• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Viễn Khánh lấy lại tinh thần, trên người bị thấm ướt bởi mồ hôi lạnh.

Trong lòng thầm nghĩ.

“Khi nãy cậu Trương gọi điện thoại đến đây hơn một nửa là vì Khương Phàm Thư”.

“Cô ấy có quan hệ thân thiết với cậu Trương, hơn nữa còn có thực lực…”

“Chẳng trách khi nãy cậu Trương nói muốn có được kết quả công bằng nhất”.

Ông ta nhìn nữ thư ký trước mặt, dặn dò: “Mau đi thông báo với nhân viên có liên quan, đổi Khương Phàm Thư thành hạng nhất!”

“Nhưng mà chủ tịch, không phải khi nãy ông còn nói nghệ sĩ không ký hợp đồng với công ty chúng ta thì không có hạng sao?”, thư ký lo lắng nói.

“Đừng nói nhiều, cứ làm theo lời tôi nói đi, nếu chậm trễ thì đừng nói là cô, mà ngay cả vị trí của tôi cũng khó mà giữ được đấy!”


Nghe Ninh Viễn Khánh nói thế, nữ thư ký vô cùng hoảng sợ.

Được mấy người có thể khiến ông chủ của cô ta e ngại như thế chứ?

Nghĩ đến đây, nữ thư ký sợ hãi đáp.

“Được, tôi sẽ đi làm ngay”.

Trên sân khấu lúc này, theo quy tắc, thí sinh top ba còn phải biểu diễn một lần nữa.

Nhưng Lâm Lai vừa lên sân khấu, bên dưới đã có giọng nói khinh thường vang lên.

“Người này có quan hệ đúng không, thực lực như thế mà có thể loại người tên Khương Phàm Thư kia à?”


“Haiz, vốn tưởng cuộc thi này sẽ công bằng hơn một chút, chỉ xem thực lực của thí sinh, nhưng bây giờ xem ra cũng giống mấy cuộc thi khác thôi, nhét tiền tìm quan hệ là có được hạng cao, nhảm nhí, sau này ông đây không xem nữa”.

“Tuyển chọn khắp nơi mấy lần, người được chọn đều là người có quan hệ, cuối cùng là cuộc đọ sức giữa những người có quan hệ với nhau, tất cả thí sinh có năng lực đều bị loại, chương trình như thế, sớm muộn gì cũng sẽ flop thôi”.

Dù Lâm Lai cách rất xa nhưng nghe thấy lời nói khe khẽ vẫn có thể đoán được bọn họ đang nói gì.

Anh ta cười khẩy lắc đầu: “Một đám ngốc, ghen tị với gia cảnh của tôi à? Không phục cũng phải nhịn, không thích cũng phải nhìn thôi!”

Anh ta đứng hạng ba, cũng là người lên sân khấu biểu diễn đầu tiên.

“Đầu tiên, trước khi hát bài này, tôi muốn nói một chút, tôi cảm thấy mình giành được hạng này là chuyện hiển nhiên”, Lâm Lai nhìn khán giả dưới sân khấu, bình tĩnh nói.

“Vô sỉ!”

“Không biết xấu hổ!”

“Đồ rác rưởi, câu dựa vào cái gì hả?”

Trên mặt Lâm Lai như được tắm gió xuân, cười ngông nghênh.



“Đương nhiên có lẽ mọi người cảm thấy có thí sinh hát hay hơn tôi, nhưng mọi người cũng không phải người chuyện nghiệp, tôi chọn bài “Về nhà” làm bài hát cho trận đấu đêm nay vốn là chịu thiệt thòi. Người trong nghề mới biết tôi thắng ở đâu…”

“Cho nên mong mọi người đừng tranh cãi, fan của tôi cũng đừng chỉ trích những người khác, dù sao người quê mùa không hiểu âm nhạc, chúng ta cũng đâu thể trách người ta được phải không”.

Ý trong câu này của Lâm Lai đơn giản là: “Những kẻ nói tôi không xứng với hạng này đều không hiểu âm nhạc! Tôi được giải là chuyện hiển nhiên.

Trương Hàm lắc đầu, không biết tên này lấy đâu ra tự tin nữa.

Chỉ người chuyên nghiệp mới có thể bình luận á? Tai của mọi người là giả à?

Mẹ kiếp, đây chẳng phải là làm gái còn muốn lập đền thờ sao?

Nhìn đồng hồ, đã bốn phút trôi qua kể từ khi anh gọi điện thoại cho Ninh Viễn Khánh.

“Xem ra Tập đoàn Tinh Thần có thể suy xét đến việc đổi người rồi?”, Trương Hàm nhíu mày.

Dưới sân khấu, vì sự kiêu ngạo của Lâm Lai, tiếng tranh cãi phản đối càng lớn hơn.

Lâm Lai thì vô cùng ung dung, như đang nói ông đây lấy cái giải này rồi, nếu không phục thì đánh ông đi?

“Sau đây, tôi sẽ mang đến cho mọi người bài hát Cô Phương Tự Thưởng”.

“Xì xào!”

Cả sân vận động như bùng nổ, Lâm Lai này đang châm chọc tất cả khán giả à.

Bài hát này là của một bậc đàn anh làm nhạc thị trường, sau khi ra một album kém chất lượng, bị dân mạng mắng chửi một trận thì ra bài hát này để trả thù dân mạng.

Lời bài hát đầy ý mỉa mai, có ý như mọi người đều say mỗi tôi còn tỉnh.

“Ông đây là cậu chủ nhà họ Lâm, đám ngu ngốc các người cứ việc xem là được”.

“Công bằng cái mẹ gì, ông đây được giải chính là công bằng đấy”.

Lâm Lai khinh thường lắc đầu, tiếng nhạc dạo vang lên, đang định cất tiếng hát thì âm nhạc chợt dừng lại.

“Hả? Xảy ra chuyện gì vậy, bên phối âm xảy ra vấn đề à?”

Lâm Lai đưa mắt dò hỏi, đạo diễn hiện trường đang nói gì đó bên chỗ phối âm.

Xảy ra sự cố lúc này chẳng phải giống như đang muốn lên đỉnh thì bị xìu xuống sao?

Lúc này, dưới sân khấu vang lên tiếng giễu cợt, khiến Lâm Lai hơi bực bội.

Anh ta đi qua.

“Xảy ra chuyện gì vậy, ngừng nhạc ngay lúc này không phải là muốn tôi bị mất mặt à?”

Lúc này đạo diễn hiện trường đã nhận được tin tức của tập đoàn Tinh Thần, trước kia, Lâm Lai là cậu cả nhà họ Lâm, hắn ta không thể không nể mặt.

Nhưng suy cho cùng nhà họ Lâm vẫn phải phụ thuộc vào tập đoàn Tinh Thần, cho nên sau khi được lệnh của cấp cao, đạo diễn hiện trường cũng không sợ tên con nhà giàu vô dụng này nữa.



“Đây là thông báo của cấp trên, tôi cũng đâu còn cách nào. Ngoài ra, còn có một chuyện phải nói với cậu, hạng của cậu bị bãi bỏ rồi…”

Ánh đèn chiếu lên mặt Lâm Lai, gò má phải của hắn cứng đờ lại, mắt liên tục chớp chớp, nếu là người hiểu rõ Lâm Lai sẽ biết đây là điềm báo việc anh ta nổi giận.

“Trương Đông Vân! Mẹ kiếp, anh có ý gì?”, Lâm Lai chỉ vào Trương Đông Vân, lớn tiếng chất vấn.

“Vẫn không hiểu à?”, Trương Đông Vân cười mỉa mai, trước kia, hắn ta chịu đựng cơn giận của Lâm Lai đã đủ rồi, người này ỷ mình là người của nhà họ Lâm nên thường xuyên hô to gọi nhỏ với mấy nhân viên bọn họ.

Xem ra bây giờ cấp cao của tập đoàn Tinh Thần cũng cảm thấy Lâm Lai quá quắt rồi.

“Cậu Lâm, hạng của cậu đã bị Tổng giám đốc Ninh bãi bỏ, cậu chưa biết à? Cũng phải, cậu đang bận nhận thưởng mà, nếu cậu không tin, bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi Tổng giám đốc Ninh thử xem sao”.

Ngón tay của Lâm Lai cứng đờ trong không trung.

Vì sao Ninh Viễn Khánh muốn nhằm vào anh ta, có lý do gì đâu chứ, đây chỉ là một cuộc thi cấp thành phố thôi mà.

“Hừ, anh đợi đó!”

“Thật ngại quá, không đợi được nữa, cấp trên dặn dò phải công khai ngây bây giờ, xin lỗi khán giả”.

“Anh dám!”, Lâm Lai quát to.

“Cậu Lâm, chuyện này đã không thể theo cậu nữa rồi…”, đạo diễn Trương Đông Vân phất tay.

Đầu tiên, MC nhìn Lâm Lai với ánh mắt áy náy, sau đó mới đi lên.

Một nhân vật nhỏ như anh ta, bên nào cũng không đắc tội nổi.

“Thưa các khán giả, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, khi nãy việc thống kê của phía chúng tôi xảy ra chút vấn đề… Cho nên có sai sót về thứ hạng”.

Một loạt chuyện ngoài ý muốn chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Trương Hàm thấy tình hình thay đổi mới buông cái điện thoại có thể thay đổi vận mệnh của Ninh Viễn Khánh xuống.

“Kịp chưa nhỉ… Vừa đúng năm phút”.

MC đầu đầy mồ hôi, khán giả la hét ầm ĩ, chuyện này có thể xem như chuyện nhầm lẫn xấu hổ nhất cả giới giải trí.

“Chuyện gì vậy? Chết tiệt, còn có người có quan hệ nữa à? Mẹ nó, ông đến để xem một cuộc thi mà các người cho tôi xem những cái gì thế này?”

“Cái chúng tôi muốn là ca sĩ thực lực, có thể công khai bỏ phiếu trên internet không! Ban tổ chức rác rưởi!”


“Bốp!”


Một chai nước uống được một nửa bị ném lên từ dưới khán đài.


MC hoảng hốt, quần chúng tức giận khó dẹp yên, vội vàng giải thích: “Theo yêu cầu của mọi người, chúng tôi sẽ công khai tình huống bỏ phiếu trên mạng lần này, tuyệt đối công bằng!”


“Nhổ vào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK