Dựa vào mối quan hệ của ông bà Mặc, bọn họ dễ dàng tìm được những món đồ mà không phải ai cũng dễ dàng có được. Nghe nói bọn họ đã đặt được một bộ ngọc hương, là loại ngọc vừa đẹp, càng lâu đời càng toả ra mùi hương vô cùng dễ chịu, còn giúp cho tinh thần thoải mái.
Ông nội Mặc đã lớn tuổi, đương nhiên những món đồ cổ thì thích vô cùng. Giang Hạ Vũ đang ra về trong một tinh thần chiến thắng, vui vẻ. Cả ba vừa bước xuống xe thì xe của Mặc Tử Hàng cũng đỗ lại. Anh đẩy cửa bước ra, khi Giang Hạ Vũ định vui vẻ chạy lại khoe chiến tích thì đột ngột phải dừng lại vì thấy Giang Yên Nhiên cũng từ xe anh bước xuống.
Ngay lúc này Mặc Tử Hàng đánh mắt sang nhìn một nhà ba người đang đứng cách đó không xa, anh gật đầu chào ba mẹ mình một cái rồi bước thẳng vào trong nhà.
Đương nhiên ông bà Mặc cũng đã nhìn thấy cảnh hai người đi chung xe, thật khó hiểu nhưng lại không tiện hỏi nhiều với Mặc Tử Hàng. Mặc Đình Thiệu đương nhiên khó chịu trong lòng, đành gắt gỏng với cô:"Ở Mặc gia còn biết bao nhiêu công việc chưa làm, cô còn tự ý chạy ra ngoài? Cô Giang, nếu cô đang tính đến chuyện muốn giúp thằng bé nhớ lại thì quên đi, đời này tôi cũng không chấp nhận loại người như cô bước vào trong nhà làm dâu! Nếu không phải vì ba tôi cố chấp như vậy, cô nghĩ cô còn đứng đây khua tay múa chân trước mặt tôi được à?"
Giang Yên Nhiên không hiểu, tại sao cứ mỗi khi gặp cô, ông ấy đều muốn nói những lời khó nghe như vậy. Chỉ có điều những lời đó cô đã nghe đến quen rồi, nhưng ít nhiều gì vẫn có chút tủi thân.
Thấy cô không đáp lại mà còn đứng nghệt ra, Mặc Đình Thiệu vừa đi được hai bước đã quay lại quát:"Còn không mau vào nhà làm việc đi, cô rảnh rỗi lắm chắc"
Giang Yên Nhiên cúi đầu một cái rồi lướt vào trong nhà, một ánh nhìn cho Giang Hạ Vũ cũng không có. Nhưng Giang Hạ Vũ càng cảm thấy hả hê thôi, bây giờ Giang Yên Nhiên đến mặt mũi cô còn không dám nhìn.
Giờ này ông nội Mặc đã ra ngoài đánh cờ với hội bạn già, Giang Yên Nhiên tất bật với mọi việc trong nhà, biệt thự rất lớn, thật sự một mình cô làm là không xuể. Cầm chiếc khăn bẩn trên tay, cô đang tự nghĩ không biết rốt cuộc bản thân mình đang làm gì.
Nhưng rồi cô nhớ ra, cô cần phải cố gắng để bù đắp cho những gì Mặc Tử Hàng đã từng đối xử với cô. Đời này dù có bắt cô phải trèo lên núi đao, lao xuống biển lửa, cô cũng nhất định đưa Mặc Tử Hàng về lại tay mình.
Chút uỷ khuất này, sao có thể làm cô khuất phục? Càng nghĩ Giang Yên Nhiên càng miệt mài làm hết sức mình.
Mặc Tử Hàng bước ra khỏi phòng, anh thấy Giang Yên Nhiên hôm nay lại cặm cụi lau nhà, bộ dạng thảm hại vô cùng. Anh không biết chính xác cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, nhưng đột nhiên lại không muốn Giang Yên Nhiên đụng tay vào những công việc ấy.
Lúc này bất chợt anh nghĩ, gia đình này có ai giữ lấy tay cô, ép cô phải ở bên cạnh anh hay không? Tiếp tục ở lại cô có được cái gì tốt đẹp đâu, tại sao cô có thể cho mình cái quyền tự do lại muốn tự mình giam cầm lại căn nhà này, chưa kể nhận lại là sự hắt hủi của anh, mà lại phải còng lưng ra để làm những chuyện như một người ở vậy?
Mặc Tử Hàng đột nhiên bất mãn, anh đi thẳng về phía cô, vươn tay giật lấy cây lau nhà vứt xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Giang Yên Nhiên, kéo cô về phòng đóng cửa lại.
Cô ngơ ngác đứng nhìn theo bóng lưng anh bước về phía bàn làm việc của mình. Anh mở ngăn kéo tủ ra, lấy trong ngăn kéo tủ ra một chiếc thẻ đen, bước đến và đưa về phía cô.
Giang Yên Nhiên cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay, trước nay không phải là cô chưa từng tiếp xúc với loại thẻ như vậy, nhưng cô vẫn chưa hiểu lý do anh đưa nó cho cô là gì nên vẫn chưa nhận lấy.
Không đợi Giang Yên Nhiên lên tiếng, anh đã cất lời:"Cầm lấy đi, sau đó hãy rời khỏi đây. Dù cho cô có cố gắng như thế nào, cô cũng sẽ không có được tình cảm từ tôi đâu"
Giang Yên Nhiên như hiểu ra, từ từ xiết mắt lại một cách đau khổ. Cô gắng cho nước mắt không chảy ra, rồi gượng một nụ cười nhạt:"Anh nghĩ tất cả những gì mà tôi đang làm, chỉ vì tiền thôi sao? Phải, sao anh chưa từng suy nghĩ xem tại sao tôi không ôm đống tiền của anh rồi cao chạy xa bay, việc gì tôi phải ở đây, chịu sự nhục nhã, chịu những lời nói làm tổn thương tôi? Mặc Tử Hàng, anh có bao giờ thật sự suy nghĩ đến tôi chưa, tất cả những gì tôi làm là vì anh chứ không phải bất kì một lý do nào khác. Đến cả chút tôn nghiêm của một người phụ nữ tôi còn không cần thì đống tiền của anh tôi sẽ cần chứ?"
Những lời nói của Giang Yên Nhiên như gào ra từ tận đáy lòng, cứ nghĩ Mặc Tử Hàng sẽ có chút để tâm, nào ngờ thứ cô nhận lại là một nụ cười nhạt:"Tham lam. Giang Yên Nhiên, là con người cần có giới hạn. Cô nên biết vị trí của mình ở đâu và cô có thể đi đến đâu. Tôn nghiêm? Những người như cô mà cũng có tôn nghiêm của mình à!"
Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt dù lấm lem nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng không vì nó mà mông lung, anh dùng bộ dạng lạnh tanh của mình nhắc nhở cô:"Muốn bước chân vào cái nhà này? Không dễ như vậy đâu"
Giang Yên Nhiên như chợt bừng tỉnh, cô không biết tại sao mình phải yếu đuối như vậy trước mặt của anh. Cô hít một hơi thật sâu, trực tiếp giật lấy tấm thẻ đen trong tay Mặc Tử Hàng, không một động tác thừa ném nó nằm ngay ngắn vào thùng rác. Mặc Tử Hàng nhất thời bất động nhìn theo, khi Giang Yên Nhiên bật cười một tiếng:"Rồi sẽ có ngày anh sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm. Tôi nói cho anh biết, đến lúc đó không phải cứ đến quỳ trước mặt tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh đâu"
Dứt lời, cô quay phắt đi, bóng lưng gầy gộc của cô đập vào mắt anh, khi gần khuất khỏi cửa, Giang Yên Nhiên còn vui vẻ quay lại nói một câu:"Mặc Tử Hàng, anh nên dành một chút thời gian suy nghĩ thật kĩ lời tôi nói. Đến lúc anh nhớ lại, chắc chắn anh sẽ hối hận vì những gì anh đã đối xử với người mà anh đã từng rất yêu"
Khi nói ra câu này, không hiểu sao lồng ngực Giang Yên Nhiên bỗng chốc trở nên quặn lại. Cô nói sai rồi, đời này anh ấy chưa từng hết yêu cô, chỉ là anh ấy yêu nhưng lại không nhận ra là mình đang yêu mà thôi.