Trong giấc mơ, cô như bị lạc vào thế giới khác, tất cả cuộc đời của Cố Viễn Thần hiện ra trước mắt cô, hình ảnh cực khổ suốt không phải là tám năm mà đã cả một quảng đường đời anh đi.
Nước mắt của cô không tự chủ mà rơi ra, mọi thứ diễn ra trong giấc mơ khiến cô quá đau lòng, cô không tự chủ mấp mấy môi gọi, muốn chạm vào anh nhưng lại không chạm được. Thước phim như tua đi tua đi bao nhiêu cực khổ mà anh đã chịu đựng khiến người trong cơ mơ như cô cũng cảm thấy đau lòng.
Hình ảnh anh chênh vênh trên ban công có ý định nhảy xuống, khiến cô không nhịn được lau đến, muốn nắm lấy anh nhưng cứ mãi không chạm vào được, cho đến khi cô nhìn thấy anh bước xuống rồi nhìn thẳng vào Cố Bắc đang đứng nói cái gì đó cô không nghe được.
“ Thần Thần, đừng mà.... Anh không được làm như vậy, không được đâu ” Thời Nhiễm không ngừng quơ tay múa chân như cô đang gặp phải chuyện gì đó rất ác nghiệt.
Anh vừa xong việc đi đến nhìn thấy cô bước chân liền trở nên gấp gáp, anh quỵ xuống nắm lấy tay cô khẽ gọi “ Nhiễm Nhiễm! anh ở đây đừng sợ...”
“ Thần Thần, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Anh đợi em, em sẽ bảo vệ anh ” Cô không mở mắt nhưng môi mấp mấy giọng nghẹn ngào, nắm chặt lấy tay anh tựa như muốn giữ chặt cho dù ở trong giấc mơ hay ngoài đời.
Cả cơ thể anh bất động, sắc mặt tối lại hôn lên mu bàn tay cô, nhỏ giọng vì biết cô gặp ác mộng “ Ừm, em bảo vệ anh, anh đợi em ” anh hôn lên trán rồi lại hôn lên mi mắt của cô.
Đột nhiên cả cơ thể cô túa ra mồ hôi, giật mình bật dậy khóc sướt mướt còn gọi anh rất lớn “ Viễn Thần!!!!!!” khiến anh cũng giật mình, bật dậy ôm chầm lấy cô vào lòng để trấn an.
Anh không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra trong giấc mơ, mà khiến cô sợ hãi đến mức ôm chặt lấy anh đến mức này, ánh mắt sót xa của anh nhìn cô, tay vuốt vuốt lưng cho cô dễ chịu hơn một chút. Thời Nhiễm ôm chầm lấy anh, cô mới nhận ra vừa rồi Cố Viễn Thần nhảy xuống chính là ác mộng, anh vẫn ở đây, vẫn ở đây với cô.
Cô ngẩn đầu, đôi mắt như đầm nước, dưới ánh đèn ngủ có chút long lanh, nhưng lại khiến anh đau lòng đến chết đi sống lại. Cố Viễn Thần lau đi nước mắt cho cô, anh hôn lên môi cô một cái.
“ Ngoan đừng khóc, anh ôm em đi ngủ đừng sợ nữa. Anh không buông tay em ra thêm lần nào nữa ” Anh cố gắng trấn an khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của cô.
Thời Nhiễm ở trong lòng anh khẽ gật đầu “ Sao này có chuyện gì xảy ra anh cũng phải nói cho em biết có được không? ”.
“ Ừm, sẽ nói cho em nghe ”
Vén tóc cô ra phía sau, anh mới để cô cẩn thận nằm xuống, đắp chăn lại, bản thân vòng qua bên kia lên giường ôm lấy cô vào trong lòng mình thật chặt. Đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tay vỗ vỗ lấy lưng cô để dỗ dành, sợ cô sẽ hoảng sợ không ngủ được.
Những thứ anh trải qua quá nhiều, mà chẳng ai nhìn thấy được, anh từ lâu cũng chẳng còn cảm nhận được nổi đau đó nữa.
*
Cố Viễn Thần năm tuổi, anh vẫn còn ở nhà trẻ năm nay Cố Bắc đã lớp hai rồi, anh trai anh học khác trường, buổi chiều vẫn như thường lệ anh đứng đợi mẹ đến đón.
Nhưng hôm đó vì đón Cố Bắc mà bà đã quên chuyện ba anh nói hôm nay ông ấy không đến đón anh được mà bảo bà đến đón, cho đến khi có một đám người đến bắt cóc anh bà vẫn không hề đến.
Khiến anh suýt chút đã mất mạng dưới tay bọn chúng, trong mắt bà từ đầu đề là Cố Bắc, chưa từng có anh, thâm tâm bà ấy cũng chưa từng thật lòng quan tâm anh.
Khi cảnh sát đến khống chế đám bắt cóc, cả cơ thể anh chi chích vết thương lớn nhỏ, nhưng ngày hôm đó ở sở cảnh sát chỉ có ba anh đến đón anh về, bà ấy vẫn ở nhà chăm cho Cố Bắc.
Về sau sự thiên vị của bà rõ ràng hơn là khi lên cấp hai, bà để Cố Bắc học trường nổi tiếng, còn anh bị bà cho vào một trường học bình thường, đồ chơi đều là của Cố Bắc chơi chán rồi mới đến lượt Cố Viễn Thần.
Mỗi lần Cố Bắc được bà mua cho bánh ngon đều sẽ chia cho Cố Viễn Thần hơn phân nửa, còn bản thân Cố Bắc chỉ ăn một ít “ Cái này cho em, lần sau đi học sẽ mua thật nhiều đồ ăn, rồi chúng ta đổi balo cho nhau nhé ” dáng vẻ thư sinh của Cố Bắc đứng ở sân nhà, chia bánh cho Cố Viễn Thần.
Anh gật đầu mỉm cười đầy vui vẻ.
Nhưng càng lớn càng phản nghịch, luôn chống đối mẹ anh, khiến bà ấy càng ghét hơn, đến năm lớp 8 anh bị giáo viên bắt được vì đang đánh nhau trong khuôn viên trường.
Bảo anh mời phụ huynh đến nếu không sẽ đuổi học, anh đã quay về nói với mẹ mình. Nhưng hôm sau tất cả những người phụ huynh khác đều đến vì sợ con mình bị đuổi học còn anh đã bị kỷ luật và đuổi học.
Chán nản trở về nhà, nhìn thấy bà ấy anh mới chậm rãi lên tiếng hỏi “ Mẹ, tại sao mẹ lại không đến họp phụ huynh cho con? ”