• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mưa rơi suốt đêm, tới sáng hôm sau vẫn chưa dứt.
Mới sáng sớm mà Khương Ngộ đã bị người ta gọi dậy, y mơ màng mở mắt, đối diện với một đôi đồng tử rất quen.
Rất quen, bởi y sẽ thấy chúng mỗi khi nhìn vào hình phản chiếu trong gương.
Ân Vô Chấp nói đúng.

Nếu chỉ nhìn đôi mắt, hẳn sẽ không ai nghi ngờ đó không phải Khương Ngộ.
Y nhanh chóng ý thức được – đây là người anh cùng mẹ khác cha của nguyên chủ, Thái tử nước địch, Triệu Trừng.
"Dậy rồi à".

Triệu Trừng hỏi.

"Đói không?".
Y nhớ tới Ân Vô Chấp, bởi hắn cũng thường hỏi câu này.
"Hẳn ngươi phải biết ta là ai".

Triệu Trừng nói.

"Bốn năm trước chúng ta từng giao đấu, nếu không nhờ ngươi, Tề Vương cũng chẳng bắt được ta".
Bảo sao hắn ta oán giận nguyên chủ đến thế, thì ra chuyện hắn ta bị bắt trước đây cũng có nguyên chủ góp công.
Khương Ngộ ngẫm nghĩ đôi chút, cất giọng: "Triệu Trừng".
"Gọi ca ca thì hợp hơn đấy".
"Kẻ địch".
Triệu Trừng nở nụ cười: "Ngươi vẫn còn biết ta là kẻ địch cơ à".
Hắn ta thấy trong đôi mắt Khương Ngộ có vẻ oán hận, bèn nhanh chóng đứng dậy rồi nói tiếp: "Ta mời ngươi tới đây...".
"Bắt".
"Cô bắt ngươi tới đây".

Triệu Trừng không nổi giận.

"Là muốn ngươi hợp tác để cứu mẫu thân ra ngoài".
"Không".
"Nếu ngươi từ chối, cô sẽ...".

Hắn ta chợt nhớ ra Khương Ngộ không sợ chết, hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: "Cô biết ngươi mắc bệnh, cô có thể chữa hết bệnh cho ngươi".
Khương Ngộ: ".".
Ngươi mới là đồ bệnh ấy.
Tang Phê chỉ muốn làm quỷ vì làm quỷ rất tự do thôi.
Y chỉ thấy băn khoăn một điều, tại sao Triệu Trừng biết Diêu Cơ đã bị bắt? Hắn ta tới vì biết Diêu Cơ bị bắt, hay tới rồi mới biết?

Hay có chăng là những cơ sở ngầm của nước Triệu năm xưa ở kinh thành chưa bị tiêu diệt hết.
Bên ngoài có tiếng bước chân, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt Khương Ngộ, là Cốc Yến.

Khương Ngộ không để tâm lắm nhưng đúng là có một khoảng thời gian y không gặp Cốc Yến, tính ra hình như là lúc cùng Ân Vô Chấp rơi xuống vực, khi ấy có gặp một lần rồi sau đó hắn ta biến mất.
Thế nên chắc Triệu Trừng đã tới nước Hạ từ lâu.
Chẳng lẽ chính Cốc Yến đã báo cho hắn ta cái tin Diêu Cơ bị bắt?
Ân Vô Chấp đã biết thân phận Cốc Yến từ lâu, tại sao không bắt hắn ta mà còn để hắn ta tự do chạy nhảy thế này?
Hắn không giống kiểu người sẽ mắc sơ suất như thế.
Cốc Yến né tránh ánh mắt y, nói với Triệu Trừng: "Thần có việc cần bẩm báo".
Triệu Trừng đứng dậy ra ngoài, nghe Cốc Yến thấp giọng: "Những người được phái đi hôm qua thương vong quá nửa, Ân Vô Chấp đã phát hiện Khương hoàng mất tích, nhưng không tìm thấy Diêu Thái hậu".
Triệu Trừng im lặng một chốc mới đáp: "Biết rồi".
Họ lại quay về, hắn ta nói với Khương Ngộ: "Khổ đại y là thầy thuốc tuổi trẻ tài cao nhất trong hoàng cung nước Triệu, nhất định có thể chữa hết bệnh cho ngươi, sao nào?".
"Không".

Khương Ngộ vẫn chọn từ chối.
Triệu Trừng bước lên mấy bước, bỗng giơ tay, một con sâu đỏ tí hon xuất hiện.

Hắn ta lạnh giọng: "Đây là sâu độc g ặm cắn trái tim, chỉ cần đưa nó vào cơ thể là phế phủ của ngươi sẽ bị cắn nát, ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong".
Để tỏ lòng khinh bỉ, Khương Ngộ dời mắt sang nhìn Cốc Yến.
Triệu Trừng nghiến răng, cũng nhìn Cốc Yến: "Cái này có tác dụng với hội chứng rối không?".
Cốc Yến chỉ đành đáp: "Điện hạ có thể thử".
"Thế...".

Triệu Trừng muốn nói lại thôi, Cốc Yến gật đầu: "Sẽ có cảm giác ạ".
"...".

Triệu Trừng cất con sâu về.

Khương Ngộ hỏi: "Ai có cảm giác cơ".
"Liên quan gì tới ngươi".

Triệu Trừng hơi lùi lại.

"Ngươi xem cho nó đi".
Cốc Yến ngồi xuống cầm cổ tay Khương Ngộ, ngón tay dò mạch giúp y, Triệu Trừng đứng cạnh đó thì ra lệnh: "Người đâu, chuẩn bị thức ăn".
Tay Khương Ngộ bỗng hơi ngưa ngứa, Cốc Yến nhìn thẳng vào mắt y, viết hai chữ vào lòng bàn tay y.
Khương Ngộ: ".".
Thì ra là thế.
Triệu Trừng bước tới, Cốc Yến thản nhiên buông tay y ra rồi nói: "Cơ thể của bệ hạ không có gì đáng ngại, nhưng tâm bệnh thì phải chữa bằng tâm dược, thần hiện chưa có cách nào".

Khương Ngộ chỉ im lặng nằm đó, gương mặt không cảm xúc có nét sạch sẽ vô tri, một Khương Ngộ khác xa người trong trí nhớ của Triệu Trừng.
Chẳng biết hắn ta lại kiếm ở đâu được một con nhện to bằng lòng bàn tay rồi giơ ra trước mặt Khương Ngộ, y thấy rõ đến từng sợi lông tơ trên chân nó, hàng mi khẽ giật.
Con nhện này có màu đen đẹp thật đấy, chẳng biết có độc không nhỉ, có đáng để y giơ tay ra thử một lần không?
Triệu Trừng cuối cùng cũng thấy gương mặt y lộ chút biểu cảm, khóe miệng cong lên: "Sao nào, sợ chưa, đây chính là nhện mẹ, độc lắm đấy, cắn một cái thôi là cả người thối rữa, chắc chắn chết không toàn...".
Khương Ngộ giơ tay chọc vào con nhện.
Nó rít lên cắn ngón tay y, sáu cái chân cùng lùi lại, men theo cánh tay Triệu Trừng mà bò thẳng lên cổ hắn ta.
Khương Ngộ nhìn vết thương trên đầu ngón tay mình.
Mặt Cốc Yến trắng bệch.
Triệu Trừng nổi giận: "Người đâu, lấy thuốc giải độc! Nhanh lên!!!".
Khương Ngộ bị bóp mũi ép uống hết thuốc giải độc, ngón tay thì bị Triệu Trừng túm lấy nặn độc một lúc lâu.
Y cất tiếng: "Đau".
Triệu Trừng quẳng tay y về.
Rồi hắn ta quay sang Cốc Yến, lạnh mặt: "Rốt cuộc nó thế nào đây".
"Theo những gì thần quan sát được".

Cốc Yến cầm giấy bút ghi chép lại, trả lời: "Người mắc bệnh này, có thể hơi gấp gáp...!muốn chết".
"Nhưng nó sợ đau".
"Chưa chắc đã là sợ...".

Cốc Yến chần chừ.

"Điện hạ nuôi nhện thì chắc cũng biết người bị nó cắn đau đến mức nào, nhưng bệ hạ không hề kêu than".
"Thế nó bảo đau là muốn giỡn mặt cô đấy à?".
Cốc Yến: "...".
Triệu Trừng hít một hơi, hắn ta có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, mới mấy năm không gặp mà đứa em cùng mẹ khác cha kia lại khó giải quyết thế này.
Hắn ta ra ngoài đi qua đi lại, lúc quay về thì đột nhiên phát hiện kẻ nằm trên giường đá đã biến mất.
Một phần vạt áo nổi lềnh bềnh trên ao nước nóng to hơn cả cái giường.
Triệu Trừng: "...".
Triệu Trừng: "!!!".
Hắn ta chưa kịp gọi Cốc Yến mà đã lao tới túm y ra ngoài, vừa được xốc dậy là Hoàng đế mì sợi lại oặt sang một phía, Triệu Trừng chỉ đành nâng mặt y lên mà dữ dằn nói: "Ngươi điên rồi hả Khương Ngộ, ngươi không để tâm tới bản thân ngươi, nhưng đến cả mẫu thân mà ngươi cũng không chịu để tâm hay sao?!".
Khoảng cách giữa cả hai quá gần, Khương Ngộ ọc ra một ngụm nước, phun thẳng vào mặt hắn ta.
Triệu Trừng nhắm một mắt, ngực phập phồng liên tục.
...!Rốt cuộc ai mới là con tin cơ chứ!
Cốc Yến đứng cạnh đó nhìn, ho nhẹ một tiếng: "Bẩm điện hạ, bệ hạ ướt sũng rồi, ngài có muốn đưa ngài ấy đi thay quần áo không?".
"Ai thèm cho nó thay quần áo!".


Hắn ta chưa giết y là tốt bụng lắm rồi.
Cốc Yến đứng ở cửa, nói: "Gió nổi lên rồi".
Triệu Trừng xách Khương Ngộ lên, y im ru cúi người.

Hắn ta đi được hai bước, thở ra cho bớt giận, lại bảo: "Đi lấy một bộ quần áo sạch tới đây".
Hắn ta nhìn chằm chằm những thị nữ c ởi đồ Khương Ngộ, lau khô mình cho y, rồi lại thay bộ quần áo mới.
Tóc Khương Ngộ cũng ướt.
Y vô cùng bất mãn với việc Triệu Trừng cứu mình hết lần này đến lần khác, cứ tưởng ở chỗ kẻ thù thì sẽ dễ chết lắm cơ, y không ngờ Triệu Trừng lại quan tâm tới mẹ đẻ của hắn ta đến vậy.
Nhưng y cũng phát hiện cái hang Triệu Trừng đang ở chính là nơi mình và Ân Vô Chấp từng vô tình trú thân, cả hai từng ngâm mình trong cái ao nước nóng kia, Ân Vô Chấp còn trả thù y nữa.
Thị nữ rời đi, Khương Ngộ lại nằm trên giường với mái tóc ướt, không quá dễ chịu.
Y bắt đầu nhớ những lúc Ân Vô Chấp cầm lò sưởi tay hơ tóc cho mình.
Mái tóc dài sũng nước kia dần khiến cái gối ướt theo, Triệu Trừng bèn xách y ra khỏi giường rồi đặt lên ghế, quay sang gọi: "Người đâu, hong tóc cho nó".
Cái ghế này có phần lưng thẳng, không nằm được, hai bên cũng chẳng có tay vịn.

Khương Ngộ vừa ngồi xuống đã ngả nghiêng rồi ngã oạch ra đất.
Triệu Trừng lại quay đầu, thấy bộ quần áo vừa thay và mái tóc chưa kịp lau khô đều dính đầy đất cát.
"...".

Hắn ta nghe chính mình bình tĩnh nói: "C ởi quần áo nó ra, đưa xuống nước, tắm cho sạch, rồi, lại, thay, một, bộ, khác, nữa".
Dứt lời, hắn ta bước thẳng ra ngoài mà không thèm ngó lại.
Triệu Trừng mà ở với Khương Ngộ thêm một giây nào nữa thì tức đến chết mất thôi.
Khương Ngộ lại được tắm rửa sạch sẽ, các thị nữ thả y xuống ghế nằm, hong khô tóc cho y.
Y chìm vào giấc ngủ.
Đến tối thì Triệu Trừng gọi Khương Ngộ dậy, cho người dọn rất nhiều món ăn ra trước mặt y nhưng lại chỉ có đúng một bộ bát đũa, bắt đầu dùng cơm.
Khương Ngộ nhắm mắt, Triệu Trừng bèn giơ tay xua mùi thức ăn về phía y, y mở mắt, chỉ thấy hắn ta đang ăn với những cử chỉ tao nhã hết mực.
Triệu Trừng dùng bữa xong thì để đống đồ ăn thừa ra trước mặt y, trèo lên giường, không thèm quay đầu lại.
Khương Ngộ: "Trẫm cũng muốn nằm giường".
"Ngươi cứ ở cái ghế đó đi".
Thôi, ngủ được là được.
Một lúc sau, Triệu Trừng: "Khương Ngộ".
Không ai đáp.
Lại một lúc sau, Triệu Trừng: "Có muốn nằm giường không".
Nửa canh giờ sau, hắn ta bước tới, phát hiện y đã ngủ.
...!Được lắm.
Khương Ngộ lâu rồi mới được thoải mái đến mức này, y ngủ trên ghế hết một ngày hai đêm, Triệu Trừng cũng không cho y ăn gì suốt hai ngày hai đêm rồi.
Tuy lần nào cái tên này cũng ngồi ăn trước mặt y, nhưng chắc chỉ muốn khiến y thèm nên chưa từng bắt ép y há miệng ăn bất cứ thứ gì.
Rất đúng ý Tang Phê.
Sáng sớm ngày thứ ba kể từ khi bị bắt, gương mặt Khương Ngộ bình yên đến lạ.

Trước mặt y có một bàn thức ăn đủ sắc đủ vị, nhưng y chẳng thèm ghé mắt nhìn.
Vẻ đẹp của cái chết đã bao phủ lấy Khương Ngộ.

Đến khi chết rồi biến thành du hồn, Ân Vô Chấp đi đâu là y có thể theo tới đó, không còn bị cơ thể nặng nề này hạn chế nữa.
Mọi chuyện đều hoàn hảo.
Cảm ơn Triệu Trừng của nước địch, cảm ơn người anh trai khác cha, cảm ơn...

Cằm y bị người ta bấm cho mở miệng, một thìa bánh trứng được nhét vào.
Thứ này quá mềm và trơn, Khương Ngộ còn chưa kịp phản ứng đã nuốt xuống trong vô thức.
Y không ăn uống suốt hai ngày, đến cả sức để trợn mắt cũng chẳng có.
Thêm một thìa nữa.
Khương Ngộ: ".".
Y phân vân giữa tốn sức kháng cự và tốn sức bị đút ăn, cuối cùng chọn vế thứ hai.
Một bát bánh trứng hết sạch.
Triệu Trừng thảy cái thìa vào trong bát.
Cốc Yến đứng cạnh đó nói: "Điện hạ đừng giận".
"Giận, ha, sao cô phải nổi giận với nó".
Cốc Yến: "...".
Rõ ràng gương mặt ngài bắt đầu hơi sai sai rồi đó.

Trong biểu cảm vặn vẹo là sự điên cuồng, trong điên cuồng là vài phần bất đắc dĩ, trong bất đắc dĩ lại thấy vẻ điên tiết, trong điên tiết lại thêm chút ấm ức tủi thân.
Có chỗ nào giống không giận.
Triệu Trừng day trán, hỏi: "Hồi còn ở trong cung nó cũng thế sao?".
"Vâng".
"Tại sao nó lại mắc chứng bệnh này?".
Cốc Yến đáp: "Chuyện ấy thì thần cũng không rõ".
Triệu Trừng nhìn Khương Ngộ.
Hắn ta thực sự không hiểu, rốt cuộc phải là sự kiện thế nào mới có thể khiến cái người muốn đạt tới độ hoàn hảo bằng mọi giá năm xưa trở thành kẻ như bây giờ.
Tĩnh lặng như mặt giếng, chẳng sợ sóng gió, dường như hoàn toàn không chút lưu luyến thế giới này.
Cằm Khương Ngộ bị nâng lên, y yếu ớt đối diện với một gương mặt rất giống mình.

Triệu Trừng nói: "Ngươi không sợ gì hết, phải không".
Không.

Tang Phê sợ phải sống, sợ những người xung quanh đối xử tốt với y.
Triệu Trừng buông y ra, nói với Cốc Yến: "Cô muốn chữa trị cho nó".
Cốc Yến: "?".
"Chữa cho nó khỏi, rồi nó sẽ biết sợ cô".
Khương Ngộ mở một mắt, nghĩ hắn ta định chữa trị cho mình hệt như cách của hoàng tổ mẫu, bèn nói ngay: "Không".
"Không muốn được chữa trị nghĩa là không muốn sợ cô".
".".
"Ngươi không có lựa chọn".

Triệu Trừng lại hỏi: "Ngoài kia mưa tạnh rồi đúng không?".
"Vâng".
"Đưa nó ra ngoài tắm nắng, nhớ phái vài người lên vách núi trông coi".

Triệu Trừng nói đầy sâu xa.

"Cẩn thận có kẻ định tìm cách trèo xuống"..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK