Mũi tên đen nhánh kia bị Khương Ngộ tự tay găm vào ngực Diêu Cơ.
Đôi ngươi thị run rẩy, nét mặt ngỡ ngàng chẳng dám tin.
Đây là con trai thị.
Nhưng trong khoảnh khắc đâm mũi tên ấy vào thị, trên mặt nó lại chẳng có chút xúc cảm nào.
Không có căm hận, không có sung sướng, không có đau khổ, lại càng không có do dự và băn khoăn.
Thị chợt nhớ.
Khương Ngộ ngày trước không phải vậy.
Lúc mới được sinh ra nó rất thích cười, khi được phụ hoàng ôm thì sẽ cười khanh khách, được mẫu phi hôn cũng cười khanh khách, cặp mắt như hai quả nho đen cứ cong cong, cái miệng bé xinh nhoẻn ra, để lộ phần nướu non nớt chưa nhú chiếc răng nào.
Từ bé Khương Ngộ đã thông minh lanh lợi hơn đám trẻ khác, chưa đến hai tuổi đã biết đi, biết tự tìm người khác đòi kẹo, dù Thái hoàng thái hậu có không thích nó vì thấy thị chẳng vừa mắt thì lần nào gặp cũng thưởng cho nó chút kẹo ăn.
Ngay cả tiền Hoàng hậu cực kì ghét Diêu Cơ cũng không nỡ đẩy nó ra khi bị ôm chân.
Ngày bé biểu cảm của nó rất đa dạng, lúc bị thị túm tóc thì sẽ gào toáng lên, giận thì bĩu môi, buồn bực thì cau mày, đã khóc là khóc ầm trời.
Mỗi lần tiên đế không tới điện Tử Vân vì bận rộn, nó sẽ dùng cơ thể bé xíu chủ động chui vào lòng phụ hoàng, bị phụ hoàng đẩy ra thì lại chui, chui tiếp, cuối cùng phụ hoàng chẳng nỡ đẩy nó ra thêm lần nào nữa.
Thị là thiên kim nhà họ Hạ của nước Triệu, nhan sắc tuyệt trần, dù có tới đâu cũng là tiêu điểm được tất cả mọi người chú ý, dù có tới đâu cũng cao cao tại thượng.
Nhưng trong chốn hoàng cung này, thị ;ại nhận hết mọi lời chế giễu.
Khi ấy Thái hoàng thái hậu không bao giờ mời thị mỗi lần bà tổ chức yến tiệc, Khương Ngộ chạy tới quấn quýt bên bà vài ngày, bà mới bất đắc dĩ đồng ý để thị đi.
Dĩ nhiên Khương Ngộ không muốn thị biết chuyện này là do mình xin xỏ được, nên nó nói với Thái hoàng thái hậu: "Hoàng tổ mẫu hãy mời mẫu phi như mời những người khác nhé, Ngộ Nhi chuyển lời thì không tính, mẫu phi cũng cần thể diện nữa mà".
Thái hoàng thái hậu tức cười, chung quy vẫn cho người tới mời thị.
Sau này biết được, thị nhéo má nó: "Sao mà chẳng biết xấu hổ gì hết".
"Nếu hoàng tổ mẫu thích Ngộ Nhi thì sau này người sẽ không đối xử lạnh nhạt với mẫu phi nữa".
Thị biết Khương Ngộ đang cố đối xử tốt với thị và muốn khiến thị vui bằng cách của riêng mình nó, cũng từng vì thế mà rất cảm động.
Nhưng thị vẫn luôn hiểu rõ một điều, muốn sống sót trong hoàng cung này, muốn có địa vị cao hơn kẻ khác, thị chỉ có thể dựa vào mình Khương Ngộ.
Ở đất nước này thị không có người thân, cũng chẳng có địa vị, ngay cả bạn bè cũng không, mọi vinh quang thị nắm giữ đều đến từ người đàn ông cao cao tại thượng kia.
Nhưng ai mà biết bao giờ hắn ta sẽ thôi sủng ái thị.
Ban đầu thị thực sự chỉ vì hư vinh, chỉ biết sống cho bản thân mình, thị muốn sống ở nước Hạ, muốn trèo lên vị trí cao hơn nữa.
Thị không thích bị người khác coi thường, cũng không thích ánh mắt khinh bỉ của Thái hoàng thái hậu, lại càng không thích cái vẻ kiêu ngạo cao quý của tiền Hoàng hậu khi ấy.
Vì vậy thị càng lúc càng quá quắt, ép Khương Ngộ tập võ, nó học ở Quốc Tử Giám xong thì lại phải về cung làm tiếp bài tập thị giao cho, trong lúc những đứa trẻ khác vẫn chưa học cưỡi ngựa bắn cung, Khương Ngộ đã bắt đầu luyện giương cung trong điện.
Thị nghĩ, chỉ khi nó lớn lên và thành Hoàng đế thì mình mới có ngày ngẩng cao đầu.
Khương Ngộ buông tay, mũi tên găm trong ngực thị.
Nước mắt chảy đầy gương mặt được bao người tán thưởng, thị chầm chậm ngã xuống.
Thị từ từ thuần phục nó, biến nó thành một công cụ chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Dần dà nó không cười nữa, không tự tiện đối xử tốt với thị nữa, coi lời thị như thánh chỉ.
Dần dà nó không đòi ăn kẹo nữa, không đòi chơi với các anh trai nữa, cũng không chủ động tới gần tiên đế nữa.
Thị vẫn còn nhớ một ngày tiên đế tới đúng lúc Khương Ngộ vừa luyện bắn tên xong, thị sốt ruột muốn y thể hiện tài năng trước mặt phụ hoàng ngay lập tức, Khương Ngộ bị thị lôi tới trước mặt hắn ta.
Tiên đế hiền từ nói: "Con rất giỏi, còn nhỏ thế này mà nghe nói đã bách phát bách trúng rồi".
Khương Ngộ bình tĩnh nhìn phụ hoàng mình, tiên đế khi ấy hoàn toàn chưa biết chuyện, chỉ thấy lạ vì thằng bé đã thay đổi nên vô thức quay sang phía thị.
Diêu Cơ vội vàng giơ tay, trông thì có vẻ như đang vỗ vai nhưng thực ra lại là cấu nó một nhát: "Con còn không mau bắn cho phụ hoàng xem đi".
Đứa bé này sợ đau, từ nhỏ đã chỉ sợ đau.
Ngày trước thị hơi mạnh tay với nó là nó đã ch ảy nước mắt, nhưng ngày ấy nó chỉ hơi rụt người, kéo cung, làm đúng theo những gì thị muốn.
Tiên đế quả thực rất vui, thị nhân đó mở miệng: "Ngộ Nhi muốn cùng tham gia hội săn mùa thu năm nay".
"Hội săn mùa thu? Nó còn bé quá, nếu cưỡi ngựa một mình thì chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm".
"Không sao đâu ạ, Ngộ Nhi thích lắm".
Lúc quay đầu thị phát hiện Khương Ngộ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, bèn gọi nó: "Ngộ Nhi".
Nó rất ngoan ngoãn: "Vâng, Ngộ Nhi thích".
Trong hội săn mùa thu năm ấy, đứa bé mới tám tuổi chen chân vào một trong ba vị trí đầu, được tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi.
Nó nổi danh khắp kinh thành, ai ai cũng biết nó có tài năng trời phú, văn võ song toàn.
Máu tươi trào ra từ trong họng, thị nhớ lại tất cả, đôi mắt đầy trống rỗng và mê man.
Thị sai rồi ư?
Hoàng gia không có thân tình, thị ép Khương Ngộ lớn lên cũng là bởi muốn tốt cho nó.
Nếu không nhờ thị, sao nó có thể trở thành Hoàng đế được.
Thị thấy Khương Ngộ cũng đang ngã xuống.
Sao nó phải làm vậy, nó có biết thực ra thị đã hạ trùng độc cho nó hay không?
Trùng độc mẫu tử cộng sinh.
Khương Ngộ không biết một chuyện.
Trong giấc mơ ấy, lúc rời đi tiên đế nói sẽ tới điện Tử Vân, thực ra hắn ta tới tìm thị.
Hôm ấy Diêu Cơ bị Thái hoàng thái hậu tra tấn bằng cực hình, thị bị giam trong điện Tử Vân, thương tích đầy người.
Trên tay thị vẫn còn đầy vết kim châm.
Thái hoàng thái hậu là người thủ đoạn và tàn nhẫn, bà vốn rất ghét thị, lúc xuống tay dĩ nhiên sẽ không chút lưu tình.
Thị tưởng tiên đế tới cứu mình, nhưng người đàn ông đó lại lẳng lặng ngồi trên ghế mà nhìn xuống thị đang co người nằm dưới đất: "Mẫu hậu không thích ngươi, muốn cho ngươi một bài học, trẫm cũng chẳng thể nhúng tay vào".
"Từ nay Ngộ Nhi sẽ được giao cho Cẩm Văn nuôi dạy, ngươi đừng tới gần nó nữa".
Hắn ta để mặc cho Thái hoàng thái hậu dùng cực hình với thị, hắn ta không cứu thị và cũng không an ủi thị.
Giờ phút ấy, thị hiểu ra rằng, hiệu quả của gương mặt mang lại bao sủng ái cho thị đã bị mài mòn gần hết qua từng ngày một.
Thị sợ sẽ bị giết nên không dám lại gần Khương Ngộ trong vài năm sau đó.
Thị phát hiện Triệu Trừng kết bạn với Khương Ngộ, hai người lén lút quen biết nhau.
Để bảo vệ thị, Triệu Trừng ho thị một cặp trùng độc, ban đầu thị sợ Khương Ngộ sẽ hận mình nên không dám dùng.
Nhưng sau đó tin tức cha và anh trai thị chết trận được truyền về từ tiền tuyến, cả nước Đại Hạ ăn mừng.
Thị đứng lẫn trong biển người, nhìn nhưng gương mặt hân hoan ấy mà chợt có cảm giác buồn nôn.
Đó là lần đầu tiên thị bắt đầu căm hận quốc gia này, thậm chí còn căm hận cả bản thân vì đã muốn đạt được vị trí cao hơn ở nước Hạ.
Chuyện hạ trùng độc cho Khương Ngộ quá sức dễ dàng.
Thị rất chột dạ, không dám để nó phát hiện ra nhưng cũng nhất định phải để những người khác không dám đụng đến nó, vì thế thị chọn một thời cơ thích hợp để tiết lộ cho tiên đế biết.
Khi ấy Thái tử đã chết, Tề Vương tàn phế, Ninh Vương bệnh nặng, tiên đế đã bắt đầu nghi ngờ và âm thầm điều tra thị, nhưng chưa kịp điều tra rõ ràng đã lâm bệnh.
Biết được chuyện này, hắn ta cực kì khiếp hãi nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Vì thế, trước khi lâm chung, tiên đế hạ lệnh rằng không một ai được đụng đến thị.
Những người ngoài cuộc và cả Khương Ngộ đều cho rằng đó là bởi thị được sủng ái quá mức, chỉ có Diêu Cơ biết tiên đế đang bảo vệ Khương Ngộ.
Tình yêu hắn ta dành cho đứa bé ấy đã vượt khỏi tình yêu dành cho thị từ lâu.
Nhưng với thị mà nói thì chuyện này chẳng có gì không tốt, mục đích của thị chính là để Khương Ngộ trở thành thánh nhân được toàn bộ nước Hạ nâng đỡ, quang minh chính đại bước lên ngai vàng.
Nhưng bây giờ, vị thánh nhân ấy, lại ngang nhiên ra tay giết mẹ trước mặt bao nhiêu con người.
Thị nghĩ chắc chắn nó điên rồi, nhưng lại nhớ đến đứa trẻ dần luyện thành thói quen biết dậy từ sáng sớm để tập võ và luyện chữ mà không cần thị đốc thúc, nhớ đến thiếu niên không để tâm tới tính mạng mà gấp gáp lao vào biển lửa, nhớ đến thiên tử im lặng ngồi nhìn bí mật giữa họ bị phanh phui.
Cuối cùng thị nhớ đến cái ngày nọ, nó buông tay khỏi xích đu, tung mình giữa không trung...
Thị nhớ đến vẻ mặt của nó lúc ấy, bình thản, bình yên, thậm chí còn có vẻ ao ước.
Nó không điên.
Nó đã lên kế hoạch cho cái chết này từ rất lâu về trước.
Thị ôm lấy vết thương, máu và nước mắt cùng trào ra.
Vào khoảnh khắc mũi tên đâm thủng lồ ng ngực Diêu Cơ, Khương Ngộ cảm nhận được cơn đau rất rõ ràng.
Nhưng y vẫn dồn sức ấn nó vào sâu thêm nữa.
Y không phải nguyên chủ, y gi3t chết người đàn bà này mà không hề thấy khổ sở chút nào, nếu không có quan hệ mẹ con ruột thịt thì với nguyên chủ thị chính là kẻ địch.
Giờ phút này, đối với Khương Ngộ, thị cũng chỉ là công cụ để y tìm đến cái chết mà thôi.
Ngoài ra chẳng còn tác dụng nào khác.
Y được người ta đỡ lấy, đối diện với đôi con ngươi đen thăm thẳm kia, thấy rõ nốt ruồi son nằm nơi khóe mắt.
Không còn như ẩn như hiện, mà đã thực sự mọc ra.
Nốt ruồi ấy chỉ lớn hơn đầu mũi kim một chút nhưng nhờ sắc đỏ tươi mà lại khiến gương mặt đẹp đẽ kia nổi bật hơn hẳn, trở nên đầy mê hoặc trong phút chốc.
"Thật là, lúc nào cũng phải khiến ta đau".
Đôi môi Khương Ngộ khẽ giật: "Ta, ta không biết".
Phản ứng trên cơ thể y chậm hơn một chút so với Diêu Cơ, nhưng máu vẫn trào ra.
Ân Vô Chấp dùng tay đỡ lấy những giọt máu đó, giọng rất nhẹ: "Người nói gì?".
"Ta, chỉ muốn, báo thù cho Khương Ngộ...!Bà ta, bà ta xấu lắm".
Y nói dối.
"Bà ta hạ trùng độc cộng sinh cho ta".
"Thì ra người biết hết".
Khương Ngộ gian nan gật đầu.
Càng lúc càng nhiều máu trào khỏi họng y, chảy xuôi theo bàn tay Ân Vô Chấp mà nhỏ xuống đất, những giọt máu sền sệt, trông mà giật mình.
Y muốn nói với Ân Vô Chấp rằng y không biết nếu giết Diêu Cơ thì mình cũng sẽ chết, y chỉ muốn báo thù cho nguyên chủ, người đàn bà này thật xấu xa, thị dám hạ trùng độc cộng sinh cho con trai của chính mình.
Y muốn nói tất cả những chuyện này đều chỉ là ngoài ý muốn.
Như thể nếu thế Ân Vô Chấp sẽ không đau đớn vì cái chết của y, sẽ không bị tổn thương thêm nữa.
"Ngươi...".
Y giơ tay, bàn tay được hắn nắm thật chặt, máu cũng dính đầy tay y: "Khương Ngộ của ngươi...".
Y muốn nói rằng nốt ruồi của Ân Vô Chấp đã mọc ra rồi, vậy thì có lẽ mọi chuyện sẽ giống hệt như những gì y đã nghĩ, nguyên chủ, cũng chính là Khương Ngộ của Ân Vô Chấp, sắp quay về.
Nhưng y chưa kịp nói đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Bàn tay y tuột khỏi bàn tay Ân Vô Chấp.
Con ngươi hắn chẳng hề dao động.
Có người xông tới, Thái hoàng thái hậu chật vật hô lên: "Ngộ Nhi, Ngộ Nhi, sao lại thế này, người đâu, người đâu...".
Ý thức đi xa rồi quay lại.
Khương Ngộ mở mắt, trông thấy phần nóc giường quen thuộc, gượng gạo cử động trong bóng tối.
Mọi thứ đều ổn, chỉ là ngực vẫn hơi đau.
Y chớp mắt, lại nhìn lên tấm màn với vẻ do dự.
Đó là tấm màn quen thuộc ở điện Thái Cực.
Kì lạ quá.
Không chết.
Chuyện gì thế này.
Y cố ngồi dậy, vẫn rất nặng, bèn cứ thế nằm xuống.
Tang Phê thấy hơi nản chí.
Sao lại thế, y vẫn chưa chết, đã đến nước này rồi mà vẫn còn chưa chết.
Chuyện gì thế này.
"Nô tài tham kiến Thái hậu".
"Ta tới thăm Ngộ Nhi".
Khương Ngộ quay sang, màn giường nhanh chóng bị xốc lên.
Văn Thái hậu hơi sửng sốt rồi nhanh chóng tỏ vẻ mừng rỡ: "Ngộ Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi".
Khương Ngộ há miệng, nàng lập tức sai người đi rót nước rồi tự tay đút cho y: "Con đã mê man gần ba tháng rồi, có thấy không khoẻ ở đâu thì cứ nói với mẫu hậu nhé".
Khương Ngộ tìm lại được giọng nói của mình: "Ân Vô Chấp đâu".
Văn Thái hậu nhìn y: "Dĩ nhiên nó ở phủ Định Nam Vương rồi, đây là chốn thâm cung, một nam tử như nó mà ở lại đây thì cũng không tiện".
Khương Ngộ nói: "Vậy trẫm...".
"Chúng ta đã tiến hành giao dịch với quốc sư nước Triệu, trả tiểu thư họ Hạ lại cho chúng, vậy là gã đồng ý cứu con".
Văn Thái hậu xoa đầu y.
"Bây giờ con đừng nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi cho tốt".
"Ân Vô Chấp".
Khương Ngộ ngẫm nghĩ.
"Bảo hắn tới gặp trẫm".
Văn Thái hậu nhíu mày: "Nó ở phủ Định Nam Vương ấy, nếu con muốn gặp nó thì đợi vết thương lành hẳn cũng chưa muộn".
Nàng càng không muốn cho Khương Ngộ gặp thì Khương Ngộ càng muốn gặp.
Y không chết, nguyên chủ cũng chẳng quay về, chắc chắn Ân Vô Chấp đã rất khổ sở trong khoảng thời gian vừa qua.
Văn Thái hậu hết cách, đành phải sai người đi gọi Ân Vô Chấp vào cung.
Ân Vô Chấp tới hơi chậm, mãi tới khi Thái hoàng thái hậu cũng sang thăm Khương Ngộ rồi buộc y ăn hết bữa tối thì hắn mới thong thả bước đến.
Văn Thái hậu lau miệng cho Khương Ngộ, nói với Ân Vô Chấp: "Bệ hạ muốn gặp con...!Thôi, ta về trước".
Hắn bước tới chỗ Khương Ngộ, ánh mắt ôn hoà: "Người nhớ ta sao?".
Khương Ngộ nhìn nốt ruồi son nơi khoé mắt hắn, Ân Vô Chấp hơi khựng lại: "Chẳng biết tại sao ta đột nhiên có thứ này, lúc mẫu thân mới nhìn thấy còn tìm khăn lau cho ta một lúc lâu, mà lau thế nào cũng không sạch".
"Ân Vô Chấp".
"Ừm".
"Ngực đau".
Ân Vô Chấp quỳ xuống, xoa cho y: "Sau này sẽ không còn ai có thể tổn thương người được nữa".
Khương Ngộ nhìn bàn tay trên ngực mình, lại nhìn mặt hắn: "Ta đã lừa ngươi".
"Người lừa ta điều gì?".
"Ta biết đó là trùng độc cộng sinh".
Bàn tay Ân Vô Chấp dịu dàng xoa lồ ng ngực y thật chậm: "Không sao, ổn cả rồi".
"Ân Vô Chấp".
"Ừm".
"Ngươi giận".
"Không giận".
Ân Vô Chấp nhìn thẳng vào mắt y.
Trong đôi ngươi ấy, những năm tháng và phong sương đã lắng đọng qua cả thế kỉ nay lại lần nữa chuyển động.
"Được nhìn bệ hạ thế này, đã là phúc phận ba đời của ta".
Khương Ngộ mơ màng.
Ân Vô Chấp cầm tay y đặt bên môi, hít thở qua những kẽ ngón tay y, hàng mi dày khép lại.
"Bệ hạ thơm quá".
Lời tác giả:
Tang Phê:?
Ryals note: Dành cho các chị mẹ chưa biết thì nốt ruồi son mọc ra thực sự là dấu hiệu cho việc trở về, nhưng không phải của "Khương Ngộ nguyên chủ" mà là của "Ân Vô Chấp".
Yep, giờ hắn ta có cả kí ức của kiếp trước lẫn kiếp này.
Đến đoạn yêu đương rồi nha mấy boè (「・ω・)「.