"Rồng anti-social".
Sự việc đi xa hơn dự tính, vượt khỏi tầm kiểm soát. Đến nhìn nhau còn không được, thì làm sao giải quyết vấn đề đây? Chẳng lẽ Ái Nhi đã mất thiện cảm từ lúc nghe tin cậu làm chuyện "đồi bại" với con gái nhà người ta?
"Rồng anti-social".
Hôm qua còn thẳng thừng đuổi cô về, sáng nay thì chăm chăm lên trường tìm Minh Nguyệt tính sổ, không ngó ngàng gì đến cô. Bị hiểu lầm cũng đáng...
Đang suy nghĩ lang thang lạc lối thì một giọng nói lớn làm thiếu niên giật mình:
- Rồng anti-social! Em có tập trung không vậy? Cô gọi mấy lần rồi?
Long Vũ rời tầm mắt khỏi bóng lưng nhỏ nhắn nơi bàn đầu. Cậu nhìn lên phía cô giáo, trong lòng có hơi bối rối:
- Em xin lỗi... Em...
- Bên văn phòng gọi em lên có việc. Đi nhanh đi.
Cô Ly đứng trên bục giảng nói. Nhiều học sinh lén nhìn nhau vì nhận ra, cậu phải đi giải quyết tiếp chuyện "nhạy cảm" kia. Chỉ riêng Ái Nhi vẫn còn ngây ngô, nghĩ rằng cậu chưa thỏa thuận được ngành học nên mới bị réo tên.
Đa số các bạn khác đều đã mất cảm tình với Long Vũ nên họ hạn chế việc chọc ghẹo cặp đôi. Dẫu sao ***** *** là một hành vi không thể chấp nhận được.
(Truyện được đăng tải chính thức trên MangaToon/NovelToon. Nếu xuất hiện trên bất kì web nào khác thì đều là reup không được tác giả cho phép).
...----------------...
Tưởng chuyến này cậu một đi không trở lại, vì tội quá lớn, lớn đến mức không ai có thể bao che được. Huống chi hôm nay còn có phụ huynh của nạn nhân. Long Vũ không bị đuổi học thì cũng bị kỉ luật nặng.
Kì lạ thay, chỉ một khoảng thời gian ngắn sau đó, thiếu niên đã trở về lớp, đi đằng sau là hai nữ sinh khối dưới, Minh Nguyệt và bạn của cô ta.
Giờ ra chơi chỉ còn lác đác vài người, bao gồm cả Ngọc Ánh. Các học sinh hiếu động còn lại như lớp trưởng Hải Anh thì chạy ra sân chơi thể thao.
Trần Long Vũ vừa bước vào lớp đã liếc nhẹ hai nữ sinh đi phía sau, ánh mắt sắc như dao, nói nhỏ:
"Đi vào giải thích nhanh lên!"
Những học sinh trong lớp tạm dừng việc đang làm để hóng chuyện.
Hai cô gái mặt tái mét đi vào, đứng lại ở bàn đầu. Ái Nhi ủ rũ, thấy có người ở trước mặt thì ngước lên, ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.
Minh Nguyệt mở lời đầu tiên, vẻ ngoài khúm núm khác hẳn thông thường:
- Chị... ch- cho em xin lỗi... em...
- Nói nhanh!
Long Vũ mất kiên nhẫn, cậu không muốn cô gái nhỏ của mình hiểu lầm thêm một phút giây nào nữa. Cậu đứng sau khoanh tay đốc thúc. Chẳng ngờ sự cứng rắn của cậu lại doạ cho hai người kia một trận, sợ hãi đến rưng rưng nước mắt. Không biết là thật hay diễn, giọng cô gái đứng kế bên Minh Nguyệt run rẩy, méo mó:
-E-Em là người đã... chính em là người đã vu oan...
Minh Nguyệt cũng cúi gằm mặt, nấc nhẹ:
- Sáng nay là do em cố tình ôm anh ấy... hức...
Chuyện sáng nay thì Ái Nhi hiểu. Cô nhìn sơ thôi cũng nhận ra là Minh Nguyệt cố tình. Cô chỉ buồn vì Long Vũ không chờ cô đi học chung, mà đã đến trường sớm để gặp người con gái khác. Nhưng từ "vu oan" trong lời nói của nữ sinh bên cạnh là gì?
Có mỗi việc khai báo sự thật thôi cũng không làm được, Long Vũ phát bực. Ước gì Ái Nhi nghe và tin những gì cậu nói, vậy thì đã không mất thời gian kéo hai đứa này về lớp. Cậu khó chịu de dọa:
- Lúc tố cáo tôi thì la làng trôi chảy lắm mà? Sao bây giờ không hét to lên?
Minh Nguyệt và nhỏ bạn nghe xong thì khúm núm. Nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra. Hai tay bấu chặt vào nhau.
Nhìn thấy người khác bị bức ép tới phát khóc ngay trước mặt, Ái Nhi chịu không được liền giận dữ nhìn Long Vũ:
- Thôi đi!
Trái tim thiếu niên hẫng một nhịp. Nét mặt hiện rõ vẻ xót xa. Cậu trầm giọng:
- Nhi... cậu nghe họ nói một chút...
Càng nghĩ, Ái Nhi càng thất vọng. Đây không phải là chàng trai dịu dàng mà cô từng biết. Cậu không bao giờ la mắng con gái và bắt họ phải phục tùng.
Cô bé đã thấy bức bối trong lòng từ sớm, cộng thêm chuyện này nên nói bừa một câu để xả giận:
- Để tớ yên được không?
Long Vũ như chết đứng tại chỗ. Thiếu niên vừa cãi nhau một trận trên văn phòng trường để minh oan cho bản thân. Cậu cố bình tĩnh nghe phụ huynh của họ mắng nhiếc, chửi rủa. Sau khi đưa máy ghi âm ra thì họ mới chịu cúi đầu xin lỗi.
Mong muốn cuối cùng của Vũ là hai người có thể đàng hoàng thú nhận sự thật cho Ái Nhi. Chính miệng họ phải trả lại sự trong sạch cho cậu.
Chỉ cần là một mình Ái Nhi thôi. Không bắt đứng trước cả trường thú tội đã là một đặc ân mà Long Vũ dành cho họ rồi.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Có phải khi đã có ấn tượng xấu thì làm gì cũng là kẻ xấu đúng không?
Long Vũ gật nhẹ như đã hiểu. Cậu cho phép hai cô gái kia đi rồi trở về chỗ ngồi nơi cuối lớp của mình. Không gian và con người trong căn phòng cũng im lặng theo. Chỉ còn tiếng chuông trường vang lên báo hiệu kết thúc giờ ra chơi.