Bác quản gia đợi ở ngoài xe trong lúc Long Vũ và Ái Nhi đi vào trong. Trước mặt hai người là một ngôi mộ sạch sẽ, có vẻ như đã được chăm sóc kĩ càng và thường xuyên.
- Đây, cầm lấy! Cẩn thận, không là tàn nhang rơi vào tay.
Long Vũ đưa cho cô bé một nén hương mới cháy. Cậu lạy vài cái rồi cắm vào bát nhang trước phần mộ của bố. Ái Nhi không có kinh nghiệm, chỉ nhìn thiếu niên bên cạnh, cậu làm gì cô làm đó.
Cô bắt chước cắm cây nhang xuống, mùi khói sộc vào mũi. Đôi mắt trong veo của cô rưng rưng nước vì cay.
Long Vũ đứng bên cạnh ngạc nhiên, nhưng cái thói trêu chọc người ta vẫn không bỏ:
- Anh còn chưa khóc mà bé đã mít ướt rồi à?
- Khùng! Tại khói...
- À...
Thiếu niên đưa tay kéo nhẹ cô bạn về phía mình. Do cô đứng ngược gió nên dễ bị cay mắt.
Cả hai mới đứng trước nấm mồ của vị bác sĩ một lúc mà ánh chiều đỏ hồng đã sắp tắt. Tâm trạng Long Vũ cũng dịu lại theo hoàng hôn.
Cậu vừa nhìn di ảnh vừa lẩm bẩm:
Năm đó bố đã chịu nhiều áp lực. Giá như mình kịp nói lời xin lỗi..."
Không khí trở nên trầm mặc vì cảm xúc của người con trai. Càng nhớ về những lỗi lầm khi xưa, cậu càng tự trách.
Ái Nhi nắm lấy những ngón tay thon dài của thiếu niên:
- Bây giờ vẫn kịp mà.
- Hmm?
- Bây giờ xin lỗi vẫn kịp.
Nghe những lời ngây ngô đó, Long Vũ thấy lòng mình quặn thắt. Bàn tay non nớt cứ thế giữ lấy tay cậu.
Long Vũ đành cười gượng:
- Muộn rồi bé. Bố anh mất rồi.
- Trời! Mất rồi đâu có nghĩa là không nghe được? Lỡ đâu bác ấy ở trên trời vẫn nghe thấy thì sao?
Câu trả lời làm chàng trai trẻ không biết nên khóc hay nên cười. Nhưng cho dù bố có nghe được, Long Vũ cũng không dám nói ra. Cậu đã giữ tâm sự trong lòng quen rồi.
Thấy cậu bạn im lặng Ái Nhi nghiêng đầu hỏi:
- Sao thế? Không dám nói hở?
Long Vũ không chối được. Cậu gật nhẹ, ước gì bản thân có thể tự do òa khóc ngay tại chỗ.
Ái Nhi lại dùng cách riêng của mình để giải quyết. Giống như cách mà cô đã giúp Hiệp xin lỗi cô giáo, giúp mẹ của Long Vũ xin lỗi con trai.
- Nếu không nói được thì viết ra! Lần sau anh mang theo mảnh giấy đi.
Người đã khuất còn có thể đọc từ trên trời được nữa à? Thế thì phải dùng kính hiển vi soi xuống. Long Vũ nghĩ tới đây thì phì cười:
- Phức tạp quá. Để anh cố gắng nói ra luôn cho nhẹ lòng.
- Không không! Xin lỗi là phải từ trái tim! Chứ vô cảm thì đâu có ý nghĩa!
Chính vì xin lỗi từ trái tim nên Long Vũ mới không nói được. Có vẻ như Ái Nhi đang hiểu lầm mình. Long Vũ liền cúi nhẹ xuống, ánh nhìn chân thành như biết nói.
Cậu hạ giọng hỏi:
- Bé có nhớ cuốn sách "Lịch sử Y học" không?
Ái Nhi liếc lên trời, cố lục lọi kí ức:
- Hình như có nhớ mang máng.
- Ừ, sách của bố anh lúc ông ấy còn sống...
Cô bé sốc nặng:
- Hể? Thật á?
- Ừm. Anh đọc vì nhớ bố. Nhưng càng đọc thì càng thấy thú vị. Sau đó bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về ngành y trong vô thức.
- Quào... bé đọc chả hiểu gì.
Câu kết của nhỏ "chớt quớt". Long Vũ cố nhịn cười, cậu nhìn sang phần bia mộ kể tiếp:
- Kiến thức càng nhiều, anh càng thấy nó khó. Rồi anh cũng hiểu được sự vất vả của bố khi phải tiếp nhận bệnh nhân liên tục. Anh biết là mình tệ, nhưng anh sợ xin lỗi xong lại không kiềm được cảm xúc rồi khóc lóc.
- Khóc có gì xấu? Bé khóc hoài nè.
- Ngốc, hai đứa mình không giống nhau.
Cô bé chưa kịp trả lời đã bị Long Vũ kéo đi:
- Được rồi, về thôi.
Cổ tay Ái Nhi bị nắm chặt, cô thắc mắc:
- Ơ? Nhưng anh chưa xin lỗi mà?
- Sắp tối rồi. Bé muốn ở lại nghĩa trang lắm hả?
- Hể? Không không!
Lúc này cô gái nhỏ mới bị dọa sợ, ngoan ngoãn đi theo Long Vũ ra xe để về.
Trần Long Vũ chưa dám xin lỗi vì sợ rơi nước mắt trước cô bạn. Nhưng nói ra đc nỗi niềm này đã là một bước tiến vượt bậc. Thôi thì cứ về nhà trước, hôm sau chắc chắn sẽ làm theo cách của em bé, ghi ra một mảnh giấy cho nhẹ lòng.
...----------------...
Bước xuống xe, trời đã chập tối. Long Vũ tinh ý thấy dưới khe cửa nhà có ánh đèn.
Quản gia cùng cậu ra ngoài từ sớm, vậy thì ai đang ở trong? Chẳng lẽ mẹ bay từ nước ngoài về?
Long Vũ nghĩ thầm. Mới mấy tháng trước về nhà rồi bây giờ mẹ lại bay về nữa, dạo này công việc rảnh rỗi vậy sao? Nhưng mẹ về nhân dịp gì?
Đang mải mê suy nghĩ thì bác quản gia mở cửa vào nhà, ánh đèn trắng lẫn vàng tỏa ra từ trần bỗng dưng ấm áp một cách khác thường.
"A, Rồng anti-social về rồi kìa".
"Mấy đứa dọn cơm đi, cô đợi nồi canh xong là ăn được rồi"
Long Vũ tròn xoe mắt khi thấy giọng vài ba người, rôm rả phát ra từ trong bếp. Cậu còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Ái Nhi đã tung tăng chạy vào bếp, hớn hở nói lớn:
- Con chào mẹee!
Người phụ nữ cũng đáp lại:
- Long Vũ đâu? Gọi thằng bé vào đây. Mẹ nấu mấy món mình hay ăn ở nhà nè.
- Thơm quáaa!
"Cô ơi cẩn thận Ái Nhi ăn vụng đó".
"Hải Nam! Không được trêu cậu ấy"
Thiếu niên sợ ngăn tủ lạnh chứa đầy sữa dâu bị người khác phát hiện nên vội vã đi vào.
Trong bếp là Ngọc Ánh, Hải Nam đang lấy bát đũa và xếp thức ăn ra bàn, còn nói cười vui vẻ. Hai mẹ con Ái Nhi đứng trước nồi canh sôi sùng sục. Chưa kể là còn có cả chú mèo Rồng Nhỏ sang "ăn ké", đi vòng quanh quấn chân người.
Căn bếp đột nhiên đông đúc khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Cậu không nói được gì, chỉ quay sang nhìn quản gia. Bác hiểu ý, liền mỉm cười nói:
- À, hôm nay mọi người đến đây để làm bữa cơm bất ngờ cho cậu chủ. Kể ra thì chưa bao giờ cậu ăn cùng bạn bè. Tôi hy vọng cậu sẽ thấy vui vẻ hơn.
Long Vũ nhìn quanh cũng chỉ thấy toàn người quen, tuy ít nhưng chất lượng. Cậu hỏi nhỏ quản gia:
- Ý tưởng của Ái Nhi phải không ạ?