đi.

“Đi đi đi, đây không phải chỗ mấy đứa nhóc như bọn bây có thể vào.”

Trương Bác Thiên không phục, “Ai là nhóc con? Bọn này trưởng thành rồi biết không hả?”

Vệ sĩ nói: “Trưởng thành cũng không được, nơi này phải có thư mời mới được vào!”

“Chết tiệt!” Trương Bác Thiên chửi thề, quay đầu hỏi Tô Tễ Tinh, “Làm sao bay giờ đại ca, hay là đổi quán khác?”

Cứ thế xông vào là không thể, xem ra chỉ có thể nghĩ cách trà trộn vào, Tô Tê Tinh cau mày, nảy ra một ý, kéo đám đàn em đi, “Đi, chúng ta đi lối cửa sau.”

Tô Tễ Tinh biết mấy câu lạc bộ kiểu này đều có cửa sau, để tiện cho những người không thể đi cửa chính có thể ra vào, nhân viên của quán đi lại bằng lối này.

Cậu định ngồi rình ở cửa sau, nếu có nhân viên đi ra sẽ mua chuộc người đó lén mang cậu đi vào.

Tô Tễ Tinh nói kế hoạch cho mấy đàn em của mình, một đàn em hỏi: “Vậy lát nữa anh Tinh đi vào, còn ba bọn em thì sao?”

Tô Tễ Tinh: “Mấy đứa ở ngoài tiếp ứng cho tôi, nếu trong vòng một giờ mà tôi còn chưa ra, mấy đứa hãy báo cảnh sát.”

Trương Bác Thiên nhìn cánh cửa sau đen xì xì một lát, chẹp miệng: “Nhưng mà đại ca, anh xác định sẽ có người đi ra chứ? Chúng ta chờ cả nửa ngày rồi.”

Vừa dứt lời, cửa sau liền mở, Trương Bác Thiên kích động nắm chặt cánh tay Tô Tễ Tinh, kinh hô: “Đại ca! Có người đi ra!”

Tô Tễ Tinh vui vẻ, nhưng chờ cậu nhìn rõ bộ dáng người nhân viên kia, trong lòng chỉ có một câu MMP* muốn nói.

*MMP: Một câu chửi thề phổ biến trên mạng xuất phát từ Tứ Xuyên, là bính âm của 妈卖批. Nghĩa tương tự như WTF hay ĐM ấy. Nhấn mạnh là rất bậy.

... Tôi. Đệch. Nhà mi, nhân viên nữ???!!!

Trương Bác Thiên cũng choáng, “Đại ca, con gái, làm sao đây?”

Tô Tễ Tinh cầm di động xem giờ, Hạ Xán vào đó đã gần một tiếng đồng hồ, cậu còn không vào nữa nói không chừng Hạ Xán đã bị lão súc sinh kia đe dọa bắt phải ký hợp đồng bất bình đẳng đó mất rồi!

Tô Tễ Tinh quyết tâm, dậm chân nói: “Mịa nó, con gái thì con gái đi!”

Kế hoạch mua chuộc nhân viên khá thuận lợi, Tô Tễ Tinh đẹp trai lại biết ăn nói, mở mồm là một câu chị gái xinh đẹp nịnh cho nữ nhân viên vui vẻ hết mức, lại lừa cô chỉ muốn vào xem một chút, bị sắc đẹp cùng tiền tại dụ dỗ, nữ nhân viên liền đồng ý.

Nhưng còn một vấn đề nữa, là phòng thay đồ của nam nữ nhân viên phải dùng thẻ mới mở được, thẻ của nữ nhân viên chỉ mở được phòng thay đồ của nữ, nên chỉ có thể đưa Tô Tễ Tinh đồng phục của nữ.

Cũng tức là Tô Tễ Tinh phải mặc đồ nữ phục vụ mới trà trộn vào câu lạc bộ được!

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đồng phục nữ thì đồng phục nữ đi! Chỉ là...

Tô Tễ Tinh thay đồ xong đứng trước gương nhìn, mịa nó váy gì mà ngắn thế? Còn che được cái khỉ gì? Gió thổi qua đến mông cũng lộ! Mặc ngắn như vậy không lạnh à?

Nữ phục vụ dẫn cậu vào còn lấy cho cậu một bộ tóc giả xoăn cuộn sóng, lại trang điểm một chút rồi mới dẫn cậu đi ra ngoài, bảo Tô Tễ Tinh phải theo sát cô, ngàn vạn lần không được chạy loạn.

Tô Tễ Tinh giả vờ đáp ứng, đợi nữ nhân viên không để ý liền chuồn êm, đùa gì chứ, cậu tới tìm người, không đi lung tung thì tìm kiểu gì?”

Nhưng câu lạc bộ quá lớn, hành lang thì như một mê cung đầy ngóc ngách nhỏ, Tô Tễ Tinh đi được một lúc thì mất phương hướng, nhưng bằng kinh nghiệm đời trước của mình, nhân vật càng quan trọng, phòng sẽ được xếp càng cao, chỉ cần tìm thấy cầu thang đi lên là được rồi!

***

Khi người của Đoạn Thu Dung tới tìm Hạ Xán muốn anh đến gặp ông ta, anh không kinh ngạc chút nào.

Nhiều năm trôi qua, giờ gặp lại gương mặt giả tạo này, Hạ Xán nhận ra hận thù trong lòng mình đối với Đoạn Thu Dung một chút cũng chưa từng giảm, tuy đời trước kẻ này đã phải trả giá cho những hành động lão gây ra, chết không được tử tế.

Nghe những lời giả mù sa mưa giống hệt đời trước của Đoạn Thu Dung, nào là áy náy vì đã bỏ lỡ mẹ con anh, nào là muốn bù đắp hai người, Hạ Xán nghe mà suýt nhịn không được quăng gạt tàn trên bà vào mặt ông ta.


Nếu không phải muốn nắm được nhược điểm của Đoạn Thu Dung, đời này anh cũng không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa.


Kết thúc màn gặp lại giả dối giữa hai cha con, Hạ Xán lấy cớ đi vệ sinh quăng tên vệ sĩ vẫn luôn theo sát anh ở ngoài, câu lạc bộ chỗ nào cũng có máy quay giám sát, kể cả ngoài cửa nhà vệ sinh cũng có, nhưng Hạ Xán biết bên trong gian phòng vệ sinh thì không có.


Lấy được đồ ra ngoài, đang lúc Hạ Xán định rời đi, không ngờ ở chỗ ngoặt lại nhìn thấy một thân ảnh lén la lén lút đang tựa cửa sổ nhìn trộm.


Người nọ mặc đồng phục của nữ nhân viên câu lạc bộ, nhìn từ đằng sau thì thấy tóc dài eo nhỏ, dáng người cao gầy, chỉ là dáng đi trên giày cao gót rất kỳ dị, khập khiễng như người bị trẹo chân, còn đứng đó chổng chổng mông, cũng không sợ lộ hết ra ngoài váy.


Hạ Xán vốn không định xen vào việc của người khác, nhưng trong lúc lơ đãng lại liếc xuống chân người nọ, thấy trên bắp chân có một nốt ruồi son gần ngay phần gập của đầu gối, mí mắt giật giật, ánh mắt như bị cố định.


Anh có phải nhìn thấy đôi chân này ở đâu đó rồi hay không?


Hết chương 11

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK