“Tớ cứ cảm thấy đã gặp người này ở đâu rồi, nhất thời không nhớ ra được”, cô gái ấy tên Tô Minh Vân, là nữ sinh cùng khóa với Trương Hàm.
“Ha ha, không phải cậu muốn cướp bạn trai với cô Ninh đấy chứ? Bây giờ nhà họ Ninh bọn họ đứng đầu thành phố Thanh Sơn này đó, đừng có nghĩ lung tung!”
“Nói gì thế, anh ta không phải là gu của tớ”, Tô Minh Vân thấy tướng ăn của Trương Hàm, ánh mắt thoáng có vẻ khinh thường.
Mấy người bọn họ đều đi về phía về này, Ninh Y Y cũng đã nhìn thấy bọn họ.
“Minh Vân, Tiểu Tiểu, Thục Quần, mấy năm nay mọi người sống thế nào!”, Ninh Y Y vui vẻ đứng bật dậy, nhìn thấy bạn bè cũ, cô ta bèn chạy đến nắm tay bọn họ.
“Trước kia tớ nghe nói cậu về nước nhưng lại không tìm được thời gianh rảnh, phải rồi, Y Y, người này là bạn trai của cậu sao?”, có người chỉ tay vào Trương Hàm rồi nói.
Khi nãy chỉ có vài người, bây giờ đều dù gì vẫn muốn xác nhận thử.
Ninh Y Y hơi bẽn lẽn, cô ta nhìn Trương Hàm rồi nói: “Không… Không phải”.
Bộ dạng này lọt vào mắt mấy cô gái, bọn họ càng thêm chắc chắn.
“Phải rồi, bạn trai của cậu là cậu ấm nhà giàu nào đấy, cậu đường đường là cô Ninh, Tổng giám đốc Ninh chỉ có một đứa con gái là cậu thôi, người mà cậu thích chắc cũng là dân nhà giàu ở vùng nào đó chứ nhỉ?”
Ninh Y Y cạn lời, không phải mình đã phủ nhận rồi à? Sao vẫn không giải thích rõ ràng được thế này?
Thôi đi, Ninh Y Y thầm rống lên trong lòng, sợ càng giải thích càng rắc rối, cô ta bèn bỏ cuộc ngay.
“Tớ chỉ biết anh ta là sinh viên trong trường Đại học Thanh Sơn…”
Tô Minh Vân nhíu mày: “Không phải em không biết gì về gia thế của cậu ta mà đã đến với cậu ta đấy chứ?”
Cô ta lớn tuổi hơn Ninh Y Y một chút, kinh nghiệm tình trường phong phú, từng thích một người đàn ông không giàu có lắm, lúc ấy vẫn còn ngây thơ, hết lòng hết dạ vì anh ta, cuối cùng còn trở mặt với gia đình. Nhưng cuối cùng anh ta thấy cô ta không còn tiền nữa, lại lật mặt đến với một nữ đại gia.
Chuyện này khiến cho Tô Minh Vân kinh tởm tột cùng.
Bây giờ, nhìn thấy người bạn cũ cũng bước vào bước vết xe đổ của mình, trong lòng không khỏi lo lắng cho Ninh Y Y.
“Y Y, nghe chị khuyên một câu, tốt nhất là nên tìm hiểu kỹ lưỡng về hoàn cảnh của hai người, không thể rung động một cách dễ dàng được đâu, với gia thế của em, chắc chắn có rất nhiều người ôm lòng dạ bất chính với em đấy!”
Ninh Y Y và mấy cô gái cùng im lặng.
Tô Minh Vân nói rất lớn tiếng, Trương Hàm cũng nghe thấy, biết rằng thực ra cô ta cố ý, muốn cho mình biết khó mà lui, miễn cho tự chuốc lấy nhục, anh cười thầm trong bụng, cũng không để ý mấy.
Ở phía bên kia, một hàng ngũ xe chậm rãi đậu ngoài lề đường.
Ninh Viễn Khánh bước ra từ trong xe: “Tử Bác, lát nữa cháu đi tìm Y Y trước đi, tôi có việc quan trọng phải làm”.
“Vâng thưa chú Ninh”, Lâm Tử Bác mừng thầm, hắn vội vàng đồng ý.
Nhóm người Ninh Viễn Khánh thanh thế lẫy lừng, rất nhiều người trong ban tổ chức đều bước ra chào hỏi.
Bước qua cửa, Lâm Tử Bác bèn tách ra khỏi nhóm cha chú.
Trọng tâm thế lực của nhà họ Lâm không nằm ở thành phố Thanh Sơn, có điều trong sản nghiệp thực phẩm ở mấy thành phố bên cạnh đều có bóng dáng của nhà họ Lâm.
Nhà họ Lâm của Lâm Lai chỉ là nhánh phụ mà thôi, từ đó có thể thấy thế lực của nhà họ rộng đến mức nào.
Bởi thế, cho dù trọng tâm không nằm ở Thanh Sơn, Lâm Tử Bác cũng có thể vẫy vùng như cá gặp nước trong thành phố Thanh Sơn, hơn nữa, nhà bọn họ lại thân thiết với Ninh Viễn Khánh, thường xuyên qua lại với nhau, bởi thế, trong giới thượng lưu, hắn cũng được xem là một trong những nhân vật quan trọng.
Đồng thời, Lâm Tử Bác và Trần Hạo Long là hai người nổi tiếng nhất trong trường Đại học Thanh Sơn.
Trần Hạo Long ngang ngược, Lâm Tử Bác hướng nội thâm hiểm, đây chuyện mà ai ai cũng biết.
Một cậu con trai trông có vẻ hào sảng phóng túng đi đến: “Anh Bác, anh đến rồi”.
Lâm Tử Bác hờ hững gật đầu, hắn nhìn quanh quất rồi hỏi: “Có ai thấy Y Y ở đâu không?”
…
Kể từ lúc mấy người bạn của Ninh Y Y đến đây, Trương Hàm đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Vốn dĩ người nên được chú ý là những cô gái xinh đẹp như hoa bên cạnh Ninh Y Y, thế nhưng một người có dung mạo và cách ăn mặc bình thường và mộc mạc như Trương Hàm lẫn trong nhóm ấy, trông lại càng gai mắt.
“Rốt cuộc thằng nhóc ấy là ai? Tôi nhớ vòng quan hệ trước kia của cô Ninh làm gì có người này”.
“Không biết nữa, nhưng khi nãy tôi nghe loáng thoáng hình như là bạn trai của cô Ninh…”
“Đùa gì vậy? Trông thằng này vô dụng muốn chết, làm sao là bạn trai của cô Ninh được, với lại ông chủ Ninh không bao giờ để con gái mình đến với nó đâu”.
Trong lúc mọi người thảo luận, đột nhiên có một tiếng nói vang lên.
“Tôi biết cậu ta!”, người lên tiếng chính là Diệp Thiên Tường: “Ha ha, mấy cậu không biết đâu, cậu ta tên là Trương Hàm, là một tên nghèo túng nổi tiếng trong trường của chúng tôi, trước kia đã từng giúp sếp Ninh chút chuyện vặt vãnh, nhưng…”
Diệp Thiên Tường nhìn ánh mắt tò mò của mọi người: “Nhưng nó mượn chuyện này thôi mà dám đi cua con gái của sếp Ninh, nếu như để sếp Ninh biết, haha, tôi có thể biết kết cục của nó rồi”.
“Thật hay giả đấy, cậu ta là đồ nghèo rớt mồng tơi à? Thế mà Ninh Y Y vẫn yêu thích cậu ta ư?”
“Đúng vậy, còn không đẹp trai như bảo vệ nhà tôi nữa, chẳng tài nào hiểu nổi”.
“Hay là chúng ta len lén nói cho sếp Ninh đi?”
Rất nhiều người nghe nói Trương Hàm là một thằng nghèo rớt mồng tơi, bọn họ đều đỏ mắt, phải biết rằng, Ninh Y Y không chỉ đẹp mà gia thế của cô ta còn có một không hai ở thành phố Thanh Sơn.
Sau này mà cưới được cô ta chẳng phải sẽ có thể thừa kế khối gia sản của Ninh Viễn Khánh hay sao? Ở Thanh Sơn, không biết có bao nhiêu người thèm nhỏ dãi, sao đóa hoa này lại để cho thằng nhà nghèo ấy hái được?
“Nếu Lâm Tử Bác có ở đây, chắc hẳn cái thằng này phải bò ra ngoài rồi”.
Ai ai cũng biết gia đình Lâm Tử Bác rất thân thiết với Ninh Viễn Khánh, lúc còn học trung học, chỉ cần nhìn thấy nam sinh khác tiếp cận Ninh Y Y thì Lâm Tử Bác sẽ gọi đàn em đến đánh cho cậu ta một trận sau khi tan học!
Có một lần, Lâm Tử Bác đánh người viết thư tình cho Ninh Y Y thành người thực vật, cuối cùng chỉ cần bồi thường tiền là giải quyết xong ngay.
Mặc dù trông Lâm Tử Bác có vẻ rất ôn hòa, thế nhưng trong giới, ai biết chuyện cũng biết rằng hắn còn hung ác hơn Trần Hạo Long gấp trăm lần.
Diệp Thiên Tường cười thầm trong lòng, nếu như Lâm Tử Bác ra tay, cho dù Trương Hàm có ân tình với Ninh Viễn Khánh thì chắc hẳn kết cục cũng sẽ rất thảm.
Dù gì, Lâm Tử Bác cũng gọi Ninh Viễn Khánh là chú mà.
Vào lúc này, Diệp Thiên Tường ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có bóng người quen thuộc vừa xuất hiện.
“Ồ, đó chẳng phải là Lâm Tử Bác hay sao?”
“Đúng thế, đi, chúng ta mau qua nói cho anh Bác biết việc này đi, để cho thằng đó biết mặt”.
“Ha ha, tôi có thể tưởng tượng đến cảnh nó quỳ xuống đất van xin rồi…”
Bọn họ đều biết Ninh Y Y là người quan trọng của Lâm Tử Bác, hôm nay, chắc chắn kết cục của Trương Hàm sẽ rất thảm.
Lâm Tử Bác chậm rãi đi đến gần, bèn nhìn thấy vài người đứng trước mặt mình.
“Anh Bác, chào anh, em là Diệp Thiên Tường trong trường Đại học Thanh Sơn…”
Lâm Tử Bác nhíu mày, dường như đang lục lọi ký ức.
“Sinh viên khoa thông tin hả?”
“Thật vinh hạnh vì anh Bác còn nhớ em”, Diệp Thiên Tường gật đầu khom lưng, mặc dù cùng là công tử nhà giàu, thế nhưng khoảng cách giữa bọn họ rất lớn, bây giờ Diệp Thiên Tường nói chuyện với hắn mà trong lòng thấp thỏm bất an mãi.