• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời Nhiễm không nấu cơm, cô cẩn thận để lại đồ ăn của anh vào tủ lạnh rồi ghi giấy note lại dán bên ngoài, sau đó đi đến tủ quần áo lấy toàn bộ quần áo của mình bỏ vào vali, mỹ phẩm cô cũng cất vào vali.

Bọn họ còn chưa quay lại, cô không thích mối quan hệ kiểu này, huống hồ chi nếu anh cứ muốn như vậy thì cô cũng không cần quay lại nữa, cô không muốn một mối quan hệ không rõ ràng như vậy.

Tâm trạng buồn bực khó chịu, cô nhắn tin gọi xe xong liền kéo vali đi xuống nhà để đi về, dù sao tranh thủ một chút trước khi anh chưa tan tầm, nếu anh tan tầm cô sẽ không thể về nhà được.

Cô sẵn sàng chấp nhận tất cả, nhưng chuyện anh không rõ ràng thế này, cô không chấp nhận được.

*

Ngày hôm đó sau khi chia tay anh, cô ngày đầu tiên còn không thể khóc được mà còn phải chạy từ nhà đến bệnh viện, rồi lại đến trường ôn thi, thời gian dài liên tục như vậy cho đến khi Thời Bắc chuyển sang nước ngoài điều trị, cô cũng phải thi tốt nghiệp.

Đến khi tốt nghiệp rồi, nhìn những người xung quanh đều có bạn bè, không thì người yêu đến cùng dự lễ, còn Thời Nhiễm chỉ có một mình, lúc đó đột nhiên cô cảm thấy cả thế giới của cô hình như kể từ ngày hôm đó đã thành màu đen rồi.



Cô về nhà lặng lẽ vào phòng, khung ảnh của anh và cô từng cùng nhau chụp ở trên bàn học, khoé mắt của cô cũng trở nên cay xè, bất lực ngồi xuống mà bật khóc nức nỡ.

Cả thế giới của cô bỗng dưng sụp đổ, vừa tức giận, vừa cô đơn, cô ôm lấy khung ảnh nằm co người giữa sàn nhà lạnh lẽo.

“ Đợi em, đợi đến khi em có thể cùng anh đứng cùng một vị trí, cho dù chạy không nổi nữa em cũng sẽ bỏ cuộc......

Cố Viễn Thần, xin lỗi thật sự rất xin lỗi, em không đủ sức chống lại số phận, cũng không bảo vệ được tốt tình yêu của mình.... Để anh thất vọng nhiều rồi ”

Cũng chẳng biết đã khóc bao lâu, hay nằm đó bao lâu, ngay cả bụng cô cũng không cảm thấy đói, cứ nằm đó, bản thân cô quá vô dụng, có được rồi lại không thể bảo vệ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Bạn Có Tha Thứ Cho Người Từng Làm Bạn Tổn Thương
3. Khi Cậu Trở Về
4. Chuyện Thấp Hèn Nhất Trên Đời
=====================================

Giá như cô không theo đuổi anh, giá như anh không đồng ý thì anh cũng sẽ không chịu tổn thương.

Có những chuyện, người lớn không hiểu, những người trẻ lại không thể gồng gánh hết tất cả các gánh nặng, khiến như thể xác vẫn tiếp tục cố gắng, nhưng linh hồn từ lâu đã không còn bên cạnh thân xác này.

Thời Nhiễm vì để Cố Viễn Thần chấp nhận học bổng du học, vì Thời Gia tuột dốc không phanh, vì em trai cô vẫn chưa thể tỉnh lại, cô không thể cứ nhìn Thời Gia cứ thế mà phá sản, nếu phá sản thì Thời Bắc sẽ không thể chữa hết bệnh được.

*

Cố Viễn Thần anh lái xe trở về nhà, tâm trạng vô cùng tốt, trên xe anh còn có túi bánh bao nhân đậu xanh mua cho cô, và yến chưng.



Anh sợ hôm qua làm mệt như vậy, cô sẽ không có đủ sức cho nên mua rất nhiều đồ ăn cho cô bồi bổ, khoé môi không ngừng nhếch lên vô cùng vui vẻ.

Từ trước đến nay người có thể khiến anh để tâm nhiều như vậy chỉ có thể là Thời Nhiễm, anh chưa từng để ý bất kỳ ai, trái tim anh từ đầu đến cuối chỉ dành cho người con gái đó.

Nói mối quan hệ người yêu cũ kích thích, nhưng anh thật ra chỉ muốn trêu chọc cô một chút, bởi vì anh sợ, sợ mọi thứ quá nhanh lại trở thành kết cục của tám năm trước, cô sẽ không ngần ngại mà bỏ rơi anh thêm lần nữa.

Chiếc taxi và chiếc Bentley lướt qua nhau tại điểm ra vào khu chu cư.

Thời Nhiễm ở trong chiếc taxi sắc mặt có chút không tốt, cô cúi mặt liên tục nhìn điện thoại, được một lúc rồi lại lặng lẽ tắt nguồn điện thoại đi. Vậy mà Cố Viễn Thần trên tay cầm túi bánh bao nhân đậu xanh và yến chưng cô cùng vui vẻ ấn thang máy lên nhà.

Hai người họ lướt qua nhau nhưng lại chẳng nhìn thấy đối phương, cũng không hiểu rõ được tâm trạng của đối phương.

Bước vào trong nhà, anh còn chậm rãi đi vào nhưng lại không nhìn thấy cô đâu, giấy note bị anh giật xuống đọc, đôi mắt đột nhiên tối sầm, sắc mặt u ám khó coi vô cùng.

Chân anh nhanh chóng đi vào phòng ngủ, đôi mắt lạnh lẽo quét qua bàn đựng mỹ phẩm không còn bất kỳ cái gì, rồi nhìn sang tủ quần áo cũng không còn thấy quần áo cô ở trong đó.

Cả cơ thể anh bất giác bất động một lúc, rồi lờ mờ lấy điện thoại từ trong túi quần ra ấn gọi cho Thời Nhiễm, cô lại chạy? chẳng phải lúc sáng đã đồng ý ở lại cùng anh rồi sao?


Tiếng tổng đài thuê bao liên tục vang lên, khiến anh càng trở nên nôn nóng hơn bao giờ hết, trái tim đập liên hồi, cô khoá máy rồi.


Anh bất lực ngồi xuống sofa, không thể tin được cô vậy mà cuối cùng vẫn bỏ lại anh.


Cố Viễn Thần lần này vậy mà không nhìn được cầm lấy áo vest chạy vọt ra ngoài để đi tìm cô, anh sợ cô sẽ đồng ý với Bạc Lăng, cũng sợ cô sẽ đồng ý hôn sự với Tư Thành.


Ngoài anh ra không ai được phép động chạm vào cô, cũng không ai có quyền cướp đi cô khỏi tay anh.


Chiếc Bentley lao ra đường như tên lửa, không sợ phạm luật giao thông, chỉ sợ sẽ không đuổi kịp cô thêm lần nữa, anh liên tục gọi vào số điện thoại cho Thời Nhiễm...


Cô đi đến nhà của cô, hiện tại Lạc Tử cũng sẽ ở đây cùng cô, nhà của Lạc Tử ở bên cạnh. Chỉ là gần đây cô cảm thấy Lạc Tử có chút lạ, hôm trước còn bị Bách Hiên lôi đi, họ quen nhau từ khi nào?


Bây giờ cô chỉ mong anh ở bệnh viện làm việc, như vậy cô mới có thể yên tâm ở Cố Thị mà làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK