Người dịch: Cá Voi
Biên: Xiao
Nguồn: Mặt tên đầu đinh bị tát sưng vù, dù hắn có giơ tay che gương mặt bị đánh sưng như đầu heo thì cũng vô ích. Cho dù hắn có che chắn như thế nào thì Tần Dương vẫn đánh chuẩn xác được lên khuôn mặt hắn, từng cái một, không nhẹ tay hơn, không lệch phát nào.
Lúc đầu tên đầu đinh cảm thấy rất tức giận, sau đó hắn trở nên oán hận, đến cuối cùng thì cảm xúc hoàn toàn sụp đổ. Trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, là về sau phải tránh thật xa người này, không bao giờ muốn đụng độ hắn nữa!
Tên này chính là một tên ác quỷ!
Tần Dương không có dấu hiệu dừng lại, tên đầu đinh suy sụp quỵ gối, trước hàng trăm con mắt của bàn dân thiên hạ, quỳ trước mặt Tần Dương. Hắn ôm chân Tần Dương, khóc thê thảm cầu xin tha mạng:
- Tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi. Tôi không dám nữa. Tôi sai rồi, tôi sai rồi…
Tần Dương dừng tay, lạnh nhạt nói:
- Về sau cấm mày xuất hiện trên con phố này. Nếu để tao còn gặp lại mày lần nữa, coi chừng tao đánh gãy chân mày!
Tên đầu đinh gật đầu lia lịa:
- Tôi không đến nữa, tôi không bao giờ đến nữa. Tha cho tôi!
Tần Dương liếc mắt nhìn Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Nếu mày muốn báo thù thì cứ tìm Tần Dương, sinh viên năm nhất khoa tiếng Anh.
Ngay cả đầu hắn cũng không dám ngẩng lên, liên tục xin tha.
- Sẽ không báo thù, không báo thù…
Tần Dương thấy hắn bủn rủn như mấy con côn trùng không xương, cáu mày, chán ghét lên tiếng:
- Cút!
Tên đầu đinh như được đại xá khai ân, vội chạy trối chết, hai tên đàn em theo sau hắn mang theo gương mặt trắng bệch co giò lên chạy. Tần Dương xoay người, bắt gặp bộ dạng mắt chữ O mồm chữ A của Hàn Thanh Thanh và Nhạc vũ Hân đang nhìn mình, hắn hơi xấu hổ.
Chắc bị mình dọa sợ rồi.
Tần Dương khẽ xoa mũi, đang định lên tiếng thì nam sinh bên cạnh đã vội vàng đứng lên, nét mặt phấn khích, hét lớn:
- Đánh hay lắm!
Ngay sau tiếng hét của nam sinh nọ vang lên, cửa tiệm đang yên ắng dần trở nên náo nhiệt. Đám đông ầm ĩ, tiếng nói ồn ào vang lên ngày một to.
- Lợi hại!
- Cậu bạn này, cậu thật sự quá giỏi, có bạn gái chưa?
- Mấy tên này vẫn luôn tác oai tác quái ở đây, cuối cùng cũng có ngày bị thu phục. Người anh em, cảm ơn cậu!
- Người anh em này, cậu thật con mẹ nó đẹp trai!
- Cậu quá đỉnh luôn!
Tần Dương hơi sững sờ, ngay sau đó thả lỏng tâm trạng. Xem ra mấy tên này khiến người khác cực kỳ ghét bỏ, như lũ chuột chạy trên đường cái vậy, ai trông thấy cũng muốn đuổi đánh. Lần này mình ra tay cũng coi như giúp được mọi người hả dạ một phen.
Hàn Thanh Thanh và Nhạc Vũ Hân cũng quay đầu lại nhìn, trông thấy đám đông đang vui mừng, trên gương mặt xinh đẹp hơi lộ ra vẻ tự hào. Lần này Tần Dương đột ngột động thủ quả thực đã dọa hai người bọn họ một phen, nhưng bị dọa sợ thì ít mà ngạc nhiên vì thái độ quả quyết và mạnh mẽ của Tần Dương thì nhiều.
Trước sự tung hô của đám đông, Tần Dương vẫn điềm nhiên như cũ, gương mặt khẽ mỉm cười, hướng tay về phía đám đông vẫy vẫy, ngay lập tức lại được đám đông tung hô một tràng.
Tần Dương không bận tâm đến bọn họ, đi đến trước mặt hai người Hàn Thanh Thanh, cười nói:
- Chúng ta đi thôi.
Ánh mắt Hàn Thanh Thanh sáng lấp lánh, bờ mi dài khẽ rung rung, nhếch miệng nói:
- Ừm.
Nhạc Vũ Hân nào có được bình đạm như Hàn Thanh Thanh. Cô phấn khích hỏi:
- Tần Dương à, sao cậu đánh nhau giỏi thế, bạt tai quá chính xác luôn. Tôi thấy tên kia trốn cũng không trốn được, mặt mũi bị đánh sưng cả lên….
Tần Dương cười cười, trả lời qua loa:
- Đánh nhau thôi mà, cứ đánh nhiều là tự nhiên có kinh nghiệm.
Hàn Thanh Thanh đứng hình,, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện vô vàn sự hiếu kỳ:
- Trước đây cậu thường đánh nhau lắm à?
Thường đánh nhau lắm à?
Khi còn hoạt động trong Long Tổ thường xuyên cùng người khác vật lộn giữa sống và chết, như vậy có được tính không?
- Coi như vậy đi. Thường là người khác đụng độ với tôi trước, còn tôi thì không bao giờ chủ động gây sự với ai. Tôi từng luyện chiến đấu một thời gian, nên xét về phương diện đánh nhau thì lợi hại hơn người thường một chút.
Tần Dương trả lời tránh ý chính trong câu hỏi của Hàn Thanh Thanh, đồng thời cũng cho mình một lý do. Theo chân sư phụ học tập, sau đó hoạt động trong Long Tổ, cứ xem như luyện tập chiến đấu đi.
Hàn Thanh Thanh vỡ lẽ:
- Chẳng trách cậu giỏi như vậy. Mấy người kia gặp phải cậu cứ như không có chút sức chịu đựng nào.
Nhạc Vũ Hân chớp chớp mắt, cười hì hì:
- Phải đấy, quá lợi hại luôn. Sau này ai là bạn gái của cậu thì cực kỳ có cảm giác an toàn luôn, chẳng phải sợ gặp phải bọn lưu manh trộm cướp gì. Chắc chắn cậu có thể bảo vệ được cô ấy.
Trong lúc nói ra câu đó, Nhạc Vũ Hân còn không quên đưa mắt nhìn Hàn Thanh Thanh bên cạnh, ẩn ý trong ánh mắt không cần nói cũng hiểu.
Đương nhiên Hàn Thanh Thanh hiểu được ẩn ý của Nhạc Vũ Hân, nhưng cô không hề phản bác, chỉ có đôi lông mi dài khẽ rung rung, rũ mắt nhìn xuống.
Thấy dáng vẻ đó của Hàn Thanh Thanh, Nhạc Vũ Hân đắc ý nhướn mày nhìn Tần Dương, biểu cảm như muốn nói “Cậu xem, tôi không hề ăn không của cậu đâu nhé. Tôi đang giúp cậu đấy”.
Nhạc Vũ Hân nhiệt tình như vậy khiến Tần Dương chỉ biết cười khổ.
Thật sự tôi không có ý định theo đuổi Hàn Thanh Thanh…..
Tôi mời cậu ấy ăn cơm thật sự chỉ vì muốn cảm ơn cậu ấy giúp đỡ tôi học tiếng Anh thôi…
Bạn học Nhạc Vũ Hân à, cậu nghĩ nhiều quá rồi….
Ba người chậm rãi quay về trường, đã gần một rưỡi chiều. Nhạc Vũ Hân biết Hàn Thanh Thanh muốn dạy phụ đạo cho Tần Dương nên chủ động cười khì, nói:
- Vậy tôi về trước đây, không làm phiền hai cậu học hành chăm chỉ nữa. Tần Dương, cảm ơn bữa trưa nay của cậu.
Tần Dương cười nói:
- Đừng khách sáo, lần sau chúng ta lại tụ tập.
Sau khi Nhạc Vũ Hân đi, Hàn Thanh Thanh nhìn quanh mấy bộ bàn ghế đá dưới bóng cây, nhẹ giọng nói:
- Ngồi trong phòng học tự học không tiện lắm, sẽ ảnh hưởng đến người khác. Chúng ta tìm một chỗ gần đây, tôi giảng bài cho cậu.
Tần Dương hảo sảng đáp:
- Được.
…..
Cạnh trường Trung Hải, taijkhu nhà cho thuê Cảnh Hoa.
Trong phòng khách đặt một bàn mạt chược, vài thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang hút thuốc. Trên ghế sô pha bên cạnh, Hà Bưu tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên bàn trà, ôm trong lòng một cô gái tóc màu nâu đỏ, khoảng mười tám mười chín tuổi, đang xem một bộ phim đấu sung vô cùng khốc liệt.
Chuông cửa vang lên, có người mở cửa, tên đầu đinh mặt sưng như đầu heo bước vào.
- Ôi đệch. Triệu Bình, mày bị sao đấy, bị người ta đánh à?
Hà Bưu cũng đứng dậy, quan sát vết thương trên mặt Triệu Bình.
- Ai đánh mày?
Triệu Bình oán giận:
- Trên phố bị một tên sinh viên năm nhất đánh. Sau khi em nói ra tên anh Bưu, nó càng ra tay mạnh hơn, nói rằng ghét nhất bọn lưu manh như chúng ta….
Ánh mắt Hà Bưu trở nên hung tàn.
- Mày nói thật không?
Triệu Bình căm tức nói:
- Thật. Lúc đó tất cả mọi người trên phố đều nghe thấy, nó trâng tráo nói nếu không phục cứ đến khoa tiếng Anh năm nhất tìm nó….
- Đệch mợ, chán sống rồi à!
Hà Bưu đập mạnh xuống bàn, sau đó đứng lên, nét mặt hung tợn:
- Đám tân sinh viên năm nay đúng là ăn gan hùm mật gấu. Chương Lang, mày tìm thêm vài đứa thủ hạ. Triệu Bình, mày đi theo nhận diện. Tối nay đi tìm tên đó, dạy cho nó một bài học.