Ngày hôm nay Hàn Trí Viễn đối đầu với Mặc Tử Hàng như thế, đồng nghĩa với việc sắp tới sẽ chấp nhận chịu sự chèn ép của Mặc thị.
Hàn gia và Mặc gia gần như đã tuyên bố tuyên chiến. Đây là điều mà chắc chắn mọi người trong gia tộc nhà họ Hàn đều không mong muốn, nhưng anh đã tự quyết định làm như thế.
Bởi vì anh biết bây giờ là lúc mình phải trả giá cho những gì mà mình đã làm…
Giang Yên Nhiên ngẩn người ra, không biết chừng liệu đây có phải là lần cuối cùng mà hai người họ gặp nhau không.
Ngậm ngùi suy nghĩ, có lẽ đây chính là cái giá mà cô phải trả. Trước kia Mặc Tử Hàng kiên nhẫn vì cô bao nhiêu, bây giờ anh trả đủ cho cô bấy nhiêu.
Một giọng nói đã làm cho cô hoàng hồn:“Yên Nhiên…”
Ánh mắt cô đặt lên người Hàn Trí Viễn, người vừa gọi tên cô. Giọng nói của anh ta vẫn ấm áp, vẫn đầy tình người như thế, chỉ khác một điều, nó đã không làm trái tim cô dao động nữa.
Cô của bây giờ khi nghe lại cái thứ giọng ấy, cảm xúc trong lòng lạnh như băng, thậm chí… còn có chút bài xích.
Năm xưa cô yêu anh ta nhiều như thế, làm nhiều điều vì anh ta như thế. Thậm chí còn bất chấp từ bỏ hôn sự với Mặc Tử Hàng, chuyện cắt cổ tay cũng có thể làm để có thể tiếp tục ở cạnh anh ta.
Thế nhưng cô vẫn luôn biết một điều, dù cô có làm bất cứ điều gì, trái tim anh ta vẫn luôn một lòng một dạ hướng về Giang Hạ Vũ.
Hàn Trí Viễn chưa từng đối xử tệ với cô, chỉ là cô yêu anh ta còn anh ta lúc nào cũng chỉ xem cô như em gái…
Đôi bàn tay anh ta vươn ra, dường như định bắt lấy tay cô nhưng Giang Yên Nhiên giật mình lùi lại. Cô bài xích anh ta chính là bởi vì, thời khắc mà cô vào tù anh ta đã không xuất hiện.
Nhà họ Hàn là gia tộc có máu mặt ở Lạc Thành, cô biết chỉ cần Hàn Trí Viễn đứng ra, nhất định không ai có thể bắt cô được…
Thế nhưng lúc đó anh ta ở đâu, làm gì, cô hoàn toàn không biết. Từ đêm xảy ra chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên cô và hắn gặp lại.
Giang Nhiên Nhiên thấp giọng đè xuống một câu:“Tại sao anh lại đưa tôi về đây”
A… Hàn Trí Viễn nhất thời không biết phải nói thế nào. Giữa hai người đã là một khoảng thời gian dài không gặp, đã không còn có thể cười đùa vui vẻ nói chuyện như trước.
Anh ta thậm chí biết rõ Giang Yên Nhiên lúc này đang nghĩ gì. Trách anh vì sao ngày hôm đó đã không xuất hiện, sau này cũng không.
Tự cười mỉa mai mình trong lòng. Chẳng những anh đã không xuất hiện giúp đỡ cô, mà chính anh đã gián tiếp đẩy cô vào tù và gây ra cái chết oan uổng của ba mẹ cô.
Hàn Trí Viễn thật sự không có đủ can đảm để nói hết tất cả mọi thứ với cô vào lúc này. Thế nhưng anh buộc phải nói…
“Yên Nhiên, anh…”
“Đừng gọi tôi như thể chúng ta vẫn luôn rất thân thiết như thế…” Giang Yên Nhiên lạnh giọng cắt ngang “vào thẳng vấn đề chính luôn đi, đừng cố tỏ ra thâm tình nữa. Giữa chúng ta không có nhiều chuyện để nói đâu. Anh nói xong, tôi sẽ đi”
Thời tiết bên trong Hàn gia không lạnh lắm nhưng cổ họng Hàn Trí Viễn đột nhiên khô khốc. Ban nãy khi Mặc Tử Hàng đến, biết người đón cô về là anh nhưng Giang Yên Nhiên vẫn lựa chọn ở lại. Anh còn tưởng cô xem ra vẫn còn chút tình cảm với mình.
Nào ngờ chỉ là muốn dựa hơi đuổi khéo người rồi rời đi sau. Giang Yên Nhiên thật đã không còn chút cảm xúc gì với anh nữa… thậm chí anh còn cảm nhận được cô có tình cảm rất sâu nặng với Mặc Tử Hàng, bởi vì trước kia cái cảm giác đó anh cũng đã từng trải qua, cảm giác được cô dành rất nhiều sự yêu thương…
Anh cũng không hi vọng gì vào điều đó nữa. Hối hận để làm gì, trước kia là anh ngu ngốc mới lựa chọn lao đầu vào Giang Hạ Vũ, là anh tự chuốc lấy.
Hàn Trí Viễn cười nhạt, anh không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề:“Anh có chuyện muốn nói rõ với em, chuyện này rất quan trọng…”
Giang Yên Nhiên vẫn luôn rất nghiêm túc lắng nghe từng lời mà anh ta nói. Thế nhưng đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, trước mắt khuôn mặt Hàn Trí Viễn gần như nhoè đi, tai ù không còn nghe rõ nữa.
Hình như anh ta đang hốt hoảng, cố gắng gọi tên cô…
Trước khi trời đất xập xuống, cô vẫn cảm nhận được mình ngã vào lòng bàn tay ai đó, rất êm, sau đó không còn biết thêm gì nữa…