Người dịch: An Anh
Biên: Xiaoooo
Nguồn:
Vậy cậu có thích không?
Những lời này đã chạy đến cổ họng của Tần Dương nhưng lại kịp thời nuốt vào.
Mình hỏi Hàn Thanh Thanh như vậy hình như có chút không thích hợp.
Thôi, dù sao cũng chưa hỏi.
- Thực ra tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ muốn học tiếng Anh thật tốt, nếu còn thời gian, tôi muốn học thêm một ngoại ngữ nữa, sau đó hưởng thụ mấy năm đại học này. Còn yêu đương ấy à, cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười:
- Nhưng người ta nói nếu không có lấy một mối tình mãnh liệt thì mấy năm đại học sẽ không được trọn vẹn, sau này nhìn lại e rằng sẽ cảm thấy tiếc nuối đấy.
Tần Dương nhún vai một cái, mỉm cười nói:
- Ai biết được, tôi chỉ muốn bản thân có một cuộc sống đại học ung dung một chút thôi, có lẽ là bởi vì mấy năm trước đã mệt mỏi quá rồi.
Hàn Thanh Thanh biết Tần Dương đã bắt đầu làm việc từ mấy năm trước, hiểu được nên gật đầu một cái. Mặc dù rất nhiều người nói rằng đại học mà không yêu đương sẽ rất tiếc nuối, nhưng cũng có rất nhiều người nghiêm túc cố gắng học hành, không phân tâm vào việc yêu đương, những nam sinh đã sớm trưởng thành như Tần Dương cũng sẽ rõ ràng hơn về việc nắm giữ cuộc sống của bản thân.
- Vậy khi làm việc trước kia, cậu có yêu ai không?
Tần Dương hơi do dự một chút:
- Từng có cảm tình, nhưng vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng lại không thể ở bên nhau, nếu tính đúng ra thì cũng không có yêu đương hẹn hò gì cả, còn cậu?
Hàn Thanh Thanh hé miệng cười cười:
- Học hành còn không có thời gian nói chi đến yêu đương, trong lòng cô gái ấy chỉ có kiến thức vô hạn mà thôi.
Tần Dương cười, cách nói này… Không cãi lại được.
Hai người đi theo những tấm ván được xây thành một con đường nhỏ lên núi:
- Đúng rồi, trên núi có một ngôi miếu, có khá nhiều người đến thờ cúng, cậu có muốn vào không?
Hàn Thanh Thanh cười cười:
- Tôi không tin mấy cái này lắm.
Tần Dương nhún vai:
- Được thôi, vậy chúng ta đến cái đình nghỉ bên kia xem thử đi, nghe nói phong cảnh từ đó nhìn ra xa rất đẹp.
Đi chừng ba mươi phút, hai người đã đến đình nghỉ. Đó là cái đình trên một bên vách núi nhô ra, xung quanh rất nhiều cây tùng, đứng ở trong đình nhìn ra xa sẽ thấy núi xanh trập trùng làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.
- Em ơi, có thể chụp cho bọn chị một bức hình được không?
Một người phụ nữ hai bảy hai tám tuổi đến gần đưa điện thoại cho Hàn Thanh Thanh:
- Cảm ơn nhiều.
- Không có gì.
Hàn Thanh Thanh giúp cô ấy và bạn trai chụp mấy kiểu, cô gái kia chạy đến cầm điện thoại lên hai lần, mặt mày vui vẻ:
- Cảm ơn, hai người có muốn chụp hình không, để tôi chụp cho.
Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương một cái, hơi do dự sau đó đưa di động cho cô ấy:
- Vậy làm phiền chị rồi.
- Không có gì, giúp đỡ lẫn nhau ấy mà.
Tần Dương thấy vậy xoay người sang đi phía lan can, Hàn Thanh Thanh đứng bên cạnh Tần Dương, hai người khoanh tay về phía trước.
- Đứng gần thêm chút đi.
Tần Dương hơi thẳng lưng, Hàn Thanh Thanh lại gần hơn về phía Tần Dương nửa bước, người hơi nghiêng về phía Tần Dương một chút.
- Được rồi, nhìn vào điện thoại, đừng chớp mắt nhé, cười một cái nào!
Cô gái rất nhanh chóng nhấn vào điện thoại sau đó nhìn tấm hình, khen một câu:
- Hai người thật xứng đôi nha, đúng là trai tài gái sắc.
Hàn Thanh Thanh nhận lấy điện thoại di dộng, mỉm cười:
- Cám ơn.
Cô gái kia và bạn trai rời đi, Hàn Thanh Thanh nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt hơi sáng lên.
Trời không nắng lắm, nhưng vừa vặn có dải nắng từ một đám mây chiếu xuống, giống như cổng trời đang mở ra vậy, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh lại đứng ngay chỗ ánh nắng này, hai người mỉm cười nhẹ nhàng, nam thì cao lớn như tùng, nữ thì xinh đẹp như hoa.
Mặc dù hai người không có bất kỳ động tác thân mật nào cả, nhưng dưới bối cảnh xinh đẹp như thế, nhìn cả hai lại rất hài hòa, khó trách tại sao cô gái chụp hình cũng không nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.
Tần Dương đứng gần lại, Hàn Thanh Thanh nghiêng màn hình trong tay mình về phía Tần Dương:
- Cũng không tệ lắm đúng không?
Tần Dương nhìn qua, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.
- Đúng vậy, không ngờ tôi lại đẹp trai như thế.
Hàn Thanh Thanh không chịu được khóe miệng hơi nhếch lên, ở chung với người này lúc nào cũng không nhịn được lúc nào cũng muốn cười lên một tiếng, hắn rõ ràng không phải là cố ý chọc cười, nhưng lại rất buồn cười…
Tần Dương thu lại ánh mắt vừa rồi:
- Về gửi cho tôi nhé.
- Không gửi.
Hàn Thanh Thanh trả lời ngay:
- Tấm này rất dễ gây hiểu lầm, tôi tịch thu rồi.
Tần Dương trợn hai mắt:
- Nhưng tôi cũng góp một nửa trong đấy còn gì.
Hàn Thanh Thanh nhíu mày:
- Đây là đang chụp cho tôi mà, vô tình lại dính cậu vào thôi. Một chàng trai như cậu sẽ không để ý đúng không?
Tần Dương không cách nào nói lại:
- Được, tôi chỉ là làm nền thôi chứ gì, hiểu rồi.
Hàn Thanh Thanh cất điện thoại vào túi, mỉm cười:
- Đúng vậy, chính là như thế đó.
Tần Dương không để tâm đến nữa, trêu đùa vài câu, cũng nhanh bỏ chuyện này qua một bên. Hai người đi theo dọc theo vách đá nhìn ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng còn chụp vài tấm hình, nhưng cả hai không chụp chung tấm nào nữa.
Ba giờ rưỡi, hai người bắt đầu trở về chỗ đậu xe, đợi mấy phút, mấy người Tôn Hiểu Đông cũng lục tục trở lại đầy đủ.
- Khu vực này dành cho việc cắm trại và tổ chức tiệc nướng, mọi người đem đồ hết đến đây, trước tiên chúng ta tìm một chỗ để bỏ đấy, sau đó thì đi thuê lều, vỉ nướng, mua thịt, xong hết thì có thể bắt đầu rồi.
Dưới sự phân công của Hà Thiên Phong, tất cả nam nữ đều bắt tay vào làm việc, nhanh chóng chuyển hết những đồ trong xe đến một bãi cỏ khá bằng phẳng.
Mấy cậu con trai chạy đến một quầy bán đồ lặt vặt không xa, thuê 4 cái lều vải dành cho hai người, một cái vỉ nướng và một bao thịt và rau lớn đủ tám người ăn, rồi quay trở lại bãi cỏ.
Hà Thiên Phong nhìn đồng hồ, lại kiểm tra hướng gió:
- Gió thổi từ bên này sang, cứ dựng lều ở đây thành một vòng tròn, ở giữa là nơi nướng thịt. Bốn người chúng ta chia ra mỗi người dựng một cái, mấy bạn nữ giúp một tay, nếu không biết buộc thì cứ nhìn tôi buộc, rất đơn giản.
Tần Dương đi đến mở một cái lều vải ra, hình như không nhìn đến, liền bắt đầu dựng, Hàn Thanh Thanh ở bên cạnh đưa giúp hắn những thứ như giá kim loại để cố định gì đó, rất nhanh đã dựng xong chiếc lều.
Hà Thiên Phong nghiêng đầu qua nhìn, cười nói:
- Tốc độ rất nhanh, trước kia thường xuyên dựng lều đúng không?
Tần Dương cười cười:
- Có làm qua mấy lần.
Tần Dương nhìn hai bên một chút, nói tiếp:
- Mọi người dựng tiếp đi, tôi đi nhóm lửa.
Sau khi Tần Dương dọn vỉ nướng và các loại gia vị ra xong, thì cầm lấy một tờ báo, sau đó bỏ một ít cỏ khô lên củi than, sau khi khi nhóm lửa, lại xé một cái túi đựng ra làm quạt, lửa rất nhanh bén lên, bập bùng cháy sáng.
Tần Dương lại bỏ thêm củi than vào, tiếp tục quạt, những cành củi lớn cũng nhanh chóng bén lửa, Tần Dương hất những tro bụi từ cỏ khô ra chỉ còn một đống lửa than đang cháy hồng hồng, sau đó bỏ vỉ nướng lên trên.
- Có thể bắt đầu nướng thịt rồi.
Tần Dương cười nói một câu, đứng thẳng người lên, ánh mắt nhìn thấy mấy người ở phía trước đang đi đến, ánh mắt nhất thời hơi nheo lại.